Chương 4. Chuyến tàu câm lặng.
Vượt ải hoàn mỹ.
Edit: Cà
*Tên chương do edit đặt.
【Ký chủ đã tử vong.】
【Đang tái cấu trúc thế giới.】
Quý Ninh cụp mắt nhìn khoảng không phía trên, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia lạnh nhạt.
Cậu đã đoán sai rồi.
Giết người sẽ không kích hoạt điều kiện tử vong.
Tương tự như vậy thì, làm trái ý mọi người cũng không phải điều kiện dẫn đến cái chết.
Chỉ dựa vào việc cậu giết tên tóc vàng mà cái chết không lập tức bị kích hoạt, có thể thấy rõ ràng việc làm vừa lòng tất cả mọi người không phải là điều kiện bắt buộc.
Vậy thì, điều kiện thực sự để kích hoạt cái chết là gì?
Người đàn ông đeo kính mới xuất hiện vừa rồi đóng vai trò gì? Chẳng lẽ cậu ta mới chính là nguyên nhân gây ra cái chết?
Nhưng nếu nói lần này là do cậu ta nhìn thấy người chết nên không hài lòng, vậy còn mấy lần trước thì sao? Rõ ràng chẳng hề liên quan đến cậu ta.
Quý Ninh khẽ mím môi, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Sau khi chiếc điện thoại xuất hiện, ngay lập tức tiếng chuông và ánh sáng lóe cũng đồng thời vang lên. Có lẽ đây mới chính là điểm then chốt kích hoạt điều kiện tử vong.
Nhưng chức năng của điện thoại là gì?
Chụp ảnh? Quay video?
Không đúng, là phát sóng trực tiếp!
Hành động và lời nói của người đàn ông đeo kính đều gián tiếp xác minh cậu ta đang livestream. Như vậy tiếng chuông cùng ánh sáng lóe lên trước đó có thể được liên kết với hành vi phát sóng này.
Lúc đó, khi cậu đang nói chuyện với tên mập, tên đeo kính đã âm thầm phát sóng. Còn hành động luống cuống của cậu ta cũng là vì cố gắng giấu điện thoại.
Vậy trong điện thoại liệu có chứa bí mật gì hay không?
Trong lòng đã có một phỏng đoán nhất định, chân mày của cậu giãn ra đôi chút.
Người đàn ông đeo kính vẫn còn là một nghi vấn, vậy tên tóc vàng thì sao?
Trong nhà vệ sinh xuất hiện người thứ chín, bị gã gọi là “lão tam”. Vậy thì gã là “lão nhị” hay “lão đại”? Người còn lại là ai? Có phải là tên mập không?
Trùng hợp là tên mập có quen biết với tên tóc vàng, số người có vẻ khớp nhau.
Cậu khoanh tay, hơi ngẩng đầu.
—— Trên đoàn tàu này, có tội phạm cướp bóc trà trộn vào.
Ba người bọn họ là một nhóm phạm tội cùng nhau hành động.
Ý nghĩ ấy vừa lóe qua, giọng nói lạnh lẽo của hệ thống lập tức vang lên:
【Chúc mừng người chơi phát hiện nhân vật ẩn — tội phạm cướp bóc. Xin hãy nhanh chóng thông báo cho nhân viên bảo vệ, chú ý an toàn của bản thân.】
Cùng lúc đó, quá trình tái cấu trúc thế giới hoàn thành. Quý Ninh trở lại đoàn tàu cũ kỹ.
Lần này, cậu cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn, mở khóa màn hình.
Trên điện thoại không có bất kỳ ứng dụng nào khác, chỉ trống trơn, duy nhất có một app icon kỳ lạ.
Hai bánh răng màu xanh đậm đan xen thành hình số 8, ở giữa là kim đồng hồ dài, đang quay không ngừng.
Đây là phần mềm gì?
Khi click mở phần mềm, ánh mắt Quý Ninh khẽ dao động.
Tiếng chuông giống hệt như những lần trước khi ai đó tử vong…
Trong video, có một người đeo nơ, tay cầm micro, đang nói đầy cảm khái:
【Để trở thành cha mẹ tốt, bạn cần làm được những điều sau đây:
“Có thể mắng, có thể chỉ trích nhưng không được tổn thương con
Có thể giám sát, có thể theo dõi nhưng không được xâm phạm sự riêng tư của con
Có thể để con đói, để con khát nhưng không được giết con…】
Làm cha mẹ, thật sự rất khó.
Quý Ninh mặt không biểu cảm, lướt qua video, nhưng vừa nhìn đến đoạn tiếp theo thì tay khựng lại.
