Hốc mắt Lâm Loan chua xót, nàng gắt gao cắn môi dưới, nỗ lực giấu đi những uỷ khuất như sóng thần trong lòng. 

Ta không có…

Ngón tay nàng khẽ siết, Lâm Loan khẽ động muốn thoát ra khỏi vòng tay người kia. Song Triệu Dực dường như đã sớm nhìn thấu ý định ấy, liền buông tay trước một bước.

Hương mộc từ y bào hắn lưu lại vương vấn quanh nàng cũng theo đó nhạt dần.

Chân trời mờ mịt, mây đen cuộn tụ, dường như áp đỉnh.

Hắn vận huyền y gấm thêu, thân hình cao lớn đĩnh đạc, đứng đối gió mà chẳng động, phong thần tuấn lãng như tiên nhân bước ra từ tranh vẽ. Dung mạo ấy, khí độ ấy, đến cả những đóa thạch lựu đỏ rực rỡ nơi sau lưng cũng trở nên ảm đạm, chỉ có thể làm nền cho hắn.

Không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự là một kẻ dung mạo tuyệt luân, ít gặp nơi thế gian, tựa như sinh ra để in bóng trong lòng nàng.

Đáng tiếc thay, bề ngoài quang minh như trăng sáng, trong lòng lại tăm tối khó dò. Như lời cổ nhân từng nói: “Thế gian chi mỹ, thường cất giấu độc tâm.”

Triệu Dực khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn mông lung lướt đến, đôi con ngươi đen lạnh kia như muốn soi thấu lòng người.

Lâm Loan trong lòng khẽ rùng mình, âm thầm bấu chặt lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh mà dời ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.

Nơi ấy, một mảng mây đen nặng nề lấp lánh ánh lam mờ, lác đác truyền đến vài tiếng sấm rền vang.

Cơn giông sắp đến.

Lâm Loan không hề hay biết, ngay khoảnh khắc nàng vừa thu ánh nhìn, sau lưng nàng, ánh mắt Triệu Dực hơi nheo lại, tựa như có tầng sát ý âm lãnh cuộn ngầm trong đáy mắt.

Ngón tay hắn khẽ điểm lên chuỗi tràng hạt đeo tay, chốc lát sau, sắc mặt lại trở về bình tĩnh như thường, tựa hồ chưa từng gợn sóng.

Hai người, một cao một thấp, lặng lẽ đứng dưới gốc thạch lựu, vạt áo theo gió khẽ bay, huyền y xen cùng sắc hồng nhàn. Sau lưng là những đóa thạch lựu đỏ tươi, như đèn lồng nhỏ ẩn hiện trong tán lá xanh rậm rạp.

Từ xa nhìn lại, tựa như một bức họa ấm áp tĩnh lặng.

Ít nhất, trong mắt vị Lâm tam thúc vừa vội vã đến nơi, khung cảnh ấy chính là như vậy.

“Thái tử điện hạ giá lâm, tiểu thúc không kịp ra nghênh đón, mong thứ lỗi.” Lâm tam thúc ôn hoà cười nói: “Gia huynh hiện đang thiết tiệc tại hí lâu, không biết có thể mời điện hạ dời bước một phen?”

Lời mời tuy nhẹ, nhưng đã là một phép thử.

Triệu Dực ánh mắt khẽ động, rất nhỏ đến mức khó ai phát hiện, chầm chậm gật đầu.

Thấy thần sắc Thái tử không tỏ giận, tâm tình dường như cũng không tệ, nhóm huynh đệ họ Lâm theo sau tam thúc liền mạnh dạn tiến lên hành lễ.

Lâm Loan yên lặng lui về phía sau, thấy Triệu Dực bị đám huynh trưởng vây quanh, liền thấp người xuống, kéo theo nha hoàn Phấn Diện lặng lẽ len qua lùm thạch lựu, chạy trốn.

Triệu Dực liếc qua tán cây thạch lựu một cái, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, song ánh cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.

“Đều là người một nhà, không cần đa lễ.”

Bên kia, hai người thoát khỏi lùm cây, đi thêm một đoạn, Phấn Diện vẫn còn chưa hoàn hồn, vỗ ngực thở dốc: “Vừa rồi thật là nguy hiểm, nương nương suýt nữa thì rơi xuống hồ, may mà điện hạ kịp thời cứu giúp.”

“Điện hạ hẳn là tới đón nương nương hồi Đông Cung rồi!” Phấn Diện mừng rỡ nhảy cẫng lên, vui mừng chẳng khác gì nhặt được bạc.

