Nghe được yêu cầu của Phùng Nguyệt Di, Lý Húc chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng anh ấy cũng không vội nói đồng ý hay từ chối, chỉ nhẹ nhàng liếc đồng hồ rồi lịch sự gật đầu với cô ta: “Yêu cầu của cô Phùng, tôi và Tư Niên đều đã nắm rõ. Mấy chuyện còn lại, đợi kết quả giám định xong rồi chúng ta sẽ nói tiếp, sắp có rồi.”

Trong tình trạng hiện tại, Lâm Tư Niên vốn không thích hợp xuất hiện trước công chúng, huống gì là đi làm xét nghiệm ADN. Thế nên ngay từ đầu, Lý Húc đã gọi hẳn nhân viên từ trung tâm giám định tư nhân đến tận nơi lấy mẫu. Tính ra giờ này chắc cũng sắp đến rồi.

Nói xong câu đó, Lý Húc không nói gì thêm nữa. Không khí trong phòng lập tức trùng xuống, lạnh như mùa đông. Nhưng trái lại, Phùng Nguyệt Di lại thở phào nhẹ nhõm, không bị từ chối ngay tức khắc nghĩa là vẫn còn cửa để bàn lại.

Lâm Tư Niên ngồi trên chiếc sô pha đối diện, anh lạnh nhạt nhìn cảnh này như xem một trò hề. Thậm chí, anh còn lười đến chẳng thèm liếc mắt. Mãi đến khi nhân viên tới nơi, lấy xong mẫu máu, anh mới ngáp một cái, ném cho quản lý nhà mình một câu: “Anh xử lý giúp tôi đi.” Nói rồi định quay người về phòng ngủ.

Chỉ tiếc là chân anh chưa kịp nhấc lên đã bị một tràng khóc nức nở non nớt níu lại. Tiếng khóc ấy mềm mại, mang theo mùi sữa và giọng non nớt đặc trưng của trẻ con khiến người ta phải ngoảnh đầu theo bản năng. Anh quay đầu nhìn theo ý muốn của bản thân và quả nhiên anh nhìn thấy một bé con đang giấu tay mình đi không cho người khác chạm vào.

Từ lúc vào cửa tới giờ, bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, chẳng phát ra tiếng nào, sự tồn tại mờ nhạt như không khí. Nhưng giờ phút này, đôi mắt bé long lanh đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không hiểu nổi: Rõ ràng bé đã ngoan lắm rồi, sao người lớn vẫn muốn lấy kim chích bé chứ.

Thậm chí lúc người mặc áo blouse trắng, trông hơi lạ lẫm, nâng cánh tay nhỏ của bé lên, bé vẫn tò mò ngây thơ nhìn chăm chăm vật trong tay người đó.

Phì Phì vừa mới khôi phục thần trí hoàn toàn, ký ức về quãng thời gian nhỏ hơn gần như không còn lại gì. Bây giờ bé giống hệt như một động vật nhỏ thò móng vuốt lông xù ra ngoài thăm dò thế giới, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn biết.

Chỉ tiếc là ngay lần đầu tiên tò mò, bé đã phải nhận cái kết cực kỳ “thê thảm”.

“Ư…” Bé con giãy giụa, giật tay về giấu ra sau lưng.

Nhân viên lấy mẫu sơ suất để bé rút tay thoát ra được, có chút sốt ruột nhưng cũng không dám mạnh tay. Trẻ con trong những gia đình kiểu này đều quý như vàng. Anh ta đành phải hướng về phía mấy người lớn nói: “Bé vừa giật tay, rút kim ra mất rồi. Phải lấy lại một lần nữa.”

Phì Phì tuy còn nhỏ nhưng đâu phải không hiểu tiếng người. Nghe đến đó, đôi mắt tròn xoe lập tức trợn to, quay người bỏ chạy. Chạy không nổi thì chui tọt vào cái khe giữa sô pha và vách tường trốn đi.

Người nhân viên đó đã gặp không biết bao nhiêu đứa trẻ con sợ đau, không chịu lấy máu, khóc lóc ăn vạ đủ cả. Thông thường gặp cảnh này, ngoài mặt anh ta giữ bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã phát cáu.

Thế mà hôm nay không hiểu tại sao, nhìn cảnh tượng bé con sợ đau không muốn hợp tác lại khiến anh ta cảm thấy… dễ thương. Lúc bạn nhỏ khóc khiến người ta thấy xót, chỉ muốn ôm lấy mà dỗ dành.