【Chào mừng đến với phòng livestream tin nóng ~】
Trên phòng livestream bay qua dòng chữ chào mừng: “Chào mừng người mới đến với phòng livestream tin nóng ~”
Hình ảnh trong video là khung cảnh quen thuộc bên trong khoang tàu, hình ảnh hơi chao đảo, người cầm máy dường như ngồi ở hàng ghế cuối, quay lại toàn bộ khoang xe.
Quý Ninh nheo mắt, ngón tay mảnh dài dừng lại trên màn hình, gõ ra một dòng chữ:
【Chủ livestream đang phát cái gì vậy?】
Chủ livestream thấy tin nhắn bay qua, bật cười đầy hiểu ý, chậm rãi giải thích:
“Đương nhiên là phát thứ mà người trong nhà thích xem nhất rồi!”
Thứ người trong nhà thích xem nhất?
Quý Ninh quay đầu, nhìn quanh khoang tàu một lượt, rốt cuộc thì trong khoang này có gì mà bọn họ “thích xem nhất”?
Chẳng lẽ là…
Thì ra là vậy.
Liên hệ với những lần trước, như thể đã hiểu ra điều gì, khóe miệng Quý Ninh khẽ nhếch, tay đặt lên vai cậu bé tóc bạc.
“Làm sao vậy, ba ba?” Cậu bé chớp mắt to, đầy nghi hoặc.
“Mẹ con đang ở trong nhà vệ sinh, đi tìm mẹ đi.” Chàng thanh niên nhẹ giọng nói, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên.
“Thật sao ạ?! Được ạ! Con đi tìm mẹ đây!”
Cậu bé hớn hở nhảy khỏi ghế, chạy về phía sau.
Vừa vặn lúc đó, tên tóc vàng từ phía đối diện đi tới, dừng lại, bước tới chắn đường.
Gã vươn tay, túm cổ áo cậu bé, thô bạo quát lên:
“Thằng oắt con! Va vào người rồi tính bỏ chạy hả?”
“Gọi ba mẹ mày ra đây, đền tiền!”
Quý Ninh đứng dậy, cầm điện thoại, bình thản nói:
“Không có tiền, không đền nổi.”
Cả khoang xe lập tức xôn xao.
“Cha mẹ kiểu gì thế, mặc kệ con như vậy chưa nói đi, thái độ còn kém như vậy?”
“Đúng đấy, dạy không nổi thì đừng sinh con làm gì.”
“Đứa trẻ này xong đời rồi, chậc chậc.”
Quý Ninh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không đến bên cậu bé, dường như hoàn toàn không để tâm.
【Cha mẹ kiểu này ghê tởm thật! Cứ như vậy mặc kệ thằng bé luôn?】
【+1 +1 ! Ghét nhất cái loại gia trưởng mặc kệ con tự sinh tự diệt kiểu này!】
【Nhìn thấy loại ngu như cậu ta là muốn nổi điên!】
【Cậu ta còn dám chơi điện thoại? Con mẹ nó! Nếu gặp phải tôi là tôi đã dạy cậu ta biết cách làm người như thế nào rồi!】
【Đồ ngu! Đáng chết!】
Từng dòng đạn bay qua màn hình livestream, đầy giận dữ và độc ác, kéo theo lượng người xem livestream tăng vọt. Người đeo kính kích động đến mức nửa người lộ ra khỏi ghế, suýt nữa dí điện thoại thẳng vào mặt Quý Ninh.
Ngay lúc ấy, hàng loạt đạn màn hình lao vút qua, tiếng chuông quỷ dị lại vang lên như nhạc nền. Toàn bộ nhân vật trên khoang xe biến mất, chỉ còn lại thiếu niên tóc bạc, bóng dáng như tan biến trong sương đỏ.
Cậu mỉm cười.
“Đoán đúng rồi.”
“Sử dụng đạo cụ.”
【Đạo cụ đã sử dụng. Đang tái cấu trúc thế giới.】
———
Từ khoảnh khắc nhận nhiệm vụ đó, Quý Ninh đã luôn tự hỏi: tại sao nhiệm vụ thế giới cấp S chỉ đơn giản là đưa một đứa bé đến Nặc Sắt Liệt, mà tỷ lệ vượt ải lại thấp đến doạ người?
Giờ nghĩ lại, nhiệm vụ chỉ trông có vẻ đơn giản. Cái khó là phải làm sao sống sót đến khi hoàn thành nhiệm vụ mà không kích hoạt điều kiện tử vong.
Tất cả mọi dấu vết đều chỉ về một hướng: “Tuân thủ quy tắc của đoàn tàu, cư xử văn minh khi đi xe.”
Với tiền đề là nhập vai một “người tốt”, người chơi còn phải tuân thủ các quy tắc trên tàu, đây chắc chắn là điều mà đại đa số người chơi phải đau đầu suy xét sau khi bước vào thế giới này.
