Chương 1. Chuyến tàu câm lặng
“Sắp đến thị trấn Lạc Giếng, có cướp bóc….”
Edit: Cà
“Sắp tới thị trấn Lạc Giếng, có kẻ tình nghi cướp bóc từng lui tới khu vực. Mong mọi người để mắt đến trẻ nhỏ, chú ý an toàn cá nhân!”
“Nếu phát hiện điều bất thường, xin lập tức báo cho nhân viên bảo vệ…”
Loa phát thanh trên tàu phát ra đoạn quảng bá điện tử nhiễu sóng, ngay lúc ấy, một thanh niên tóc bạc ngồi bên cửa sổ chậm rãi mở mắt.
Gương mặt cậu trắng bệch đến mức không có chút huyết sắc nào, bên dưới hàng chân mày thanh tú là một đôi mắt đào hoa ngập vẻ u uất. Môi cậu nhợt nhạt, mím lại rất khẽ, dưới ánh đèn vàng ảm đạm càng khiến sắc mặt thêm phần ốm yếu, bệnh tật đầy mình.
Nếu không phải đôi mắt vẫn hé mở và lồng ngực còn phập phồng, e là người ta đã tưởng cậu đã chết rồi cũng nên.
Quý Ninh giơ tay lên vuốt nhẹ ngực, cố đè nén cơn ho đang dâng trào trong lồng ngực.
Trước mắt là từng hàng ghế cũ kỹ, rách nát, không ít chiếc bị thủng một lỗ lớn, lộ ra lớp nhồi đỏ thẫm như bị nhét thứ gì đó từ bên ngoài vào, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt. Ghế ngồi cứng đờ, chỉ cần khẽ động liền vang lên tiếng răng rắc.
【Chào mừng đến với Thế Giới Sương Mù dành cho người chơi đơn —— Chuyến tàu câm lặng】
【Người chơi: Quý Ninh】
【Độ khó: Cấp S】
【Tỷ lệ vượt ải: 0.29999%】
【Nhiệm vụ vượt ải: Bạn là một người cha, dự định dẫn con trai mình đi du lịch. Hãy đưa nó đi tàu cao tốc đến thành phố Nặc Sắt Liệt.】
⸻
Quý Ninh nhìn bảng thông tin đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khích.
Cuối cùng… trận sương mù này vẫn buông xuống thật rồi.
Nếu đã vậy, mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều…
Khóe môi chàng trai khẽ nhếch lên, mang theo một tia thèm khát như kẻ máu lạnh.
Một luồng mùi tanh nồng quanh quẩn nơi đầu mũi khiến cậu hơi nhíu mày.
Mùi máu nặng thế này, xem ra nơi này đã chết không ít người rồi.
Nhưng nhiệm vụ lần này chỉ là đưa con trai đi tàu cao tốc tới đích mà thôi, không nên có nhiều người chết như vậy mới phải.
Thế giới cấp S, tỷ lệ vượt ải chưa đến 0.3%…
Điều này chỉ chứng tỏ một điều.
Chính là: nhiệm vụ lần này không hề đơn giản như vẻ ngoài.
⸻
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù đã tản bớt, lộ ra một nhà ga không lớn lắm. Bên cạnh là biển hiệu bị vỡ hơn phân nửa, chỉ còn mơ hồ đọc được dòng chữ—thành phố Ái Lan.
Cảnh quan xung quanh vô cùng tồi tàn. Nhà ga thiếu sức sống, vài cái cây sắp chết đổ nghiêng trong bồn hoa, cỏ xanh và hoa chẳng thấy bóng dáng đâu.
Bầu trời u ám, ánh đèn tù mù của nhà ga chỉ chiếu lờ mờ được phần thân tàu.
Vỏ ngoài đoàn tàu đã ngả màu vàng úa, đèn mờ nhạt, qua cửa kính lờ mờ còn có thể nhìn thấy ghế ngồi bên trong cong vẹo, hỏng hóc, như đã rất lâu không được sửa chữa hay lau dọn.
Vì đây là trạm đầu, trên tàu chưa có hành khách, chỉ có vài người đứng đợi ở nhà ga.
“Leng keng! Leng keng!”
