“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ba con lại say xỉn rồi!”
Dì Giang vội vàng đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, hoảng loạn. Bên ngoài, tiếng động càng lúc càng dữ dội. Tiếng đàn ông nặng nề, say khướt vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của phòng khách, như đè ép cả bầu không khí.
Cánh cửa mỏng manh chẳng thể nào ngăn được một người đàn ông trưởng thành đang điên cuồng phá hoại. Rất nhanh, một lỗ thủng hiện ra.
Ánh sáng bị che khuất, một con mắt vàng vọt dòm vào trong, đảo quanh đầy hiểm ác, rồi dừng lại trên người gã đàn ông thư sinh.
“Mày, con đàn bà thối tha kia, đóng cửa ở nhà dan díu với đàn ông đúng không?!” Hắn ta rống lên, bắt đầu chửi rủa tục tĩu.
“Nếu không phải năm đó tao lấy mày, loại đàn bà rẻ rách như mày chắc đã bị người ta xài nát rồi, giờ còn dám cắm sừng lên đầu tao?!”
“Tao phải giết mày với hai con nghiệt chủng này, đồ xui xẻo, làm tao đen đủi, tiền đâu? Đem hết tiền ra đây!”
Lời hắn lảm nhảm như rác rưởi, Giang Thư Dự đã co người trong lòng tôi, run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố vươn tay lên che tai cho tôi.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhẹ nhàng đặt cậu bé vào lòng dì Giang, rồi ngồi xổm xuống bên cửa:
“Bản thân như cóc ghẻ phân chó mà còn đi mắng người khác?”
Con mắt phía ngoài sáng rực lên, lập tức lộ vẻ dâm tà: “Con nhóc kia, nhìn cũng ngon đấy. Tầm này đến nhà tao là muốn đàn ông đúng không?”
“Tao chưa từng * đứa nào còn non tơ như mày cả. Đừng lo, chờ tao vô, tao sẽ…”
Mấy lời đó không dành cho trẻ con như Giang Thư Dự nghe. Cậu và dì Giang đều là người tốt, sao lại bị kéo xuống bùn lầy thế này?
Tên rác rưởi này – hắn đáng chết!
“Ông thấy tôi đẹp thật chứ?” Tôi dịu giọng hỏi. Con mắt lập tức sáng rỡ lên, như muốn chui qua khe cửa. Nhìn dáng vẻ háo hức của hắn, tôi nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Á!!!”
Cùng tiếng gào thét đau đớn, tôi thản nhiên lau máu bắn lên mặt. Một chiếc đũa cắm sâu trong hốc mắt hắn, chỉ còn thò ra một đoạn nhỏ.
“Cũng như bóp nát quả nho thôi.” Tôi đứng lên, xoa đầu Giang Thư Dự: “Nếu ai bắt nạt con nữa, hãy đánh lại thật mạnh. Kẻ tồi tệ ấy chỉ biết ức hiếp kẻ yếu thôi.”
Cậu bé ngoan ngoãn, mắt sáng long lanh, rõ ràng đã ghi nhớ lời tôi.
Tên súc sinh kia bị dằn mặt xong thì im re, không dám mở miệng nữa. Hắn nhăn nhó bước vào phòng, tay cầm chai rượu trắng, trừng mắt độc địa nhìn mọi người rồi lầm bầm:
“Uống một mình buồn chết được, tụi bây cùng uống đi.”
Có lẽ thấy tôi ăn cơm trước không sao, tên kính đen tranh thủ nịnh hót: “Em uống được chút rượu, anh em mình làm vài ly.”
Tên khốn gật đầu hài lòng, đập bàn liên hồi, gọi dì Giang đi lấy ly.
Tên kính đen càng được đà, bắt đầu vênh váo: “Muốn qua màn phải được boss công nhận. Ải này, đàn bà con nít đều sợ gã đàn ông này như trốn tà. Boss chắc chắn là hắn!”
“Mày đánh hắn, hắn chưa phản ứng đấy thôi. Boss mà nổi điên thì chết chắc!”
Dì Giang ở trong bếp một lúc lâu, sau đó bưng ra mấy ly rượu và vài món nhắm.
“Thấy không? Đàn bà thì phải nghe lời đàn ông.” Tên kính đen bắt chéo chân, đắc ý: “Chửi xong còn phải rót rượu cho chồng, ha! Mày tự lo đi!”
Dì Giang không nổi giận, ngược lại đưa Thư Dự cho tôi:
“Đàn ông uống rượu, phụ nữ con nít đừng làm mất hứng. Vào trong nhà chơi đi.”
Tên kính đen càng đắc ý, liếc tôi với ánh mắt khinh khỉnh.
“Câu đó cũng xin gửi lại anh.” Tôi chẳng thèm để tâm, ôm Giang Thư Dự gật đầu với dì Giang rồi bước vào phòng khách.
…