Chương 3. Chuyến tàu câm lặng
Bông hoa quỷ rực rỡ giữa đêm đen.
Edit: Cà
*Tên chương do edit đặt.
Một đoạn video đang phát trên điện thoại. Đứa trẻ đầu bạc như thể não bị đứng hình trong khoảnh khắc, ngẩng đầu đầy ngơ ngác:
“Ba ơi, sao con lại phải xin lỗi ạ?”
Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng ánh nhìn về phía cậu bé lại ngầm chứa sự đe doạ:
“Vì con bật điện thoại ồn ào làm phiền chú này. Mau lại xin lỗi đi.”
Đứa trẻ mặt tái nhợt, vội vàng nhảy khỏi ghế, trốn phía sau Quý Ninh, giọng sợ hãi:
“Chú… chú ơi, cháu xin lỗi.”
Tên mập đang đứng phía đối diện ưỡn ngực, ánh mắt lộ vẻ khinh khỉnh. Gã tóc vàng hàng ghế trước không biết quay lại từ khi nào, còn nhổ nước bọt xuống sàn.
“Hừ! Chỉ thế là xong à? Làm phiền tụi này thế, định tính sao? Đền tiền đi!”
Tên mập cũng phụ họa ngay
“Đúng! Đền tiền! Lão tử bị chúng mày đánh thức, phải bồi thường!”
Ánh mắt Quý Ninh nheo lại, ngón tay xương khớp rõ ràng gõ nhẹ lên tay ghế.
Đền tiền à?
Không rõ hệ thống có chơi chiêu gì không, nhưng nhân vật này trong người chẳng có đồng xu nào, đến giờ bắt cậu bồi thường thì đúng là chuyện hoang đường.
Chưa kể, tên tóc vàng kia có vẻ rất sợ bị gọi bảo vệ, chẳng lẽ bọn chúng…?
Ánh mắt Quý Ninh đảo qua hai tên, rồi thản nhiên thu về, nếu là vậy, vậy thì dễ xử lý rồi.
Chỉ thấy cậu khẽ ho vài tiếng, lui nửa bước về sau, ra vẻ bất lực và yếu ớt
“Tôi chỉ còn cách gọi bảo vệ đến phân xử.”
“Gì cơ?! Gọi bảo vệ ?!”
Nụ cười của tên tóc vàng lập tức đông cứng. Khuôn mặt gã tái mét quay sang nhìn tên mập.
Tên mập bị Quý Ninh dọa cho nóng mặt, trán nổi gân, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào cậu.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết hả?!”
Không ngờ, thanh niên chẳng hề nhúc nhích, bàn tay vừa giơ lên đã chặn ngay được cú đấm của tên mập.
Ngón tay cậu thon dài, chỉ siết nhẹ thôi mà tên mập cảm giác như có ngàn cân đè lên cổ tay, không tài nào giãy ra nổi.
“Mày…”
Nhìn đối phương ra tay nhẹ nhàng như không như thế, hai gã ta hoảng hồn, sắc mặt thay đổi hẳn.
Quý Ninh khẽ ho:
“Khụ khụ, vậy… con tôi đã xin lỗi rồi, các anh chấp nhận chứ?”
Tên tóc vàng cùng tên mập nhìn nhau, nhận ra người trước mắt không dễ chọc, cũng chẳng dám làm căng, chỉ hằn học nhìn cậu:
“Chấp nhận, chấp nhận.”
Cũng may Quý Ninh cũng không làm tới, chỉ lạnh nhạt ném tay gã mập ra.
“Vậy là được rồi. Cảm ơn đã thông cảm.”
Mắt thấy sự tình đã được giải quyết, cậu định kéo đứa bé rời đi, thì một bà lão ngồi trước tên mập đột nhiên đứng dậy, chặn đường hai người.
Bà run rẩy chỉ tay vào mặt Quý Ninh, mặt đầy nếp nhăn không thể tin nổi.