Cùng tiếng chuông khởi hành vang lên, tàu đóng cửa và bắt đầu chuyển bánh, hướng về điểm đến.
【Đoàn tàu đã khởi hành, xin hành khách không di chuyển lung tung để tránh bị thương. Chuyến tàu này khởi hành từ Lan Đức Kerry đến Nặc Sắt Liệt, đi qua Ái Lan, So Khúc…】
Quý Ninh nghiêng người nhìn về phía đứa bé được nhắc đến trong nhiệm vụ. Một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi.
Nó có mái tóc bạc giống hệt cậu, đầu đội mũ gấu con, đôi mắt to tròn lấp lánh đang tò mò nhìn vào lối đi nhỏ.
Phải công nhận, thằng bé này, trông rất giống cậu. Thế giới sương mù đúng là luôn kỹ tính như vậy.
“Khụ khụ khụ!”
Lồng ngực nhói lên từng cơn, khiến cậu không kìm được mà ho khan vài tiếng, thu hút ánh mắt của đứa bé.
Thằng bé ngẩng lên nhìn cậu, kéo tay áo:
“Ba ơi, ba sao thế?”
“Ừm, không sao cả.”
Quý Ninh hiện vẫn chưa rõ “làm cha” trong nhiệm vụ này yêu cầu phải làm gì, nên đành giữ miệng, tránh nói lỡ lời gây hỏng cốt truyện.
Đứa trẻ tóc bạc cũng không hỏi thêm, lại quay đầu nhìn về phía hành lang.
Nhân lúc đó, cậu ngồi thẳng dậy, quay mặt vào cabin, bình tĩnh quan sát từng người trên tàu.
Đây là khoang 1, tính cả cậu và thằng bé, trong khoang chỉ có tám người.
Phía trước có một thanh niên tóc vàng cà lơ phất phơ, uể oải đi dọc lối đi tìm chỗ ngồi.
Bên trái là ba sinh viên trẻ, che miệng bàn tán gì đó có vẻ rất hào hứng.
Phía sau có một gã béo đang ngáy như sấm, thỉnh thoảng còn vươn tay gãi cái bụng lộ ra ngoài áo.
Gần cửa sổ ngồi một bà lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, đang không ngừng vuốt ve tấm ảnh cũ trên tay.
⸻
Quý Ninh khẽ nhíu mày.
Với một chuyến tàu cao tốc bình thường, số hành khách thế này rõ ràng là quá ít.
Thậm chí có chút gì đó quỷ dị.
Khi cảm giác kỳ quái chưa kịp tan, bên tai cậu chợt vang lên tiếng quát tháo.
“Thằng nhóc này, đụng người rồi còn định chạy à?!”
Tiếng chất vấn đầy hung hãn khiến Quý Ninh lập tức liếc sang.
Tên tóc vàng, sau tai còn kẹp điếu thuốc, trên người mặc áo bó sát, quần jeans và giày Tod’s.
Cả người toát ra vẻ du côn rẻ tiền.
Tên đó đứng chắn trước một hàng ghế, tay xách cổ áo của đứa trẻ tóc bạc.
Gương mặt trắng trẻo của thằng bé hiện rõ vẻ ửng đỏ, khó chịu.
“Buông tôi ra! Tôi đâu có đụng vào chú!”
Thằng bé giãy giụa, cố thoát khỏi tay gã.
Tên tóc vàng cười khinh miệt, phun một bãi nước bọt xuống đất:
“Phì! Đồ nhãi ranh! Tao nói mày đụng thì tức là đụng! Giày của tao bị mày giẫm bẩn rồi, kêu ba mẹ mày ra đây trả tiền đi!”
Quý Ninh nhìn cảnh gã du côn gây sự với đứa trẻ đang giãy giụa, ánh mắt chậm rãi híp lại…
Đứa trẻ tóc bạc, đội mũ gấu nhỏ,thêm tên tóc vàng lúc rời khỏi chỗ ngồi hoàn toàn không phát ra tiếng động. Đến cả cậu cũng không để ý, đúng là có chút thú vị.
Thằng bé thấy trốn không thoát, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đang ngồi. Vai nó rũ xuống, giọng đầy tội nghiệp:
“Ba ba, chú này bắt nạt con.”