Có lẽ là vì bạn nhỏ hôm nay quá đáng yêu. Anh ta làm nghề này bao nhiêu năm mà chưa từng thấy đứa trẻ nào có nét mặt dễ thương tinh xảo như thế.

Một người đàn ông đứng gần định tiến lên dỗ bé, nhưng còn chưa kịp bước qua thì bé con xinh ngoan đã bị người phụ nữ kia thô bạo lôi ra khỏi khe sô pha. Động tác cầm tay bé đưa lại cho nhân viên kia còn mang theo vẻ nóng nảy.

“Bé ngoan, đừng sợ.” Người nhân viên cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành, vừa nói vừa cố đánh lạc hướng sự chú ý của bé.

Cách này với nhiều đứa trẻ khác chưa chắc có tác dụng, nhưng với Phì Phì thì hiệu nghiệm bất ngờ. Chỉ một lát, bé con đã bị cuốn hút bởi lời nói của nhân viên công tác kia.

Một mũi kim chích xuống!

Lần này bé con không giãy được nữa, tay vẫn đang bị Phùng Nguyệt Di giữ chặt.

Khi nhân viên lấy xong máu và lưu trữ mẫu xong, bé con đã khóc đến mức nấc cục liên hồi, mắt ươn ướt, mũi đỏ ửng trông tội nghiệp đến lạ.

Ngay cả Lâm Tư Niên vốn đứng ngoài bàng quan cũng hơi biến sắc. Anh mặc kệ ánh mắt sửng sốt của quản lý mà sải bước đến ôm lấy bé con từ tay Phùng Nguyệt Di, bế luôn vào phòng ngủ.

Lý Húc còn đang đợi kết quả xét nghiệm, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Lâm Tư Niên đã rõ ràng, đây chính là con anh. Nhìn giống đứa cháu trai khi còn nhỏ đến năm sáu phần.

Đã là con anh thì anh bế vào ngủ trưa một giấc có vấn đề gì sao?

Tuy ngoài mặt Lâm Tư Niên lạnh lùng nhưng anh bế bé con còn chuyên nghiệp hơn cả Phùng Nguyệt Di. Một tay đỡ lưng, một tay đỡ mông, vững vàng đến mức bé chẳng cần phải túm áo tự giữ thăng bằng.

Lý Húc thì bị hành động của nghệ sĩ nhà mình làm cho đứng như trời trồng. Làm sao vậy? Đây là muốn giữ đứa trẻ hả? Tư Niên mà cũng có tình thương của cha à?

Nhân viên giám định rời đi, hẹn khoảng ba tiếng nữa sẽ có kết quả. Phòng khách chỉ còn lại Lý Húc và Phùng Nguyệt Di.

“Cô Phùng ngồi đi, chúng ta đợi thêm chút nữa.”

Trong phòng ngủ, Lâm Tư Niên thật ra là người rất biết chăm trẻ.

Trước tiên anh lấy bông cồn ấn vào chỗ vừa lấy máu vài phút, chắc chắn không còn chảy máu nữa rồi mới dán băng cá nhân chống nước lên. Sau đó, anh cởi bộ quần áo bé đã mặc mấy ngày liền ra, bế bé vào phòng tắm kỳ cọ sạch sẽ.

Tắm xong, quấn khăn, sấy tóc rồi nhẹ nhàng xoa cái bụng mềm mềm của bé, xẹp lép rồi. Thế là anh mở tủ ấm, lấy ra bình sữa đưa cho bé con. Nhìn bé con lập tức cười tít mắt, cong chân, ngửa mặt lên vui vẻ uống sữa.

Mọi hành động trên cũng nhờ hồi đóng phim anh từng vào vai một ông bố trẻ. Vì vai diễn đó, anh từng đọc không ít sách nuôi con.

Phì Phì uống sữa ừng ực rất nhanh, nhìn là biết đói cồn cào.

“Ba.” Bé con đưa bình sữa trống trơn cho anh, đồng thời xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, ý là chưa có no, Phì Phì còn muốn uống nữa.

Lâm Tư Niên nhận lấy bình, nhưng anh chưa vội pha tiếp mà khẽ đặt đầu ngón tay lên trán bé, dịu giọng hỏi: “Con biết ba là ba hửm?”

“Ba ôm con đi.” Bé con mở rộng vòng tay nhỏ hướng về anh. Con người còn cần giám định, nhưng tiểu thần thú thì có cách nhận người thân rất riêng của mình.

