Chương 2. Chuyến tàu câm lặng 

Edit: Cà

【Chào mừng đến với chế độ chơi đơn…】

【Chào mừng bước vào Thế giới sương mù dành cho người chơi đơn– Chuyến tàu câm lặng】

【Người chơi: Quý Ninh】

【Mức độ khó: cấp S】

【Tỷ lệ vượt ải: 0.29999%】

【Nhiệm vụ vượt ải: Là một người cha, bạn dự định đưa con trai mình đi du lịch. Hãy dẫn nó lên tàu cao tốc và đến trạm Bạch Hà một cách thuận lợi.】

Quý Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, khẽ nhíu mày.

Thế giới đã được khởi động lại, như vậy, những chuyện trước đó hẳn cũng sẽ tái diễn.

Hiện tại còn chưa rõ điều kiện kích phát đám quái vật là gì, chỉ có thể tạm thời né tránh các sự kiện phía trước để tìm kiếm manh mối.

Ánh mắt cậu dừng lại trên đứa bé đầu bạc bên cạnh.

Đứa trẻ đang dùng đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm về phía lối đi nhỏ, ánh mắt tràn ngập tò mò và phấn khích, động tác không ngừng, toan tính bám lấy tay vịn để nhảy xuống khỏi ghế.

Thanh niên giữ lại thân thể bé con, giọng nói dịu dàng:

“Chuyến tàu sắp chạy rồi, không được rời khỏi chỗ ngồi đâu nha.”

“Con không muốn ngồi yên! Con không muốn!”

Đứa bé vặn vẹo người, tỏ vẻ cực kỳ không ưa cái ghế ngồi này.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Chiếc ghế kêu lên những tiếng chói tai khó chịu vì bị lay động liên tục, rất nhiều đồ vật nhét vào ghế rơi lả tả xuống đất.

Một mùi tanh kỳ dị xộc thẳng lên mũi Quý Ninh, khiến lồng ngực cậu khó chịu không chịu nổi.

Khụ khụ khụ khụ khụ!

Cậu ho khan dữ dội, ho ra không ít máu tươi. Đứa bé đầu bạc ngừng cựa quậy, khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Nó đưa tay kéo vạt áo của thanh niên, sợ sệt nói:

“Ba ba, ba sao vậy?”

Cảm nhận được sự lo lắng của đứa nhỏ, Quý Ninh hơi mỉm cười:

“Ba không sao, chắc do không khí ở đây ngột ngạt quá thôi.”

Trong mắt cậu lóe lên một tia sắc lạnh. Mùi này, tanh tưởi đến mức gần như là sự pha trộn giữa nước cống, thức ăn thiu, và rác thải lên men suốt một tháng trời, thậm chí còn khủng khiếp hơn.

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, chẳng ai có phản ứng gì khác thường. Trên tàu, ngoài cậu ra, mọi hành khách dường như chẳng ai cảm nhận được mùi tanh ấy.

Không rõ đứa nhỏ có thực sự tin lời cậu không, nhưng nó chẳng còn bận tâm đến sức khỏe người cha yếu ớt nữa, mà lại tiếp tục vùng vẫy đòi nhảy xuống.

Ánh mắt Quý Ninh dừng trên chiếc bàn nhỏ phía trước, một chiếc điện thoại đen nhánh nằm đó.

“Điện thoại? Có thể để nó chơi tạm cũng được.”

Nhưng đây là Chuyến tàu câm lặng, rất có thể điều kiện kích phát có liên quan đến âm thanh, tốt nhất vẫn không nên tạo ra tiếng động.

Cậu cầm lấy điện thoại, đưa tới trước mặt con trai:

“Con ngồi yên chơi điện thoại, đừng chạy lung tung.”

“Con không muốn! Con không thích chơi! Con không muốn ngồi nữa, con muốn tìm mẹ!”

Đứa nhỏ bắt đầu nóng nảy, giọng càng lúc càng lớn. Giọng trẻ con non nớt vang vọng khắp toa tàu.

