Chẳng lẽ là vì nàng sạn đem bỏ hết Diêu Hoàng Mẫu Đơn nên tới tìm nàng tính sổ?
Lâm Loan vừa định xoay người rời đi, đã bị một giọng nói giữ lại. Là Trần ma ma, người hầu hạ bên cạnh tổ mẫu.
“Thái tử phi, ngài đến vừa khéo, vở diễn sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này Lâm Loan mới phát hiện, các nàng đã đứng trước cửa hí lâu. Ở giữa sân khấu, màn trướng đã hạ xuống, bên trong lờ mờ truyền ra tiếng chuẩn bị. Dưới đài ngồi chật kín người, toàn là nữ quyến Lâm gia, ngay cả mẫu thân nàng –Tiền thị cũng có mặt.
Xung quanh bày núi giả, đá tảng, bóng râm thưa thớt, tiếng suối róc rách chảy qua khe đá trong trẻo mà thanh mát.
Ngay khi Lâm Loan đến nơi, mọi người trong lâu đều đưa mắt nhìn sang. Ngay cả Lâm lão phu nhân,người thường ngày đối với nàng có phần lạnh nhạt, lúc này cũng nở nụ cười hiền từ, vẫy tay gọi:
“Loan tỷ nhi, lại đây ngồi cạnh tổ mẫu.”
Lâm Loan khẽ mím môi, bước đến theo lời. Sau khi hành lễ chào hỏi các thẩm thẩm, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm lão phu nhân.
Ngay khi vừa yên vị, tiếng đàn tranh trầm thấp mà du dương vang lên. Màn sân khấu từ từ được kéo ra, đào kép hóa trang kỹ lưỡng bước ra, xướng khúc vở tạp kịch đang thịnh hành: 《Mục Liên cứu mẹ》.
Vở kịch kết thúc.
Lâm lão phu nhân đặt ly trà trong tay xuống, chén sứ khẽ chạm vào mặt bàn, vang lên tiếng "cạch" nặng nề.
Ánh mắt bà đảo qua gương mặt Lâm Loan, sau đó dừng lại ở người Tiền thị, sắc mặt dần trầm xuống.
“Loan tỷ nhi mang bệnh từ bao giờ? Ngươi thân là mẫu thân, sao có thể sơ suất đến mức này?”
Tiền thị nghe vậy, lập tức đứng dậy, khom người đáp:
“Là con sơ suất. Con đã sai người đi khắp nơi tìm danh y, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Loan Loan.”
Lâm lão phu nhân hơi cau mày.
“Việc này cấp bách, không thể chậm trễ. Thái tử mới lập, Thái tử phi an khang chính là vinh nhục của Lâm gia, không thể sơ suất.”
Bà biết, lời đồn trên phố như đao bén, nhất là khi liên quan đến hoàng thất, một sơ sẩy nhỏ cũng có thể dấy lên sóng gió.
Lâm gia từ thời Tây Tấn vốn là danh môn vọng tộc. Chỉ tiếc, hai trăm năm trước, đại dịch Bạch Mã bùng phát, thành Trường An máu chảy thành sông, trước mắt thê lương. Có thơ rằng:
“Thiên phô đạp tận công khanh cốt, viên môn biến quải quyền quý đầu.”
Lâm gia cũng là trong kiếp nạn ấy mà bị diệt tộc. Chỉ còn sót lại một chi thứ, kéo dài hơi tàn đến nay.
Hiện tại, Lâm Loan chính là niềm hy vọng phục hưng của Lâm gia, bà tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sơ suất nào.
Lão phu nhân nắm chặt long đầu trượng trong tay, trong đôi mắt vẩn đục lóe lên tia sắc lạnh.
Tiền thị khom người đáp: “Con đã ghi nhớ.”
Lâm lão phu nhân lại đưa ánh mắt về phía Lâm Loan, giọng trầm ổn mà nghiêm khắc:
“Chuyện Đông Cung, tổ mẫu đều đã nghe qua. Ngươi giữ lại vũ cơ, quả là hành động sáng suốt. Về sau, chớ tùy tiện hành sự, cần lấy đại cục làm trọng.”
Lâm Loan mím môi, cúi đầu nhìn vào hoa văn mẫu đơn kim tuyến ở dưới thảm.
Tiếng đàn tranh lại vang lên, chuyển sang một khúc mới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mấy vở kịch đã kết thúc, mặt trời cũng lên cao. Ấy vậy mà từ tiền viện vẫn chưa truyền tới tin Thái tử giá lâm, bầu không khí trong lâu dần trầm lắng.