“Cái loại cha mẹ gì mà lại làm như vậy?!”
Quý Ninh nghiêng đầu nhìn lại. Bà lão thấp bé, tóc hoa râm, đeo kính viễn, miệng gần như trống rỗng vì rụng hết răng. Ánh mắt bà đầy cảm thông nhìn đứa trẻ, như thể muốn khóc, đau lòng không thôi:
“Trời ơi, nghiệp chướng! Nó có làm gì sai đâu? Trẻ con thì biết gì chứ? Không phải anh xúi bậy thì là gì?
Làm thế, sau này nó làm sao dám nhìn mặt người khác?!”
Soạt—
Một luồng sáng trắng bất ngờ lướt qua.
Quý Ninh nheo mắt, nhìn theo ánh sáng lấp loáng từ một góc, thấy một thanh niên mặc áo thun đen đang co mình ngồi đó. Tóc cậu ta hơi xoăn màu nâu, đeo kính gọng dày, sắc mặt nhợt nhạt, gầy yếu đến mức thấy cả xương.
Người này vẫn luôn ở trên xe sao?
Hai ánh mắt chạm nhau, cậu thanh niên lập tức hoảng loạn, vội vàng đưa tay ra sau giấu thứ gì đó.
Giây tiếp theo, trong khoang xe vang lên tiếng chuông quái dị.
……
【Ký chủ đã tử vong.】
Sắc mặt Quý Ninh không chút gợn sóng, chỉ khi nghe âm thanh hệ thống vang lên bên tai, cậu mới hơi ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:
“Dùng đạo cụ.”
【Đã sử dụng “Nhẫn Hồi Đương”. Đang tái khởi động thế giới.】
Cậu nhìn không gian trống rỗng hiện ra trước mắt, Quý Ninh vô thức sờ vào chiếc nhẫn trên tay.
Trong xe hiện tại có 9 người, liệu có ai mang thân phận đặc biệt?
Thanh niên ban nãy rất hoảng loạn, dường như rất sợ hãi điều gì đó. Nói đúng hơn so với sợ hãi, càng giống như là chột dạ vì bị vạch trần.
Cậu suy nghĩ lại hành động khi nãy của người kia, dường như đang giấu điều gì. Sau khi bị phát hiện thì giấu tay ra sau, là vì đang che thứ gì?
Luồng sáng cũng phát ra từ hướng đó, giữa hai bên có mối liên hệ nào chăng?
Không chỉ cậu, những người khác trên xe cũng khả nghi, đều có vấn đề. Như hai tên tóc vàng và mập mạp, tại sao chúng lại để ý bảo vệ như vậy? Cứ nhìn về phía WC mãi, là đang nhìn cái gì?
Tất cả đều là điểm đáng ngờ. Nhưng việc bên cạnh có một đứa trẻ lại khiến Quý Ninh bị ràng buộc, không thể hành động tự do. Nhưng nếu mặc kệ đứa bé, người trên xe sẽ bất mãn, dẫn đến kích hoạt cái chết là cái chắc.
Phải nghĩ cách tách nó ra đã.
【Tái tạo thế giới hoàn tất. Đang khởi động.】
Khoang xe trở lại trạng thái ban đầu, hành khách vẫn bận rộn với việc riêng.
Quý Ninh đưa mắt nhìn đứa trẻ đầu bạc, dịu dàng lấy trong túi ra bình nước
“Con trai à, ngồi lâu thế rồi, chắc khát nước lắm? Uống chút nước đi.”
Khi nói những lời này, giọng cậu nhẹ nhàng, ôn tồn như một người cha mẫu mực.
“Ba ơi, con không khát, con không muốn uống.”
Đứa trẻ khó chịu, cố đẩy bình nước ra, mặt đầy vẻ chán ghét.
Quý Ninh vẻ mặt nhàn nhã, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, cười mỉm nhìn về phía đứa trẻ trước mắt:
“Không, con phải uống.”