Nhưng mà, quy tắc là gì?
Thế nào mới được gọi là “cư xử văn minh khi đi xe”? Những thông tin này quá ít ỏi.
Còn nữa, khi vi phạm quy tắc, cái chết cũng không xảy ra ngay lập tức.
Vậy nên, vi phạm quy tắc không đồng nghĩa với chết ngay, điều này cũng không chắc chắn.
Hơn nữa, do thông tin không đầy đủ, trong tình huống các quy tắc trên tàu chưa được làm rõ, ai dám đảm bảo mình có thể nắm rõ tất cả?
Bản thân điều đó vốn dĩ đã là một ngụy biện, ngay từ đầu đã dùng những điều kiện sai lệch và dối trá để dẫn dắt Quý Ninh.
Nếu không phải sự kiện trong nhà vệ sinh đã khiến gã đàn ông đeo kính lộ diện, có lẽ cậu ta còn phải tốn thêm chút thời gian nữa mới hoàn toàn thông suốt.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đoạn video livestream trong toa xe, trong lòng Quý Ninh đã mơ hồ nảy sinh một suy đoán, có thể, điều kiện dẫn đến tử vong thật sự liên quan đến luồng livestream bắt đầu ngay từ khi cậu lên tàu.
Cậu cố ý mặc kệ đứa trẻ rời đi, khiến tên tóc vàng vì lòng tham tiền tài mà ra tay, sau đó lại dùng thái độ dửng dưng khiêu khích sự bất mãn của hành khách xung quanh. Tất cả những điều đó đều đúng như cậu dự tính, nhưng không hề kích hoạt tử vong.
Mãi đến khi cậu bị dân mạng bắt đầu mắng chửi, bóng dáng lũ quái vật mới dần dần xuất hiện.
Đoàn tàu, điện thoại, hành khách và đứa trẻ — một không gian chật hẹp nhưng đầy rối rắm, một quần thể dễ bùng phát mâu thuẫn.
Chỉ cần có chút bất mãn, lập tức sẽ dẫn đến đối đầu, thậm chí bị cư dân mạng tập thể “xử lý”.
Hoặc cũng có khả năng,những “cư dân mạng” đó, chính là những bóng quái vật sẽ hiện ra mỗi khi tiếng chuông vang lên?
Quý Ninh cười nhạt, như thể đang cười chính mình:
“Lũ quái vật, từ khi nào lại quan tâm đến chuyện đó?”
【 Thế giới đã được tái lập. 】
“Thị trấn Lạc Giếng sắp tới có kẻ tình nghi cướp bóc thường lui tới khu vực , xin… mọi người… chú… chú ý trông coi trẻ nhỏ, đảm bảo an toàn bản thân!”
“Nếu có phát hiện, xin lập tức báo cho nhân viên bảo vệ…”
Loa phát thanh vang lên trong toa xe, Quý Ninh mở mắt, thần sắc bình thản, ánh mắt lạnh như tro tàn.
Kỳ thực, cách để vượt qua thế giới này, ngay từ khi nhiệm vụ bắt đầu đã có gợi ý.
Cậu dắt đứa trẻ tóc bạc đi về phía nhà vệ sinh cuối toa xe.
“Ngoan, bảo bối à, ba sẽ quay lại ngay.”
Cậu mỉm cười đầy dịu dàng, nhưng tay lại không cho phép có bất kỳ sự kháng cự nào, mạnh mẽ nhốt đứa nhỏ vào buồng vệ sinh bên phải rồi khóa lại.
Cửa buồng bên trái vừa mở ra, trong khoảnh khắc đó, cậu đá mạnh một cú, tống người bên trong ra ngoài. Đòn ra tay tàn độc, chuẩn xác.
Ngón tay cậu gõ nhẹ lên cổ người nọ, khớp xương hiện rõ, chưa kịp lên tiếng dọa nạt, gã cướp đã ngất lịm xuống nền WC.
Quý Ninh tháo mặt nạ phòng hộ đeo lên mặt mình, giấu tóc bạc vào trong vành mũ, trong tay cầm lấy khẩu súng lục tước được từ gã kia rồi bước ra.
Cậu hạ thấp giọng, giọng khàn khàn như người bị rút mất sinh khí:
“Cướp đây, giao điện thoại chúng mày ra đây.”
Tên đầu vàng đứng ngây như phỗng, trong đầu chỉ vang lên một câu: Ủa? Sao mày cứ như thế mà ra luôn vậy? Không có báo hiệu gì luôn?!
Còn gã đeo kính thì như vừa phát hiện ra bí mật chấn động thiên địa, vội vã co người lại, giấu điện thoại lên ghế, định trộm quay.
“Rắc!”