Tìm mẹ?

Động tác của thanh niên hơi khựng lại một giây, rồi nói:
“Mẹ con ở trong điện thoại, tìm đi.”

Thấy đứa nhỏ vẫn lộ vẻ không cam tâm, Quý Ninh nghiêng người, đưa tay bịt miệng nó, cúi đầu ghé sát tai, hạ giọng:

“Nếu con không ngoan nữa… ba ba sẽ đánh mông con.”

“!”

Đứa nhỏ tròn xoe mắt, vội vàng đưa tay nhỏ bịt miệng mình, đôi mắt long lanh lệ gật đầu lia lịa, như thể người đối diện là ác ma không tha một ai.

“Vậy mới ngoan chứ. Chơi điện thoại một lát là đến nơi rồi, nhớ chỉnh âm thanh nhỏ thôi, ngoan nào.”

Thấy dọa dẫm có tác dụng, thanh niên đặt điện thoại trước mặt nó.

Trẻ con vốn dễ quên, vừa mới cầm lấy điện thoại đã quên sạch mọi chuyện, hớn hở mở video ngắn.

“Chán chết đi được!”

Nó bĩu môi, cảm thấy mấy đoạn video của người lớn cực kỳ nhàm chán.

Nhưng dù chuyển đổi bao nhiêu video, nội dung vẫn chỉ quanh đi quẩn lại có vậy.

Nhàm chán đến cực điểm, đứa nhỏ nghịch sang viền cạnh điện thoại, xui rủi thế nào vô tình bật âm lượng lên mức tối đa.

Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Quý Ninh, bên tai vang lên âm thanh rõ ràng từ video:

# Cơ thể yếu ớt? Hơi thở ngắn? Đừng lo, mua ngay! Vị cứu tinh của nam giới đã đến!

Vài sinh viên ngồi gần đó nhìn nhau, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn muốn cười, bắt đầu bàn tán không hề nhỏ giọng:

“Cậu ta nhìn đúng kiểu yếu sinh lý thật đấy… không lẽ dùng thuốc kiểu đó thật à?”

“Ây dà, cái đó mắc lắm nha.”

“Ha ha ha, đừng nói nữa, cười chết tôi rồi, xấu hổ quá đi mất!”

Rắc!

Nghe mấy câu nói đó, tay Quý Ninh siết chặt ghế, bẻ gãy một nửa tựa ghế chỉ trong chớp mắt.

“!”

Thấy gương mặt đám sinh viên biến sắc, thanh niên mỉm cười nhàn nhạt với họ:

“Không cẩn thận dùng hơi nhiều sức. Không làm mấy người sợ chứ?”

“Không, không có!”

Họ lập tức lắc đầu, rồi ngậm miệng như câm, không dám hó hé thêm chữ nào.

Sau đó, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đứa con trai gây rắc rối của mình.

“Con…”

Chưa kịp nói gì, tiếng ngáy ở hàng ghế sau bỗng ngưng bặt, một giọng nói hùng hồn vang lên:

“Thằng chó nào bật loa ngoài đấy?!”

Tiếng nói ầm như sấm, vang rền cả toa tàu. Quý Ninh nhìn qua thì thấy một người đàn ông đang đứng dậy.

Khuôn mặt gã đỏ gay, ánh mắt lườm một cái cũng khiến người khác rợn tóc gáy. Trên mặt đầy thịt, như dính cả hồ dầu chưa rửa sạch. Thân hình gã mập ú, mặc áo thun sọc bó sát, để lộ cánh tay xăm đầy hình hổ, mỗi lần vung vẩy lại càng giống thật đến rợn người.

Đứa bé đầu bạc cũng bị dọa sợ, tay run lên, làm rơi điện thoại xuống đất.

Âm thanh từ điện thoại di động cứ thế phát ra luẩn quẩn trong khoang xe.