Đứa trẻ đờ người trong giây lát, rồi ngoan ngoãn cầm lấy uống.
Quý Ninh liên tục rót nước, từng ly từng ly cho đến khi cậu bé nước mắt lưng tròng, kéo áo cậu nức nở:
“Ba ơi, con… con không chịu nổi, con muốn đi WC…”
“Muốn đi à? Vậy đi thôi, ba dắt con đi.”
Nói rồi, cậu nắm tay đứa bé dắt đi về phía sau. Khu vệ sinh nằm ở đoạn cuối toa tàu đã bị phong tỏa. Tuy phía sau vẫn còn những toa khác, nhưng Quý Ninh không thể tiến vào, dường như phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn trong hai toa xe này.
WC có hai phòng, trái phải mỗi bên một gian. Phòng bên trái hiển thị đang có người sử dụng. Phòng bên phải thì cánh cửa khép hờ, bên trong chật đến mức chỉ đủ chứa một người. Mùi khai bốc lên nồng nặc, khiến ai cũng muốn tránh xa.
Có người đang sử dụng sao? Nhưng người vừa xuất hiện mới chỉ có chín người, chẳng lẽ lại có thêm nhân vật mới chưa lộ diện?
Quý Ninh che giấu ánh nhìn khó đoán, sau đó buông tay đứa trẻ, dịu giọng nói:
“Vào đi, ba đợi con ở ngoài.”
Đứa trẻ buông tay cậu ra, lon ton chạy vào WC.
Cạch!
Quý Ninh lập tức chốt cửa lại, rồi đưa ngón tay ra, dùng sức vặn mạnh, khiến bộ phận khóa bên trong hư hỏng.
Cậu thử đẩy cửa, khóa đã chặt, không hề lỏng lẻo. Vì đã bị phá hỏng, cơ chế bên trong hoàn toàn không thể vận hành, dù ở ngoài hay trong cũng không thể mở được nữa.
Thanh niên dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng “răng rắc” khô khốc, xoay người lại, trên mặt là nụ cười sung sướng rạng rỡ.
“Ngoan nào, ở yên trong đó đi.”
Bất ngờ, từ phòng bên trái bay ra một luồng mùi hôi thối chua xộc lên. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh ken két quái dị.
Quý Ninh nghiêng đầu nhìn lại.
Cánh cửa WC ban nãy đóng chặt giờ chỉ còn khép hờ. Có một người đang đứng bên trong.
Người đó đeo mặt nạ bảo hộ màu đen, thân hình gầy gò như cây trúc, tay giơ khẩu súng lục chĩa thẳng vào trán cậu.
“Cướp đây! Mau giao hết tiền trên người mày ra!”
Nòng súng lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Đôi mắt sau lớp mặt nạ sáng rực lên, kèm theo một giọng nói nặng nề nhưng đầy mừng rỡ vọng ra từ phía sau lớp bảo hộ:
“Phản ứng này… mày là loài người đúng không?”
“Thật là may mắn! Không ngờ ở một nơi lạc hậu thế này lại gặp được đồng loại!”
Ánh mắt hắn lộ rõ sự tham lam và ác ý, chăm chăm nhìn vào Quý Ninh như muốn nuốt trọn.
“Cắt hết tứ chi trước, rồi moi nội tạng đem bán cho đám Nặc Sắt Liệt. Phần còn lại đủ cho chúng ta chơi bời vài ngày!”
Đôi mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ phòng độc lia qua lia lại, yết hầu chuyển động mấy lần vì nuốt nước bọt.
Dưới cơn ảo tưởng điên dại, dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn không chần chừ bóp cò, viên đạn màu lam trong tay hắn vừa bắn ra liền tách thành bốn luồng sáng, nhắm thẳng vào tứ chi của Quý Ninh mà tới.