Âm thanh giảm tiếng, chỉ còn lại tiếng điện thoại bị đập nát vang lên lạnh lẽo. Khuôn mặt gã đeo kính trong nháy mắt trở nên tái mét.
“Tao nói, đưa hết điện thoại chúng mày ra đây.”
Giọng Quý Ninh lạnh lùng, mang theo sát khí rét thấu xương, khiến cả toa xe run rẩy, vội vã lục tìm điện thoại nộp lên như ong vỡ tổ.
Còn tên đầu vàng với gã béo, tuy không rõ tình hình ra sao, nhưng cũng đứng lên, định phối hợp “giúp đồng bọn” dọn sạch chiến lợi phẩm.
Một phát súng khác bắn xuống sàn, tiếng vang chói tai.
“Tất cả, bao gồm cả tụi mày.”
Quý Ninh hơi nhướng mày, ánh mắt u ám.
Đầu vàng: ??
Mập: ???
Đệt! Thằng nhóc này thế mà dám phản bội? Nó định ôm trọn công lao một mình à?!
Hai tên kia nghẹn ứ một bụng khó chịu nhìn Quý Ninh đầy phẫn nộ, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn giao điện thoại ra.
Mười phút sau, một chiếc ba lô đầy điện thoại bị vứt bừa trên sàn xe.
Quý Ninh nửa tựa vào vách, súng lục cầm trong tay, thong thả lật qua lật lại như đang chơi đùa với món đồ chết người.
Hành khách chen chúc trong góc, co ro run rẩy, hận không thể tìm cái khe đất chui vào không cho người khác chú ý tới mình.
Hành trình từ đó trở đi, trở nên yên tĩnh đến dị thường.
【 Trước mặt là ga Nặc Sắt Liệt, hành khách cần xuống xe xin chuẩn bị sẵn sàng, tránh chen lấn xô đẩy. 】
Cho đến khi nghe thấy loa thông báo, Quý Ninh mới hơi hé mắt, dắt theo ba lô đầy điện thoại, lặng lẽ quay về nhà vệ sinh cuối toa.
Cậu đổi mặt nạ và súng lục lại lên người tên cướp ngất xỉu, mở nút báo nguy khẩn cấp, rồi xoay người chỉnh lại cổ áo trước gương, phong thái tao nhã như chưa từng có gì xảy ra.
Đứa trẻ tóc bạc kéo góc áo cậu.
“Ba ơi?”
“Đến trạm rồi, mình phải xuống thôi.”
Khuôn mặt người thanh niên vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Cửa toa tàu bật mở, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
“Tội phạm cướp bóc ở đâu?!”
Nhân viên bảo vệ nghiêm mặt, tay cầm khiên tay cầm súng, chậm rãi bước vào.
Hành khách như thấy được cứu tinh, đồng loạt chỉ tay về phía nhà vệ sinh:
“Trong đó!”
“Hắn cướp hết điện thoại của chúng tôi!”
Cùng lúc đó, tên cướp vừa tỉnh lại, còn chưa hiểu chuyện gì, tức tối bừng bừng.
Gã xách súng, đá tung cửa, gầm lên:
“Cướp đây! Đưa tiền đây!”
Ngay giây sau, đội bảo vệ ập vào, quát lớn:
“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”
Sắc mặt tên cướp trong phút chốc trắng bệch.
Gì? Tao còn chưa bắt đầu mà sao đã xong rồi?!
Gã cúi đầu, lúc này mới phát hiện bên chân là một túi đầy điện thoại, không hiểu kiểu gì.
Cướp: …Hả?
Quý Ninh ôm đứa trẻ, được nhân viên bảo vệ hộ tống rời khỏi tàu.
Khoảnh khắc bước xuống, cậu quay đầu nhìn tên tóc vàng và tên mập, môi hơi nhếch lên.
“Thưa các anh, tôi muốn tố giác, bọn họ là đồng phạm với tên cướp.”
【 Chúc mừng người chơi phát hiện nhân vật ẩn — Tội phạm cướp bóc. 】
【 Chúc mừng người chơi tố giác thành công! Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành! 】
【 Đoàn tàu đã đến ga Nặc Sắt Liệt, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ vượt ải! 】
【 Mức độ khám phá: 100%. Chúc mừng người chơi đạt thành tích vượt ải hoàn mỹ! 】
Âm thanh nhắc nhở vang lên dồn dập, thế giới quanh Quý Ninh bắt đầu trở nên mơ hồ, như tan dần trong làn sương đặc quánh.
Bóng dáng thanh niên tóc bạc mờ dần trong sương mù, chỉ còn lại đứa trẻ đứng yên tại chỗ.
Cậu bé nhìn về hướng cậu biến mất, nhẹ rũ mắt xuống.
“…Mẹ ơi, lần này con vẫn không giữ được ba lại…”