“Mày là ba nó à?”
Tên tóc vàng nhìn theo ánh mắt nó, thấy một thanh niên tóc bạc đang dựa vào ghế, làn da trắng như tuyết, gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp.
“Ồ, còn là mỹ nhân. Tiếc là đàn ông.”
“Thằng ranh con này làm bẩn giày tao, nói đi, định bồi thường kiểu gì?”
Nghe thấy gã bắt đầu buông lời thô tục, Quý Ninh khẽ cau mày, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Đứa trẻ là nhân vật chính trong nhiệm vụ lần này, nếu để tên tóc vàng tiếp tục làm loạn, chưa biết chừng nó sẽ bị thương,vậy thì nhiệm vụ của cậu cũng xong đời.
Phải mang thằng bé về bên cạnh trước đã.
Cậu bước tới, vươn tay định kéo thằng bé về.
“Vị tiên sinh này, chuyện bồi thường chúng ta có thể từ từ bàn. Con trai tôi đang không khỏe, anh có thể thả tay ra trước được không?”
“Không buông đấy, mày làm gì được tao?”
Tên tóc vàng tràn đầy khinh thường, giọng điệu vừa lươn lẹo vừa láo xược.
“Vậy sao?”
Quý Ninh mỉm cười, giơ những ngón tay lạnh lẽo, khớp xương rõ ràng, đặt lên cổ tay đang túm lấy thằng bé.
Thân nhiệt cậu vốn thấp, chỉ vừa chạm vào liền khiến tên kia rùng mình dựng tóc gáy.
Giây sau, một tiếng hét chấn động vang lên trong toa tàu.
Tên tóc vàng lập tức buông đứa nhỏ ra, ôm lấy cổ tay nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa chửi:
“Mẹ nó! Muốn chết à?!”
Gã còn chưa hết giận, đã giơ tay định vung cú tát về phía thanh niên trước mặt.
“Ôi ôi ôi! Không được đâu nha không được đâu!”
Một bà lão bất ngờ chen vào giữa hai người, run rẩy lắc đầu can ngăn.
Bà đứng dưới ánh đèn vàng yếu ớt, gương mặt hiền từ, toàn thân như phát ra ánh sáng dịu dàng.
“Cậu trai, hãy khoan dung mà bỏ qua.”
Rồi bà quay sang khuyên cậu:
“Cậu cũng vậy, đứa nhỏ còn ở đây, sao lại để nó chứng kiến những chuyện này chứ?”
“Nhìn mà xem, bị dọa đến tội nghiệp. Bà ngoại nhìn mà đau lòng chết mất.”
Bà đưa bàn tay chai sạn khẽ nhéo nhéo má đứa nhỏ. Tên tóc vàng thì mặt mũi đầy tức giận, miệng thì thầm rủa xả:
“Xúi quẩy! Bà già chết tiệt, tốt nhất tránh ra một bên.”
Nói rồi gã hung hăng đẩy bà lão ra, giơ nắm đấm đánh thẳng về phía Quý Ninh.
Cậu không né, chỉ giơ tay đón lấy, rồi thuận thế bẻ ngược ra sau.
“Rắc!”
Tiếng trật khớp vang lên rõ mồn một, tên tóc vàng ôm tay nhảy tưng tưng.
“A a a! Tay tao!”
Gã còn chưa kịp gào thêm, cậu đã nắm lấy tay gã, xoay một cái, nhẹ nhàng bẻ trả lại như cũ.
“Giờ thì ổn rồi.”
Sau đó cậu lại che miệng ho khan.
“Khụ khụ khụ…”
“Đã bảo là bình tĩnh rồi mà, khụ khụ… người gì đâu, không biết nghe lời. May mà tôi tốt bụng, giúp trị xong luôn rồi.”
Máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ tay cậu, tên tóc vàng thì đứng ngây tại chỗ.
Khoan đã… người bị đánh là tao, mày chữa cái gì? Tại sao tên này ho ra máu?!!!
Nhìn máu trong tay cậu mỗi lúc một nhiều, gã rùng mình lùi liên tục về sau, líu cả lưỡi:
“Mày, mày, mày ho ra máu không phải tại tao đâu đó!”