Không gian trong toa xe chật hẹp, bốn điểm sáng gần như lập tức áp sát. Nhưng Quý Ninh không lùi, mà ngược lại còn xông tới, nét mặt lạnh như băng.
Gương mặt tái nhợt của cậu gần như lướt sát luồng sáng, vài viên máu đỏ tươi và một nửa mảnh đầu đạn bạc rơi xuống đất.
Ngay khi bả vai bị trúng đạn, cậu áp sát gã đeo mặt nạ, khuỷu tay vung ngược ra sau, giáng mạnh một đòn.
“Khụ!”
Gã kia ăn đau đớn thả lỏng tay, Quý Ninh lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách.
【Nhận được đạo cụ: Một khẩu súng lục năng lượng】
【Đây là một trong những sản phẩm nghiên cứu của tập đoàn An Đế Khoa. Dù là với “Công dân” hay nhân loại, lực sát thương đều đáng gờm. Khi gặp nhân loại sẽ phát ra ánh sáng lam. Tuy đã bị đào thải, nhưng vẫn rất được ưa chuộng tại Lan Đức Kerry.】
Súng năng lượng được ưa chuộng ở Lan Đức Kerry?
Quý Ninh xoay khẩu súng trong tay hai vòng. Dù không thấy băng đạn nhưng vẫn có thể bắn, trên bề mặt còn có ánh sáng lam lấp lánh, có vẻ là một loại năng lượng nào đó.
“Mày… mày không phải con người. Mày là thứ gì?!”
Sắc mặt gã đeo mặt nạ biến đổi. Rõ ràng vai Quý Ninh đã bị thương, vậy mà hành động của cậu lại cứ như chẳng bị chút ảnh hưởng nào.
Giờ vũ khí cũng bị cướp mất, trong đoàn tàu này năng lượng lại cực kỳ khó bổ sung. Hắn hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Khí thế kiêu ngạo ban đầu đã tan biến, giờ đây trong lòng hắn chỉ còn sự sợ hãi, chân tay mềm nhũn.
Gương mặt Quý Ninh lạnh lẽo. Cậu hiểu rất rõ: nếu để gã này sống, thân phận con người của cậu sẽ bị lộ. Nhưng nếu giết luôn, có thể làm nhiệm vụ thất bại,lại cũng là mất nhiều hơn được.
Cậu liếc sang buồng vệ sinh bên trái, rồi chậm rãi bước tới.
Vậy thì, kiểm tra thêm một tên nữa.
Quý Ninh giơ khẩu súng, tăng thêm lực, nện mạnh vào gáy đối phương.
Gã kia mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.
Quý Ninh cúi đầu nhìn máu từ vai mình chảy ra, nhuộm đỏ nửa tấm áo.
Muốn giấu đi vết thương này e là không dễ.
Ngay lúc ấy, cửa toa xe bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tên tóc vàng ngậm tăm đi tới, vẻ mặt chẳng mấy kiên nhẫn. Gã dừng trước mặt Quý Ninh, hếch mũi lên trời hỏi: “Thằng mặt trắng, sao chỉ có mày ở đây?”
Quý Ninh nghiêng người tựa vào tường, máu loang lổ cả vai.
Cậu nhấc mí mắt lên, giọng lạnh như băng: “Cút.”
Chỉ một chữ này thôi mà khiến gã tóc vàng thấy như rơi vào hầm băng. Gã rùng mình lùi nửa bước, theo bản năng nắm lấy con dao bên hông. Nhưng như vẫn không chịu bỏ cuộc, gã hỏi lại: “Mày thật sự không gặp ai à?”
Sắc mặt Quý Ninh càng thêm lạnh.
Máu nhỏ từ cánh tay tí tách xuống sàn, mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian kín.
Tên tóc vàng nhìn thấy vũng máu dưới chân Quý Ninh, chợt ngẩng đầu như sực nhận ra điều gì đó. “Mày… mày làm gì lão Tam rồi?!”
