Trong khi tôi và Thư Dự bước vào phòng khách, phần bình luận ở nơi tôi không thấy được đang nổ tung:
[Dì Giang lúc nào cũng giữ Thư Dự bên mình, thế mà bây giờ lại giao cho người khác? Lạ thật đó.]
[Tôi nhớ mà, lần trước là lão già Giang dọa giết Thư Dự để ép dì Giang đưa tiền, dì ấy cố nhẫn nhịn để không làm Thư Dự sợ, bị hắn đâm hơn chục nhát cũng không kêu. Tôi còn chuẩn bị khăn giấy xem lại phân đoạn ấy, giờ công cốc rồi!]
Giữa lúc mọi người còn đang bán tín bán nghi, lão Giang ngồi vào bàn nhậu, cô tóc đỏ vẫn run rẩy, gã thư sinh càng im lặng hơn. Chỉ có tên kính đen là hí hửng, liên tục rót rượu mời lão ta.
Quả thật hắn không đoán sai, lão Giang là Boss của cảnh này. Nhưng dì Giang không sợ hắn – chỉ là bà không dám hành động vì Thư Dự.
Giờ có tôi chăm sóc cậu bé, dì không còn vướng bận nữa. Rượu vừa rót xong, cả lão Giang và tên kính đen lăn quay ra bàn, say như chết.
Dì Giang từ từ rút con dao lóc xương ra khỏi người.
Tôi thấy vậy liền đưa tay che mắt Thư Dự.
Dì Giang nhìn tôi, gật đầu nhẹ. Một giây sau, khí thế oán linh bùng nổ. Từng nhát dao của bà chém xuống hai tên khốn kia như trút giận, máu văng tung tóe.
Bà đã hoàn tất sự trả thù trong sung sướng. Khi cảnh này chuẩn bị kết thúc, những vết thương rùng rợn trên người dì biến mất hoàn toàn. Giữa khung cảnh nhuộm đỏ máu, hình ảnh bà hiện lên như một người mẹ dịu dàng năm xưa.
Bà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Thư Dự thuở nhỏ.
“Tiểu Thư Dự, mẹ yêu con…”
Trong thực tế, khi bị lão Giang chặt xác, Thư Dự vẫn đang ngủ say. Một người như hắn sẽ bịa ra điều gì để che đậy tội ác chứ?
Mẹ mày bỏ đi rồi, bà ấy không thương mày đâu, tất cả là lỗi của mày – thằng con ăn hại!
Giang Thư Dự lớn lên trong những lời mắng nhiếc đó, chắc cũng từng tự trách: có phải mình đã khiến mẹ bỏ đi?
Giờ thì không cần nghi ngờ nữa. Dì Giang dịu dàng nói với cậu: không phải lỗi của con, mẹ yêu con.
Nút thắt được gỡ, khung cảnh bắt đầu tan vỡ. Ở giây phút cuối cùng, Thư Dự như nhớ lại tất cả.
Đôi mắt đẹp ấy nhìn tôi, giọng nói như thời niên thiếu vang lên, ngọt ngào:
“Quả nhiên, Vi Vi sẽ không bao giờ thất hứa. Vậy hẹn gặp lại nhé… người yêu dấu của anh.”
…