Trái ngược với sự hớn hở của nha hoàn, trong lòng Lâm Loan lại nặng như đeo đá. Thực ra, nửa tháng nay, nàng đã mơ hồ nhìn rõ nhiều điều, dù Triệu Dực không đến, nàng cũng sẽ bị ép quay về Đông Cung.

Bởi vì,
Lâm gia cần một vị Thái tử phi để giữ vững địa vị hiển hách hiện tại.

Nghĩ tới nghĩ lui, kế sách ổn thỏa nhất là chờ Lâm Cấm trở về. Triệu Dực có người trong lòng, Lâm gia cũng có thể dùng một nữ nhi khác để củng cố thế lực.

Đến khi ấy, nàng có thể danh chính ngôn thuận mà lui khỏi ván cờ.

Đang miên man nghĩ ngợi, thì nhị nương Ngô thị vội vã bước đến, lời nói mang theo vài phần vui mừng: “Loan tỷ nhi, sao con giờ mới về? Thái tử điện hạ đang chờ con trong viện kìa.”

Lâm Loan sững người — Triệu Dực tới viện của nàng? Hắn không phải đang cùng tam thúc trò chuyện ư…

Quay đầu nhìn lại, chẳng hay từ khi nào nàng đã bước đến gần nhàn đình, xuyên qua mái cổng vòm là sân viện nàng.

Trên cao, mây đen tan dần, tuy trời vẫn âm u nhưng tựa như đã lộ dấu hiệu quang đãng.

Các thẩm cũng nở nụ cười rạng rỡ, miệng không ngớt thúc giục:

“Loan tỷ nhi, mau về đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”

“Ta đã nói rồi, điện hạ là thật lòng yêu thương Loan tỷ nhi. Bên ngoài có kẻ nói bậy, ta ắt sẽ xé nát miệng bọn chúng!”

“Đúng đó, mới nửa tháng không gặp mà điện hạ đã nhớ mong không nguôi, đích thân đến đón. Người khác nhìn thôi cũng ghen đỏ mắt rồi!”

“Loan tỷ nhi thật có phúc. Nếu là nhà ta, sợ rằng ta về nhà mẹ đẻ vài tháng, hắn cũng chẳng hay biết.”

Nếu không có chuyện đã xảy ra ở kiếp trươcs, Lâm Loan hẳn cũng sẽ tin tưởng những lời ấy.

Nàng cụp mắt, nhấc bước nhanh hơn, bỏ lại những lời nói rôm rả phía sau.

Đến trước sân, nàng chậm lại, trong lòng khẽ do dự: Hay là về viện mẫu thân trước, chờ Triệu Dực rời đi rồi hẵng quay lại…

Vừa nghĩ tới đó, liền thấy Thừa Khang từ trong phòng bước ra, cúi mình hành lễ:

“Tham kiến Thái tử phi.”

Thôi vậy, không tránh được nữa.

Lâm Loan hiểu rõ, Thừa Khang nhất định là theo lệnh Triệu Dực ra ngoài chờ đón. Trong tay áo nàng, ngón tay nắm chặt, mím môi bước vào trong viện.

Triệu Dực vốn xưa nay chẳng ưa đến chốn này. Ngay cả ngày nàng xuất giá, nàng từng nhiều lần van nài, hắn cũng chẳng buồn bước chân vào nửa bước.

Nói ra thật nực cười — nàng và hắn vốn là thanh mai trúc mã, lại thành thân đã nhiều năm, vậy mà hắn chưa từng một lần đặt chân vào sân viện của nàng.

Khi ấy nàng từng nghĩ, hắn là người biết giữ lễ. Sau này mới hiểu, là hắn vốn không thích nàng.

Lâm Loan vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Triệu Dực đang ngồi ngay ngắn bên án, tay cầm một quyển sách, tay kia buông thõng gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, khớp xương rõ ràng, tư thái thong dong, ôn hòa như ngọc, khí chất hơn người.

Nghe tiếng động, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.

Ánh mắt nhẹ như gió thoảng, vậy mà tim Lâm Loan lập tức nhói lên. Chốc lát sau, hắn lại cúi đầu, tiếp tục nhìn sách.

Lâm Loan khẽ thở dài một hơi, rồi lập tức ảo não. Nàng hận chính mình vô dụng, rõ ràng đã trọng sinh, vậy mà trước Triệu Dực, nàng lại càng thêm rụt rè.

Thừa lúc hắn không chú ý, nàng hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái. Nào ngờ, Triệu Dực dường như  ở sau lưng mọc thêm một con mắt, đột ngột ngoảnh đầu, chuẩn xác bắt gặp ánh mắt nàng.