“Nếu muốn con có một tương lai tốt đẹp, nhất định phải nắm chắc những giai đoạn sau:

Lớp 6 tiểu học – cột mốc quan trọng của đời trẻ.

Lớp 9 trung học cơ sở – bước ngoặt định hình tương lai.

Lớp 12 trung học phổ thông – trận chiến sinh tử cuối cùng…”

“Muốn trở thành cha mẹ tốt, bạn phải làm được những điều sau đây:

Có thể đánh mắng, chỉ trích – nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương con.

Có thể theo dõi, giám sát – nhưng không được xâm phạm quyền riêng tư của con.

Có thể để con đói, để con khát – nhưng tuyệt đối không được giết chết con…”

Quý Ninh bình tĩnh cúi xuống nhặt điện thoại lên định tắt âm thanh đi, nhưng phát hiện phần cạnh máy và màn hình đều đã vỡ toang.

Chất lượng của chiếc điện thoại này cũng kém quá rồi đi?

Tất cả những điều ấy, rơi vào mắt người đàn ông mập lại giống như hành động cố tình khiêu khích. Gã tức đỏ mặt, chỉ vào Quý Ninh mắng xối xả:

“Ý mày là gì? Muốn gây sự đúng không?!”

Gã tóc vàng ngồi phía trước cũng chen miệng mắng theo:

“Thằng nhãi ranh không biết điều, bị điếc hả?!”

“Ngồi tàu thôi mà cũng bày đặt thể hiện, muốn đi tìm chết à?!”

Cụ già bên cạnh định can ngăn, nhưng bị khí thế của tên mập dọa đến mức co rút lại vào góc ghế.

Thanh niên vẫn nửa nằm nửa ngồi tựa bên cửa sổ, vừa nhìn đám người đang ồn ào trước mặt, vừa âm thầm phân tích tình hình.

Âm thanh phát ra từ điện thoại rõ ràng là nguyên nhân khơi mào mâu thuẫn nhưng giờ không tắt được nó nữa rồi. Phải xử lý nhanh, càng sớm càng tốt.

Ném nó đi? Có khi lại là một cách?

Ý nghĩ đó chợt lóe lên, ánh mắt cậu liền nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang đánh giá tính khả thi của việc này.

Đập vỡ kính, ném điện thoại ra ngoài  biết đâu có thể giải quyết vấn đề này.

Trong lúc suy nghĩ, cậu cảm thấy ánh sáng nào đó lóe lên phía sau ghế. Theo bản năng, cậu đưa tay lên che chắn.

Nhưng lúc quay lại thì cả khoang xe vốn ồn ào náo nhiệt bỗng im phăng phắc.

Chỉ còn lại một tiếng chuông ngân lên.

Quý Ninh nghe thấy tiếng chuông ấy, cùng lúc đó, một mùi máu tanh dày đặc lan tới chóp mũi. Cậu chậm rãi đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối bên trong khoang xe.

Giống như lần trước.

Từng cái bóng quái dị trống rỗng xuất hiện, từng kẻ một. Chúng đeo mặt nạ, toàn thân đen kịt, không có hình thể thật, chỉ là những cái bóng.

Nhưng bọn chúng lại có thể chạm vào nhau, chen lấn, tranh đoạt vì “thức ăn” trước mắt.

“Lại có thịt ăn rồi! Hì hì!”

“Nó trông thật ngon miệng! Đói quá… đói quá!”

Quý Ninh dựa lưng vào cửa sổ, hoàn toàn phớt lờ đám quái vật trước mặt.

Một lần nữa chạm tới kết cục “chết chắc”, vậy rốt cuộc là sai ở bước nào?

Tiếng chuông đó có ý nghĩa gì?

Ngay khoảnh khắc bọn quái vật tấn công, cậu nhanh chóng lùi về sau né tránh, đồng thời nắm chặt nắm tay, rõ khớp xương, đấm thẳng vào chúng.

“Phốc!”

Lại là cảm giác này…

Cậu nhíu mày, nhìn tay mình, cảm giác đấm trúng như đánh vào bông vậy.