“Cút đi chỗ nào mát mẻ thì cút, đừng con mẹ nó làm ầm lên kéo nhân viên bảo vệ tới, nghe chưa?”
Ánh mắt hắn trở nên hung ác, tay sờ vào con dao nhỏ giắt bên hông, rõ ràng có ý dọa nạt.
Thấy gã đã buông tha cho đứa nhỏ, Quý Ninh nhoẻn cười đầy hài lòng:
“Đương nhiên là không rồi.”
Nói xong lại ho mấy tiếng, máu theo đó càng rỉ ra, vẻ mặt cậu hiện chút bất lực.
Sống lại thì sống lại, tại sao ngay cả lời nguyền trước khi chết cũng bị kéo theo?
Cậu nhìn dòng trạng thái nguyền rủa đang lan rộng trên hệ thống, khẽ nhếch môi cười giễu.
Sau đó cậu bế thằng bé quay lại chỗ ngồi. Khi ngang qua mấy sinh viên trẻ, vẫn nghe thấy tiếng xì xào:
“Mấy cậu nói xem, cậu ta bị sao vậy? Trông như mắc bệnh nặng vậy đó.”
“Không rõ là ai, nhưng để trẻ con chạy loạn trên tàu, đúng là lỗi của cậu ta thật.”
“Suỵt! Cậu ta tới rồi kìa.”
Tiếng thì thầm dần tan biến, Quý Ninh không buồn để tâm, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một tia sáng mơ hồ lóe lên trước mắt cậu, khiến cậu khẽ nheo mắt.
Cùng lúc đó, trong toa xe vang lên một tiếng chuông cực nhỏ, âm điệu kỳ dị, ẩn chứa sát khí.
Cậu quay đầu nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra nguồn sáng hay bất cứ vật gì phát ra tiếng chuông đó.
“Tiếng chuông?”
Cậu lẩm bẩm, ánh đèn vốn đã mờ, giờ tắt đi hơn nửa.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không khí, khiến hơi thở vốn đã khó khăn của cậu càng thêm nặng nề.
Cậu cau mày. Mùi máu mỗi lúc một nồng, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm xuống.
Có thứ gì đó đang tới.
Giây tiếp theo, ánh đèn lại lần nữa sáng bừng, khoang tàu vốn trống rỗng trong chớp mắt đã dày đặc “người”.
Từng bóng đen lúc nhúc, không thể nhìn rõ mặt.
Chúng nó đứng đó, thẳng đơ như tượng, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Quý Ninh. Ánh mắt xuyên qua mặt nạ, ngập đầy khát vọng cùng mùi máu tanh giết chóc.
Mặt nạ là một gương mặt hề đang cười rợn ngợp, khóe miệng nứt dài đến tận mang tai, đôi mắt cong cong như trăng non.
“Lại có thịt để ăn rồi, hì hì~”
“Nó nhìn ngon quá… đói, đói quá!”
Dù vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khóe môi Quý Ninh lại nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Vậy thì để tôi xem thử, là ai muốn ăn tôi?”
Nói rồi, cậu siết chặt nắm đấm trắng trẻo, đấm thẳng về phía lũ bóng đen, lực gió rít gào theo quyền ra trận.
“Phốc!”
Từng bóng quái vật bị đánh tan tành, tan thành từng mảnh. Nhưng chúng lại ngưng tụ hợp lại như có ma thuật.
Tiếng cười the thé vang vọng, chúng điên cuồng nhào tới như dã thú đói lâu ngày công kích cậu.
Mặc Quý Ninh có đánh bao nhiêu quyền, lũ bóng đen vẫn cứ ngưng tụ lại, bất tử như sương mù ác mộng.
Chúng giống như lũ thợ săn khoái trá, đang đùa giỡn món mồi ngon trước khi giết chết.
Chờ đợi khoảnh khắc cậu sức cùng lực kiệt, bất lực gục xuống.
Cơ thể thanh niên không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát, vũ khí trong tay vì kiệt sức và đau đớn mà rơi xuống đất.