Một vài vị thẩm thẩm tính tình nôn nóng bắt đầu khe khẽ thì thầm.
“Thái tử điện hạ chẳng lẽ không đến sao?”
Lại có người liếc nhìn Lâm Loan, lẩm bẩm: “Giờ này rồi, nếu muốn tới thì đã tới rồi…”
“Xem ra mấy lời đồn trên phố, cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ…”
“Đông!” — Lâm lão phu nhân đột nhiên lấy long đầu trượng nện mạnh xuống đất. Mấy vị thẩm thẩm đang khe khẽ nói liền im bặt, không ai dám hó hé thêm lời nào.
Đại hí lâu tức khắc yên ắng.
Nhị nương tử Ngô thị vội hoà giải, cười nói: “Thái tử điện hạ chắc là bị việc gì đó trì hoãn, Loan tỷ nhi chớ nghĩ nhiều.”
“Đúng thế, nghe nói bệ hạ đã bắt đầu giao một phần triều chính cho Thái tử điện hạ xử lý, chính sự tất nhiên là quan trọng hơn.”
…
Mọi người mồm năm miệng mười phụ họa theo, sắc mặt Lâm lão phu nhân lúc này mới dịu đi đôi chút.
Mùa hạ tới, vạn vật sum xuê.
Chẳng mấy chốc, Lâm Loan đã ở lại Lâm phủ gần nửa tháng. Trong khoảng thời gian ấy, đừng nói là đến thăm, Triệu Dực thậm chí không sai người đến hỏi han lấy một câu.
Cứ như thế… mặc nhiên chấp nhận, nàng rời cung.
Lâm lão phu nhân không chỉ một lần ngấm ngầm ám chỉ, bảo nàng nên quay về Đông Cung. Đến cả phụ thân nàng – Lâm thái phó, cũng không nhịn được, gọi nàng vào thư phòng, hỏi han tình hình giữa nàng và Thái tử.
Sáng nay, như thường lệ, Lâm Loan theo Tiền thị đến thỉnh an tổ mẫu. Chỉ là hôm nay trời không được tươi sáng cho lắm, từng tầng mây dày che phủ bầu trời, ánh mặt trời lặng lẽ ẩn mình sau đám loạn vân.
Đất trời như cây nến lay lắt trong gió, chập chờn sáng tối.
Còn chưa bước vào cửa, nàng đã nghe thấy mấy vị thẩm thẩm đang trò chuyện trong phòng.
“Nhị phòng chúng ta vừa thu xong mấy mẫu ruộng tháng trước, hôm qua đã bị Lữ gia cưỡng đoạt.”
“Nhị ca mới mất vài mẫu ruộng đã rối lên, nhị tẩu đừng kêu khổ nữa. Tam Lang nhà ta vừa mới đội mũ cánh chuồn lên đầu đã bị người ta gỡ xuống, ta còn biết tìm ai mà kiện đây?”
“Ta nghe ca ca bên ngoại nói, Vân gia đã sắp xếp muốn đưa nữ nhi vào Đông Cung. Bà mẫu, ngài phải khuyên nhủ Thái tử phi một phen. Cạnh tranh ân sủng cũng phải có chừng mực chứ.”
“Đúng thế, như vậy thật không hợp lẽ.”
Lâm Loan cùng Tiền thị bước vào, phòng trong lập tức im lặng. Những người đang trò chuyện sau lưng nàng đều có chút chột dạ, xấu hổ cúi đầu.
Lâm Loan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một vòng, rồi hành lễ thỉnh an lão phu nhân, sau đó an tọa.
Nhị nương tử là người đầu tiên mở lời, giọng điệu nghiêm nghị:
“Loan tỷ nhi, ngươi cũng đừng trách các thẩm thẩm lời lẽ không dễ nghe. Nhưng ngươi về đây lâu như vậy cũng không phải hay. Ngươi là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, có ngọc điệp do thượng hoàng ban hôn. Sao có thể cứ mãi ở lại nhà mẹ đẻ? Vậy ra thể thống gì?”
Những người khác cũng phụ họa theo:
“Đúng đấy, thiên hạ này có nữ tử nào đã gả đi mà cứ lưu lại nhà mẹ đẻ như vậy?”
“Chúng ta không phải muốn đuổi ngươi, mà là vì lo lắng cho ngươi. Ngươi theo Thái tử điện hạ vượt bao gian khổ, nay khổ tận cam lai, sao có thể dễ dàng để nữ nhân khác chen chân vào?”