Thần thú bọn họ đều là dựa vào khứu giác mà phân biệt người.

Không biết hôm nay trời xui đất khiến thế nào, tâm trạng u ám mấy hôm nay của Lâm Tư Niên, chỉ sau một buổi ở chung với bé con Phì Phì, bỗng chốc như biến tan hết đi. Từ sau chuyện kia, đây là lần đầu tiên anh có thể nhẹ nhõm như vậy.

“Đúng rồi, ba đây. Con gọi không sai đâu.” Anh ôm bé con đang dang tay chờ được bế lên. Trong nhà chẳng có sẵn quần áo cho trẻ con cỡ này, đành quấn tạm khăn tắm cho bé ngủ trước đã.

“Ngủ trưa với ba một lát nhé.” Lâm Tư Niên cảm thấy mình nên tranh thủ lúc còn đang thư thái mà chợp mắt một chút, không thì lát nữa lại thao thức cả buổi.

Bé con vừa ăn no uống đủ, sức sống dồi dào, ban đầu còn không chịu ngủ. Nhưng dần dần, dưới những nhịp vỗ nhẹ nhàng đều đặn của anh, hai mắt bé bắt đầu díp lại, hàng lông mi dày rậm như cánh quạt cũng nhấp nháy.

Cuối cùng bé còn ngủ trước cả anh. Nhìn thấy thế, Lâm Tư Niên bật cười bất lực. Đúng là trẻ con, mới nãy còn dỗi không chịu ngủ, chớp mắt đã ngủ mất rồi. Sau đó anh cũng nhắm mắt theo, tiện tay kéo bé con thơm tho mềm mại vào lòng, rồi nhanh chóng thiếp đi.

Ba tiếng sau, Lý Húc đến gõ cửa báo tin rằng kết quả xét nghiệm đã có.

“Có kết quả rồi, đúng là con cậu.” Lý Húc nói.

Lâm Tư Niên chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu, cũng không đánh thức bé con đang say giấc bên cạnh.

“Anh Chử đến chưa?” Anh hỏi.

Lý Húc gật đầu: “Rồi, anh ấy mang sẵn hợp đồng và các giấy tờ theo yêu cầu của cậu đến đây luôn.”

Lâm Tư Niên nghe vậy mới rời phòng, bước xuống phòng khách.

“Cô Phùng, theo điều khoản ghi trong hợp đồng, chỉ cần cô đồng ý từ bỏ quyền nuôi dưỡng và thăm nom đứa trẻ, ký vào đây, năm mươi triệu sẽ là của cô.”

Chử Dịch Dương, luật sư kiêm người làm chứng do Lâm Tư Niên mời tới, đẩy tờ hợp đồng và tấm chi phiếu đến trước mặt Phùng Nguyệt Di.

Cả Lâm Tư Niên lẫn Lý Húc đều đã xem kqua bản hợp đồng này. Lý Húc thực ra cũng tán thành cách làm này. Để đứa bé trong tay Phùng Nguyệt Di chẳng khác nào là cái cây rụng tiền. Hết tiền là lại dắt con tới vòi vĩnh Lâm Tư Niên, thế thì sao được?

Dù Lâm Tư Niên có giàu đến đâu cũng không thể vung tiền vô lý như thế. Người đã dính vào cờ bạc thì như cái hố không đáy, ném bao nhiêu tiền cũng chẳng lấp nổi.

“Bỏ quyền nuôi con? Không đời nào!” Tuy rằng Lâm Tư Niên rất rộng rãi, còn tăng thêm ba chục triệu. Nhưng ai cũng biết đây là cuộc mua bán dứt điểm trong một lần. Ban nãy thấy Lâm Tư Niên bắt đầu thay đổi thái độ với Phì Phì, Phùng Nguyệt Di còn đang mơ tưởng viển vông đến chuyện nhờ đứa nhỏ mà gả vào nhà họ Lâm kia kìa.

Điều duy nhất khiến cô ta bất an là Lâm Tư Niên phát hiện đứa bé có vấn đề về trí tuệ, bị chậm phát triển.

Đó cũng là lý do vì sao bao năm qua cô ta chưa từng đến tìm Lâm Tư Niên. Ban đầu, cô ta định sinh con ra rồi nuôi một thời gian, bồi đắp tình cảm, khiến đứa nhỏ bám mẹ. Đợi đến khi đưa nó về cho Lâm Tư Niên, đứa nhỏ cứ khóc đòi mẹ chẳng lẽ lại không cho gặp?