Cậu dựa hẳn vào cửa sổ, bàn tay trần máy móc chống đỡ từng đợt tấn công.
Thịt trên tay bị chúng cắn xé, máu tươi tung tóe, từng mảnh thịt rách rưới rơi rụng, chỉ còn trơ lại từng khúc xương trắng lòi ra khỏi da.
Ngay lúc đó, ngực cậu chợt nhói lên dữ dội.
“Lời nguyền chết tiệt, thế mà lại phát tác đúng lúc này…”
Nếu đã như thế…
Trong mắt cậu vụt lên ánh điên cuồng, dùng khuỷu tay đã lộ cả xương trắng đập nát kính tàu, thân thể theo đó ngả mạnh ra ngoài.
“Bái bai~!”
Lũ bóng đen thét lên những tiếng hét chói tai:
“Không!!!”
“Đáng giận! Đồ con người đáng giận!!!”
Thanh niên tóc bạc khẽ khép đôi mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt như gió xuân, hoàn toàn không mang theo lấy một chút tuyệt vọng.
Cậu cảm nhận được sự đau nhức tê liệt khi cơ thể rơi xuống, ý thức dần rời khỏi thân thể.
Bên tai, một âm thanh quen thuộc vang lên — hệ thống khởi động lại.
【 Nhiệm vụ thất bại. Tiến vào trình tự đếm ngược tử vong. 】
【3… 2… 1】
【 Ký chủ đã tử vong. 】
【 Tiến hành thu hồi kỹ năng cá nhân… 】
【 Ký chủ là tân thủ, không có kỹ năng cá nhân để thu hồi. 】
【 Tiến hành thu hồi ba lô vật phẩm… 】
【 Phát hiện vật phẩm đặc thù không thể thu hồi… 】
【 Tiến hành kiểm tra lần thứ nhất… 】
【 Lần thứ hai… 】
【 Trình tự tử vong đã bị gián đoạn. 】
【 Đạo cụ “Hồi đương” đã kích hoạt. Đang tiến hành tái khởi tạo thế giới… 】
“Quả nhiên, không ngoài dự đoán.”
Trên ngón giữa thon dài của cậu, ánh lên một chiếc nhẫn nhỏ màu đỏ sẫm, tỏa ra luồng sáng u ám kỳ dị.
Chiếc nhẫn trông rất đơn giản, thân nhẫn uốn lượn theo hình sóng, ở giữa khảm một viên đá bầu dục, nhìn kỹ thì lại như một con mắt đang dõi theo.
Quý Ninh nhìn nó, bật cười giễu cợt.
“Thứ mà tôi phải liều cả mạng để có được, cuối cùng cũng có đất dụng võ, cũng không tệ.”
Chiếc nhẫn này - Hồi Đương, là một đạo cụ thần thoại cậu từng giành được từ kiếp trước.
Để lấy được nó, các đồng đội của cậu gần như chết sạch, bản thân cũng trọng thương hấp hối.
Nhưng còn chưa kịp dùng thì đã bị chính đám người đó phản bội, liên thủ giết chết.
May mà sau khi chết, đạo cụ ấy vẫn theo cậu trở về từ địa ngục.
【 Tái tạo thế giới hoàn tất, bắt đầu khởi động… 】
Một luồng sáng nhẹ chớp lên, giọng nữ phát thanh quen thuộc lại vang lên giữa khung cảnh yên tĩnh:
“Sắp tới khu vực Lạc Giếng có cướp bóc thường xuyên qua lại, xin mọi người trông chừng trẻ nhỏ, chú ý an toàn cá nhân!”
“Nếu phát hiện bất kỳ tình huống khả nghi nào, xin báo ngay cho nhân viên bảo vệ…”
Tiếng phát thanh điện tử tạp âm vang vọng.
Bên cửa sổ tàu, một thanh niên tóc bạc từ từ mở mắt.
Làn da cậu trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa phảng phất ý cười, làn môi khẽ cong như muốn thổi tan gió lạnh, dịu dàng mà xa xăm.
Còn ở nơi không ai nhìn thấy, con mắt khảm trên chiếc nhẫn kia, khẽ mở ra một khe hở, như đang nhìn chằm chằm vào thế giới này.