Cậu ấy nhảy từ cửa sổ sáng loáng trên tầng thượng xuống.
Kèm theo tiếng kính vỡ văng tung tóe, cậu như một con chim trắng bị thương, nặng nề rơi xuống đất.
Thế rồi, khi cậu ấy đã trở thành người thực vật được ba năm…
Tôi lại nhận được một tấm thiệp mời đến từ quá khứ.
Trên tấm thiệp giấy màu đen ánh vàng, nét chữ quen thuộc của cậu phảng phất sắc đỏ như máu:
[Yêu tôi không? Vậy thì đến đây đi. Tìm tôi, gọi tên tôi, cứu rỗi tôi.]
Tôi nhìn chằm chằm tấm thiệp mời đột nhiên xuất hiện trên bàn ăn, phải hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc.
Nét chữ quen thuộc ấy, tôi không thể nhầm lẫn. Dù sao những năm qua, mỗi đêm cậu ấy đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Thật lòng mà nói, cậu không phải kiểu người được lòng trong giới bạn bè, tính tình có phần lập dị, luôn im lặng trầm mặc, đôi mắt có phần đen hơn người thường như hồn ma bị lãng quên.
Sức khỏe của cậu cũng không tốt, cả cánh tay phải bị gãy nát không rõ nguyên nhân, thậm chí còn không thể cử động nhẹ nhàng.
Nhưng không thể không yêu – cậu ấy quá đẹp. Khuôn mặt tinh xảo ấy dù trắng bệch như ma cũng vẫn rất đẹp mang vẻ đẹp ma mị.
Vì sắc mà động lòng, rồi mãi không thể quên.
Trong giấc mơ mờ ảo lúc hoàng hôn, chàng trai thanh tú ấy nhẹ nhàng cúi đầu, khí chất lạnh lẽo bao phủ lấy tôi. Đôi môi mềm mại mát lành như vị cam chín giữa mùa hè, ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.
Ai có thể từ chối người trong lòng tỏ tình? Riêng tôi thì không.
Có lẽ đó là lần thứ một nghìn tôi tỏ tình với cậu.
Lần này cậu không từ chối như trước. Sau khi nhìn tôi một hồi như đang suy nghĩ, cậu khẽ cong khóe môi.
Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày chợt rạng rỡ dịu dàng, sau đó cậu nghiêng người lại gần tôi.
Tôi mừng rỡ vì sự chủ động của cậu, tưởng rằng cuối cùng đã chờ được đến ngày thấy trăng sáng, tối hôm đó tôi phấn khích đến mức lăn qua lăn lại trên giường, suýt dọn cả cục dân chính về nhà để đăng ký kết hôn tại chỗ.
Vậy mà ngày hôm sau, cậu lại cắt cổ tay!
Chết tiệt! Tôi thậm chí còn nghĩ ra tên cho con rồi!
Tôi cầm đi cầm lại tấm thiệp mời đen ánh vàng, mấy chữ "Thí luyện thần minh" trên đó phát sáng mờ mờ dưới ánh đèn.
Không lạ gì khi mọi biện pháp điều trị đều vô hiệu – tên khốn này lại trốn vào trò chơi sinh tồn!
Khi mới ra mắt, "Thí luyện thần minh" chỉ bị xem là một trò chơi thi đấu bình thường, nhưng càng nhiều người chơi tham gia, số người mất tích cũng tăng, cho đến khi vài người sống sót trở lại, sự tàn khốc của trò chơi mới lộ rõ.
Đây là một sân khấu dựng bằng dục vọng và dã tâm. Người chơi phải đánh đổi bằng máu qua từng màn, ai thắng sẽ được điều mình mong muốn, ai thua mất mạng.
Quá tốt! Quá tuyệt!
Tôi cắn ngón tay, ấn vết máu đỏ rực lên mục tên VIP trên thiệp mời. Ngay sau đó, làn khói đen đặc cuộn trào từ góc tường.
Mọi âm thanh náo nhiệt biến mất, ánh sáng dần bị nuốt chửng. Trong im lặng tuyệt đối, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Các ngón tay co duỗi không ý thức, tôi nở một nụ cười vặn vẹo vì kích động.
Lúc này, tôi chính là tiểu gia trong "Sa Hải", là Lăng Cửu Thời trong "Trò chơi tử vong"!
Niềm tin không khuất phục của góa phụ tuyệt vọng luôn đồng hành cùng tôi!
Giang Thư Dự, hãy đợi tôi!
Tôi vốn là người nhỏ nhen, làm người ta rung động rồi bỏ chạy – không có chuyện đó. Dù chỉ là trò chơi kinh dị, tôi cũng sẽ cho cậu thấy, bị tôi bám theo chẳng khác gì bị quỷ ám!
Cậu dù có nằm bất động trên giường, hay biến thành cây cỏ, cũng phải ngoan ngoãn về nhà họ Tần ở với tôi.