Lâm Loan: “...!!??”

Một luồng khí lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nuốt xuống, cảm giác như con gà trống bị người bóp chặt cổ, chỉ thiếu điều phát ra tiếng gào.

Triệu Dực mắt lạnh khẽ híp, sau đó đáy mắt thoáng hiện một tia sóng ngầm khó dò.

Hắn đặt quyển sách trong tay xuống, thản nhiên hỏi:

“Thái tử phi đối cô có bất mãn gì sao?”

Lâm Loan vội vàng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn không thể ngoan hơn. Trong lòng thì âm thầm nghiến răng mắng: Có! Có rất nhiều! Ước gì ngươi biến khỏi mắt ta!

Triệu Dực mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn lóe lên, khóe môi khẽ cong, mang theo một tia ý vị khó lường.

Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Thừa Khang.

"Điện hạ, Thái tử phi, yến hội sắp bắt đầu. Lâm Thái phó đã cho người chờ ở ngoài viện."

Triệu Dực nhẹ vuốt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, toan đứng dậy, rảo bước ra ngoài.

Mãi đến khi bóng dáng Triệu Dực khuất hẳn nơi ngưỡng cửa, Lâm Loan mới thật dài thở ra một hơi trọc khí. Hai vai căng cứng bấy lâu phảng phất như vừa trút xuống ngàn cân gánh nặng, cả người thoáng chốc sụp xuống.

Phấn Diện vén màn bước vào, động tác nhanh nhẹn, cung kính thay Lâm Loan trang điểm. Nàng ấy thuần thục búi tóc, cài lên trâm ngọc châu hoa, lại khoác thêm lên vai nàng một lớp lụa mỏng màu hồng đào, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết, dung nhan thêm phần diễm lệ.

"Điện hạ hẳn là đã hay tin những lời đồn ngoài kia, mới có thể trong lúc trăm công nghìn việc mà tự mình đến đón nương nương. Kỳ thực, là muốn vì nương nương mà danh chính ngôn thuận, vì nương nương mà chống lưng."

Lâm Loan khẽ hừ mũi, vẻ mặt không tin.

"Nương nương hiểu lầm rồi. Nô tỳ vừa rồi còn hỏi thăm Thừa Khang công công, mới biết mấy hôm trước điện hạ đã cho tiễn hai vị vũ cơ kia đi rồi. Nương nương, điện hạ là thực lòng quý trọng người đó."

Lông mi Lâm Loan khẽ run, song trong lòng chỉ cười lạnh.

Quý trọng? Người hắn quý trọng, nào phải nàng – mà là Lâm Cấm mới đúng.

"Nương nương, tuy nô tỳ chẳng rõ giữa ngài và điện hạ có điều gì hiểu lầm, nhưng mấy năm nay, điện hạ đối đãi với nương nương thế nào, nô tỳ đều thấy rõ. Chỉ là điện hạ tính tình vốn lạnh lùng ít nói, nương nương chớ để người khác châm ngòi ly gián mà trong lòng sinh hiềm khích."

Nàng nghe nói, hiện giờ bên ngoài có không ít người nhòm ngó vị trí của nương nương, nên mới tới đây nhắc nhở, mong nương nương chớ để trúng kế kẻ gian.

Châm ngòi ư?

Tâm Lâm Loan thoáng lay động. Kiếp trước, khi nàng tới Phúc Ninh cung, thái giám kia từng nói bệ hạ không có ở đó. Quả thực nàng cũng chẳng hề gặp Triệu Dực hôm ấy. Nếu hắn thực sự vắng mặt, vậy dáng vẻ kia của Lâm Cấm, cùng những lời nàng ta nói…

Không. Nếu bảo Lâm Cấm đều là giả dối, thế còn thánh chỉ phong hậu kia thì sao? Đó rõ ràng là bút tích của hắn.

Còn chưa tới hí lâu, từ xa đã thấy Lâm Thái phó dẫn đầu một hàng tộc nhân Lâm gia, đứng chờ ngay cửa.

Thấy Triệu Dực tới gần, Lâm Thái phó run run thân mình, liền muốn khom người hành lễ.

"Lão thần cung nghênh Thái tử điện hạ."

Chúng người phía sau cũng đồng loạt hành lễ.

Triệu Dực lập tức bước tới, nhẹ nâng hai tay đỡ lấy thân thể đang cúi xuống của ông, trên mặt nở nụ cười ôn hòa như gió xuân, lời nói mang theo đầy vẻ thân thiết.