“Loan tỷ nhi còn trẻ, hành sự theo cảm tính. Đợi ngươi đến tuổi như thẩm thẩm, sẽ hiểu… những lời hôm nay đều là vì ngươi cả thôi.”
Lâm Loan không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầng tầng mây đen đã che kín bầu trời, ánh dương bị nuốt trọn. Cảnh vật xung quanh thoáng chốc chìm vào u ám.
Tiền thị lại nhịn không được mà mở miệng: "Nhị đệ muội, Loan Loan nhà ta..."
Lâm lão phu nhân khẽ khép nắp chén trà trong tay, phát ra một tiếng "đinh" khô khốc, cắt ngang lời Tiền thị.
Nhị nương tử thấy vậy liền cười nhạt:
"Đại tẩu, không phải ta lấy thân phận đệ muội mà nói vượt lễ, nhưng chuyện này đúng là tẩu xử trí chưa thỏa đáng. Loan tỷ nhi còn nhỏ, nhất thời kích động mới trở về nhà mẹ đẻ. Tẩu là chủ mẫu Lâm gia, sao có thể để mặc tỷ nhi hồ nháo như vậy."
Tiền thị nghe thế sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ vô cùng.
Lâm Loan bên cạnh đã không thể nhẫn nhịn thêm, bất chấp thất lễ, lập tức đứng bật dậy, chân ghế va mạnh xuống đất vang lên một tiếng chói tai.
Nàng lạnh mặt bước đến trước ghế trên hành lễ với Lâm lão phu nhân, rồi không nói một lời kéo tay Tiền thị rời khỏi phòng, để lại phía sau là những ánh mắt kinh ngạc và sắc mặt khác nhau.
Tiền thị hơi sững người, do dự một thoáng, liếc nhìn vẻ mặt không vui của Lâm lão phu nhân, rồi cũng mặc kệ để mặc Lâm Loan kéo đi.
Ra khỏi Lang Hoàn viện, Tiền thị thở dài, ánh mắt đầy lo lắng:
"Là nương suy nghĩ chưa chu đáo, hại con phải chịu ấm ức..."
Hiện tại, bệnh tình của Loan Loan vẫn chưa chuyển biến tốt, dù ngoài mặt Lâm gia lấy danh nghĩa đưa Thái tử phi hồi phủ dưỡng bệnh, nhưng ai nấy đều biết rõ, từ khi Lâm gia thất thế trong triều, Thái tử phi cũng bị thất sủng.
Thành Biện Kinh, những nữ nhi thế gia đến tuổi đều dòm ngó vị trí Thái tử phi như hổ rình mồi.
Lâm Loan nắm chặt tay Tiền thị, khẽ lắc đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo phân minh ánh lên ánh lệ.
Là nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Tưởng rằng rời khỏi Đông Cung là có thể bắt đầu lại.
Đi tới khúc quanh hành lang, một ma ma trung niên thần sắc hoảng hốt bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Tiền thị.
"Đại nương tử, cầu xin người cứu lấy nương tử nhà nô tỳ!"
"Mau đứng lên, Tôn di nương làm sao rồi?"
Ma ma kia vẫn còn chưa hoàn hồn, nước mắt chưa khô đã vội đáp: "Bẩm đại nương tử, nương tử nhà nô tỳ vừa rồi đột nhiên nôn ra má không ngừng."
Tiền thị sắc mặt đại biến, vội phân phó người hầu đi mời đại phu, rồi nhanh chóng bước đi.
"Sáng nay vẫn còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên phát bệnh nặng thế này?"
"Nô tỳ cũng không rõ..."
Lâm Loan suy nghĩ một chút, rồi cũng đi theo.
Sân của Tôn di nương không xa, trước cửa có một khóm trúc xanh thanh nhã, nhẹ nhàng, không tranh không đoạt, y như tính cách của bà.
Tôn di nương vốn là nha hoàn hồi môn của Tiền thị, sau được nâng làm thiếp. Hậu viện đại phòng chỉ có một thê một thiếp, không giống các phủ khác đấu đá âm hiểm.
Rất nhanh, đại phu đã đến. Sau khi bắt mạch, châm cứu một hồi, Tôn di nương dần dần tỉnh lại. Đại phu thu tay, lắc đầu thở dài.
Lòng Lâm Loan trầm xuống.
Màn trướng rũ xuống, ánh đèn dầu yếu ớt hắt lên bàn, mùi thuốc đắng lan tràn khắp phòng, tựa như đang báo hiệu sinh mệnh yếu ớt của người bệnh.