Một bên là mẹ, một bên là cha. Cho dù năm xưa Lâm Tư Niên có chán ghét việc cô ta trèo cao cỡ nào thì tiếp xúc lâu ngày, cũng có thể nảy sinh tình cảm.

Lâm Tư Niên từng hẹn hò vài người nhưng chưa từng kết hôn. Mà cô ta lại là mẹ đứa con của anh, chẳng phải thành vợ là chuyện đương nhiên sao?

Nghĩ vậy nên khi phát hiện mình mang thai, cô ta mừng rỡ biết bao nhiêu. Lúc bé chưa đầy một tuổi, cô ta còn chăm chút lắm. Nhưng sau khi bé tròn một tuổi, cô ta mới phát hiện điều bất thường, đưa đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kết luận bé bị thiểu năng trí tuệ mức trung bình, kèm thêm phản ứng chậm chạp.

Cô ta sinh ra một đứa trẻ thiểu năng! Bên người dắt theo một đứa con thế này, ngay cả chuyện lấy chồng cũng khó. Nhưng cô ta cũng không cam tâm gửi con vào trại trẻ mồ côi.

Lần này Lâm Tư Niên chịu bỏ ra năm chục triệu, nói thật thì cũng quá đủ rồi. Nhưng lòng tham của con người thì không đáy, có được rồi lại muốn nhiều hơn.

Thế nhưng Lâm Tư Niên không để cô ta có cơ hội đó: “Hoặc là ký, hoặc là tôi gọi ngay cho bên sòng bài, báo bọn họ cô đang ở đây.”

Anh chỉ là thông báo cho Phùng Nguyệt Di, không để lại đường lui nào cho cô ta cò kè mặc cả.

Phùng Nguyệt Di thoáng run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh, anh không sợ tôi đem chuyện này tung ra ngoài sao?”

Lâm Tư Niên nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh tanh: “Cô cứ thử xem. Không muốn tiền thì ta ra toà nói chuyện.”

Phùng Nguyệt Di cuối cùng cũng không chống nổi sức hấp dẫn của năm chục triệu, lại thấy thái độ của Lâm Tư Niên cứng rắn không lay chuyển được, sợ mất cả người lẫn của, đành ký vào giấy, cầm chi phiếu rời đi.

Tới chiều, bé con Phì Phì tỉnh giấc, được Lâm Tư Niên ôm dạo quanh phòng khách, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, ngơ ngác hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”

“Mẹ đi chơi rồi.” Lâm Tư Niên trả lời.

Thật ra nói vậy cũng không sai. Sau khi Phùng Nguyệt Di đến gân hàng làm thủ tục chuyển khoản xong thì lập tức tới sòng bạc trả nợ.

Lão đại sòng bạc ở đó vừa thấy liền hí hửng: Ôi chà, con dê béo, nói trả hai chục triệu là trả luôn. Phải giữ con dê béo này lại!

Chẳng hiểu sao cuối cùng cô ta lại ngồi xuống bàn bạc “chơi” tiếp. Ban đầu còn biết kiềm chế, chơi nhỏ cho vui. Nhưng sau khi thắng vài ván, cô ta lại phát rồ như trước, cược ngày càng lớn.

Cô ta sa vào cờ bạc, sống mơ màng, vung tiền như rác. Cảm giác vui sướng ấy khiến cô ta không thể dứt ra, vì vậy mà cứ thế chìm sâu không thoát nổi.

Có biết bao người suốt đời chỉ sống trong khát vọng lặp đi lặp lại và dần héo úa trong tuyệt vọng…

Ở một góc độ nào đó, thế giới này thật sự rất méo mó và tuyệt vọng.

Chẳng hiểu trong quá trình tiến hoá dài dằng dặc của loài người đã sai sót ở đâu mà con người càng ngày càng mất đi khả năng cảm nhận hạnh phúc.

Hồi nhỏ còn đỡ, càng lớn lên, niềm vui càng khó tìm.

Mất khả năng cảm nhận hạnh phúc sẽ dẫn đến điều gì? Buồn bực không vui, sống như cái xác không hồn? Chỉ cần bắt gặp chút niềm vui, ai cũng sẽ bấu víu lấy không buông.

Thế nên những người tìm ra cách khiến mình thấy vui sướng, bất kể đúng sai, trước hết thì họ đã là người may mắn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới này đầy tuyệt vọng, nhưng Phì Phì thì ngọt lắm nha~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play