“Lũ quái vật này là cái gì? Mặt nạ là thứ duy nhất có thật à?”

Bọn chúng vẫn điên cuồng lao tới, vừa rú rít vừa cười khoái trá, chuẩn bị tận hưởng “mỹ vị”.

Cảm giác lạnh lẽo như dòi bám trên da, từng chút đâm vào khiến cậu ho khan không ngừng.

Máu ho ra đỏ thẫm những ngón tay thon dài trắng muốt, mùi máu càng khiến bọn quái vật thêm điên cuồng.

Chúng nhào đến muốn xé một miếng thịt từ trên người cậu.

Quý Ninh không hề né tránh, mà đưa tay về phía trước. Những bóng quái vừa chạm vào liền tan biến, nhưng mặt nạ của chúng vẫn truyền đến cảm giác chạm vào rõ rệt.

“Có thể chạm được rồi… Vậy thì dễ làm rồi…”

Ánh mắt cậu bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự điên cuồng.

Cậu đấm vỡ cửa kính, mảnh pha lê cắm vào thịt, nhưng cậu dường như chẳng cảm thấy đau. Cậu vươn cánh tay đầy máu về phía bọn quái vật, lạnh nhạt nói:

“Không phải muốn ăn tôi sao?”

Máu từng giọt rơi xuống sàn, nở ra từng đóa hoa đỏ như máu, những bông hoa máu ma quỷ, yêu mị, mùi hương mê hoặc đến tận xương tuỷ.

Lũ quái vật lập tức mất kiểm soát, lao vào cậu như phát điên. Ngay khoảnh khắc bị cắn, Quý Ninh nắm chặt mặt nạ chúng, ngửa người ra sau, trong mắt ánh lên ý cười.

“Muốn ăn tôi, thì phải trả giá thật đắt.”

Chỉ thấy thân thể chàng trai tóc bạc rơi vào quỹ đạo như một ngôi sao băng. Gương mặt trắng bệch nở nụ cười kích động.

Mấy bóng quái bị dụ dỗ kêu gào thảm thiết rồi hóa thành tro bụi.

“Phịch!”

Cơ thể cậu rơi xuống đất, bụi tung mù mịt. Xương gãy đâm xuyên qua da, toàn thân đau đớn tê liệt, đến khi máu chảy cạn, cậu chết.

Quý Ninh nằm ngửa giữa không gian hư vô, thân thể run nhẹ, như vẫn chưa hoàn hồn từ cái chết vừa rồi.

Ánh mắt cậu lóe tia u ám, bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực, dần siết chặt đến trắng bệch, cuối cùng hé môi:

“Còn khá là sảng khoái.”

【Nhiệm vụ thất bại. Bắt đầu đếm ngược tử vong.】

【3… 2… 1】

【Ký chủ đã tử vong.】

【Đạo cụ được sử dụng – Nhẫn Hồi Đương. Tiến hành tái thiết kế thế giới.】

Nghe hệ thống vang lên, Quý Ninh vẫn không ngừng suy nghĩ.

Tái thiết thế giới cần thời gian, thời gian đó đủ để cậu suy xét kỹ càng.

Nếu chỉ khi bước vào tình huống “chết chắc” mới khiến lũ quái vật trở nên có thể bị tấn công, vậy thì cả đoàn tàu này chính là một quy tắc.

Chỉ khi phạm quy, mới gọi lũ quái vật kia đến.

Và trước khi chúng xuất hiện sẽ vang lên tiếng chuông.

Tiếng chuông ấy đến từ đâu? Và âm thanh “tít tít” kia có liên hệ gì với nó?

Nếu hành động của đứa trẻ là thứ kích phát kết cục “phải chết”, vậy có thể rút ra hai quy tắc:

【1. Không được chạy lung tung trong lối đi hẹp.】

【2. Không được phát âm thanh lớn từ điện thoại.】

Nhìn thì vô lý, nhưng đều có điểm chung: làm phiền hành khách khác.