Tiền thị quay sang nói với Lâm Loan:
"Loan Loan, con đưa đại phu ra ngoài trước, ở đây để nương lo được rồi. Tôn di nương sẽ không sao đâu."
Lâm Loan hiểu mẫu thân muốn nói chuyện riêng, liền gật đầu, lặng lẽ lui ra.
Từ trong phòng vọng ra giọng nói của Tiền thị:
"A Nhiễm, đứa bé kia đã tìm được rồi, ngươi phải cố gắng lên."
"Thật... thật sao? Khụ khụ... Nương tử, đa tạ người... ta..."
Giọng nói dần nhỏ lại theo khoảng cách, cuối cùng im bặt.
Lâm Loan biết, đứa bé họ nói đến chính là Lâm Cấm.
Kiếp trước, Lâm Cấm được tìm về đúng lúc Tôn di nương bệnh nặng. Nàng gắng gượng chờ đến lúc gặp con, không bao lâu sau liền qua đời.
Toàn bộ Lâm gia đều thương tiếc Lâm Cấm. Nàng sinh ra với dung mạo yếu đuối như đóa tiểu bạch hoa, tuy lớn lên nơi quê mùa nhưng biết chữ, hiểu lễ, quy củ nề nếp.
Miệng lưỡi lại ngọt ngào, nói lời nào cũng thấu lòng người. Chỉ trong thời gian ngắn, ngay cả Lâm lão phu nhân vốn lạnh nhạt với cháu con cũng phá lệ xây riêng viện cho nàng ở Lang Hoàn viện.
Nàng thật tâm xem Lâm Cấm như muội muội ruột, thương xót cảnh lưu lạc cơ cực lúc nàng còn bé, cùng mẫu thân thương nghị đưa Lâm Cấm nhập tộc dựa trên danh nghĩa mẫu thân, thành đích thứ nữ Lâm gia.
Sợ nàng bị khinh thường bởi quý nữ Biện Kinh, nàng còn đưa nàng vào Đông Cung, hy vọng tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.
Nào ngờ, lại dẫn sói vào nhà…
Mùa hè đến, cây lựu bên hồ nở rộ từng chùm đỏ rực, như ngọn lửa bùng cháy giữa sắc xanh, từng đóa từng đóa thi nhau khoe sắc.
Đó là cây lựu nàng cùng Triệu Dực trồng khi mười ba tuổi.
Khi ấy, nàng nghe được một truyền thuyết, nếu cùng người mình thích trồng một cây lựu, khắc tên hai người lên đó, thần cây sẽ phù hộ họ đời đời kiếp kiếp bên nhau.
Lâm Loan đứng bên hồ, ngón tay khẽ vuốt lớp vỏ sần sùi. Dòng chữ khắc ngày xưa nay đã mờ nhòe, chỉ còn lờ mờ thấy tên nàng, còn tên Triệu Dực chỉ còn vài nét bút vụn vỡ.
Đúng lúc ấy, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi là một giọng nói vui vẻ:
"Nương nương, điện hạ đã đến Lâm phủ, đang đi về phía này! Nương nương... A! Nương nương, cẩn thận!"
Lâm Loan giật mình, vừa xoay người thì chân trái vướng vào chân phải, trượt một cái, cả người nghiêng ngả sắp rơi xuống hồ.
Nàng theo bản năng nhắm mắt lại. Xong rồi, nàng không biết bơi...
Nhưng cảm giác rơi xuống nước không đến. Một vòng tay mạnh mẽ siết chặt eo nàng, kéo nàng xoay một vòng trong không trung.
Lưng nàng đập vào một lồng ngực rắn chắc, quanh thân là mùi hương gỗ đàn hương lạnh lẽo.
Là hắn!
Ngẩng đầu, đập vào mắt đầu tiên là cần cổ trắng ngần của hắn, dưới lớp cổ áo gấm đen khẽ lộ ra yết hầu, theo nhịp thở mà khẽ động.
Gió đầu hạ lướt qua, hoa lựu lay động dịu dàng, hương hoa lan tỏa trong không khí.
Tim Lâm Loan khẽ rung một nhịp, nàng hoảng hốt cúi mắt, ánh nhìn vô tình rơi vào họa tiết thêu kim mãng giương nanh múa vuốt trên ngực áo hắn.
"Đây là thủ đoạn của Thái tử phi sao? Hửm?"
Chữ "hửm" cuối kéo dài, như thể băng lạnh chui vào tai, khiến người rùng mình ớn lạnh.