Lão Tam? Tức là tụi này còn đông?
Trong mắt Quý Ninh lóe lên ánh sáng lạnh, bàn tay siết chặt khẩu súng.
Không thể để nó rời đi.
Không thể để gã sống.
Hai người gần như nghĩ giống nhau. Một tên rút súng, một tên rút dao, cùng lúc lao tới tấn công.
Quý Ninh nghiêng súng chắn đòn dao, tung chân đá đầu gối đối phương, rồi xoay người tạo khoảng cách.
Tên tóc vàng không kịp phòng bị, bị đá trúng, chửi thề một câu, rồi nghiến răng lao tới, nhắm thẳng vai bị thương của Quý Ninh mà chém liên tiếp.
Vai của Quý Ninh càng đỏ sẫm, động tác cũng bắt đầu chậm lại.
Tên tóc vàng như ngửi được mùi máu yếu, đòn tấn công càng thêm hung hãn. Miệng gã gào không ngừng: “Đi chết đi! Cút đi chết đi!”
Lông mày Quý Ninh nhíu lại, ánh mắt hiện lên tia hung hiểm. Cậu nhẫn nhịn chịu đau đau, bước tới nửa bước định giật lấy con dao.
Nhưng đúng lúc đó, cơn đau buốt tim đột ngột bùng lên, tỏa khắp cơ thể, khiến chân cậu khựng lại.
Chết tiệt, lời nguyền lại phát tác ngay lúc này?!
“Phụt!”
Âm thanh lưỡi dao đâm xuyên da thịt vang lên, máu phun tung toé.
Từ trước đến nay, cậu luôn lạnh lùng điềm đạm, vậy mà giờ đây nửa người cậu tê liệt, lưỡi dao găm cắm sâu vào ngực.
Cậu quỳ một gối xuống, ánh mắt khẽ rũ, nhìn chằm chằm vào chuôi dao, khuôn mặt tái nhợt pha chút giễu cợt, máu nhuộm lẫn những sợi tóc trắng rũ trước ngực.
Tên tóc vàng cười khẩy đắc ý, định cúi xuống đâm thêm vài nhát nữa: “Cho mày kiêu ngạo này, bố mày cho mày đi đời! Đi chết đi!”
Nhưng cổ tay gã bất ngờ bị một bàn tay đẫm máu siết chặt.
Quý Ninh sắc mặt lạnh lùng, trong mắt đào hoa ánh lên sát ý dữ dội, ngón tay run rẩy kéo cò súng.
“Nếu vậy… thì mày theo tao xuống địa ngục đi.”
“Đoàng!”
Viên đạn ghim thẳng vào ngực tên tóc vàng, máu bắn tung toé. Gương mặt tái nhợt của Quý Ninh như nở rộ những bông hoa quỷ máu đỏ, lạnh lẽo mà rực rỡ.
Thân thể cậu rung lên, cố kìm cơn buồn nôn vì mất máu, rồi buông lỏng ngón tay.
Ngay lúc ấy, một cảm giác bất an dữ dội dâng lên. Một giọng thét chói tai vang lên từ cửa toa:
“Cứu! Có người giết người! Cậu ta giết người!! A a a!!!”
Gã đeo kính ngồi góc toa từ nãy giờ giờ đã đứng ngay cửa, mặt tái mét, tay run rẩy giơ điện thoại về phía Quý Ninh, đèn flash nhấp nháy liên hồi.
Ánh sáng rọi thẳng vào mắt, Quý Ninh ngẩng lên, mặt dính đầy máu, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Gã đeo kính run đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất.
Màn hình vỡ nát, tiếng chuông báo động vỡ vụn vang lên. Một dòng tin nhắn bật ra, sau đó hàng loạt thông báo xuất hiện, cuối cùng ghép lại thành một gương mặt hiện rõ trên màn hình.
Sắc mặt Quý Ninh khựng lại.
Gương mặt trên đó, chính là cậu.