Có lẽ chỉ cần khiến hành khách hài lòng, sẽ không phạm luật, sẽ không kích hoạt tử vong.

Nhưng làm thế nào để họ hài lòng?

Xin lỗi?

Không chắc đâu, cậu thì xin lỗi giỏi lắm rồi.

Một tia nghiền ngẫm và điên cuồng thoáng qua ánh mắt Quý Ninh.

【Tái thiết hoàn tất. Khởi động thế giới.】

Cảnh vật trước mắt biến đổi liên tục.

Thanh niên lại trở về bên cửa sổ, hơi thở mong manh, khẽ ho mấy tiếng.

Trong xe vẫn là những gương mặt quen thuộc, chỗ ngồi vẫn dơ bẩn và nặng mùi y như cũ.

Quý Ninh yên lặng nhìn đứa trẻ tóc bạc đang chuẩn bị nhảy khỏi ghế chạy ra lối đi.

Cậu đưa tay đặt lên vai nó:

“Tàu đang chạy, rời chỗ ngồi rất nguy hiểm.”

“Không đâu, ba đang lừa con! Cái chú kia chẳng phải đang ở ngoài đó sao?”

Đứa bé chỉ vào tên đầu vàng đang đứng giữa lối đi, mắt đầy nghi hoặc: Nếu chú ấy không sao, tại sao con lại nguy hiểm?

Quý Ninh nhìn theo. Thì ra, gã mập còn chưa ngủ. Tên tóc vàng đang nói chuyện với gã, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

“Hai người này quen nhau à?”

Cậu nhìn thấy bọn họ liên tục liếc về phía nhà vệ sinh, mắt sáng lên vẻ hưng phấn xen lẫn cảnh giác.

“Thật không bình thường chút nào…”

Đứa trẻ nghe thấy cha mình lẩm bẩm, ngạc nhiên hỏi:

“Ba? Cái gì không bình thường? Con ra ngoài được chưa?”

“Khụ khụ… Không được. Ba đoán con đang muốn xem điện thoại đúng không?”

Quý Ninh cười dịu dàng, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Con không có…”

Câu từ chối chưa kịp nói xong, cậu đã cắt lời:

“Không, là con muốn.”

Đôi mắt hoa đào ánh lên tia sát ý. Khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn mờ lại thêm phần u ám, nhưng giọng nói thì vẫn nhẹ nhàng như nước.

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn cậu nhét điện thoại vào tay, còn chỉnh âm lượng lên mức tối đa.

Nó nhìn cha, lại nhìn điện thoại, không rõ tại sao nhưng cuối cùng vẫn bật video ngắn lên.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng ngáy. Quý Ninh đứng dậy khi điện thoại phát tiếng ồn.

Đứa trẻ nhìn dáng vẻ điềm nhiên của cha mình, nghi hoặc hiện rõ trong mắt:

“Ba định làm gì vậy?”

Chỉ thấy Quý Ninh bước ra khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt tên mập vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông.

Gã nhíu mày, định mở miệng thì cậu đã cúi người, mỉm cười đầy áy náy:

“Con tôi làm phiền anh rồi, thật xin lỗi. Tôi sẽ quản lý lại nó ngay.”

“Quản lý? Với bộ dạng chết dở như mày, mày chắc mình làm được hả?!”

Gã mập nổi điên, miệng há ra hôi thối đến mức xộc thẳng vào mũi Quý Ninh.

“Khụ khụ khụ…”

Mùi hôi thổi vào phổi làm cậu ho dữ dội, máu thấm đỏ cả môi.

“Gì đấy? Giả chết à?! Tao không dễ bắt nạt đâu! Con mày làm ồn, bắt nó ra đây xin lỗi ngay!”

Gã hùng hổ không chịu lý lẽ.

Quý Ninh cười nhẹ, quay đầu lại nhìn về phía con trai, dịu dàng nói:

“Con trai, lại đây xin lỗi chú này đi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play