"Nhạc phụ đại nhân, không cần đa lễ."

Một tiếng "nhạc phụ", tựa mưa thuận gió hòa, khiến bao nỗi thấp thỏm của người Lâm gia phút chốc được trấn an.

Thái tử không có ý phế thê, càng không định từ bỏ Lâm gia.

Lâm Thái phó cười ha hả vài câu, liếc nhìn Lâm Loan bên cạnh đang cúi đầu, lời tuy trách móc song ánh mắt lại chan chứa yêu thương.

"Loan nhi, sự việc hôm nay, vi phụ đã có nghe qua. Con thường ngày nghịch ngợm thì thôi, sao lại có thể một mình ra bờ nước chơi đùa? May có điện hạ đến kịp, mới tránh khỏi một trận tai họa."

Nói đoạn, ánh mắt ra hiệu bảo Lâm Loan bước tới hành lễ cảm tạ.

Triệu Dực tự nhiên nhìn ra dụng ý của Lâm Thái phó, nhưng chỉ mỉm cười không đáp, ánh mắt có phần lạnh nhạt.

Lâm Loan mím môi, cụp mắt, miễn cưỡng tiến lên, khẽ khàng cúi người hành lễ.

Vừa định quỳ xuống, đã bị một bàn tay to ấm áp vững vàng nắm lấy cánh tay, ngăn nàng hành lễ.

"Loan nhi, giữa chúng ta cần gì phải đa lễ như vậy."

Loan nhi

Toàn thân Lâm Loan máu nóng dâng trào. Phải rồi, hắn xưa nay giỏi nhất là đóng kịch. Trước mặt người ngoài thì ân cần gọi nàng Loan nhi, sau lưng lại xa cách gọi Thái tử phi.

Bên trong tay áo, ngón tay nàng siết chặt mép vải đến trắng bệch.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy được sườn mặt tuấn mỹ của hắn. Không giống vẻ ôn nhuận như ánh trăng, sườn mặt hắn góc cạnh như khắc bằng đao, đường nét cứng rắn, lạnh lùng vô tình.

Đây, mới là dung mạo thật của hắn.

Cái gọi là ôn hòa nhã nhặn chỉ là lớp mặt nạ hoàn hảo hắn khoác lên trước thiên hạ.

Triệu Dực hơi cụp mí mắt, hai người ánh mắt giao nhau. Lâm Loan như bị điện giật, run rẩy một chút, hoảng hốt cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng nõn.

Mắt đen Triệu Dực dừng lại chỗ đó nửa khắc, cười nhạt, quay sang nói với Lâm Đức Trạch:

"Nhạc phụ đại nhân nói quá lời. Loan nhi đã là Thái tử phi của cô, cô tất nhiên sẽ bảo hộ nàng cả đời chu toàn."

Cả đời chu toàn? Hắn quả thực mở miệng nói được như vậy.

Kiếp trước, nàng cũng chính vì tin câu ấy, mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

"Ha ha, rất tốt!" Lâm Thái phó cười lớn, mắt ánh lên niềm vui mừng: "Có Thái tử nói vậy, lão phu cũng yên tâm rồi. Tiểu nữ từ nhỏ đã được nuông chiều, đôi khi có chút ương ngạnh, song lòng nàng hướng về Thái tử, là thật sự chân thành không chút tì vết."

Triệu Dực khẽ cong khóe môi: "Tấm lòng của Loan nhi, cô đều hiểu rõ." Hắn chỉ nói "hiểu", lại chẳng nói "đáp lại".

Trong yến hội, cao lương mỹ vị bày biện rực rỡ, sơn hào hải vị, ngọc thực kim tương, không thứ gì thiếu. Đến cả chén đĩa đều dùng vàng ròng chế tạo, dưới ánh đèn lấp lánh huy hoàng, xa hoa đến mức khiến người ngẩn ngơ.

Bởi Triệu Dực không dùng rượu, yến tiệc hôm nay đặc biệt chuẩn bị các loại trà danh quý ,từ Cố Chử Tử Duẩn, Dương Tiện trà, đến cả long phượng đoàn trà cống phẩm thượng hạng.

Đại Tống trọng văn khinh võ, xa xỉ thành thói, thế gia vọng tộc lại càng hưởng lạc không kiêng dè.

Ánh mắt Triệu Dực trầm xuống, hàng mi dài khẽ che, ngón tay dùng thìa bạc khuấy nhẹ mầm trà trong nước sôi.

Chợt, khóe môi hắn cong lên một nụ cười ôn hòa như ngọc, tựa xuân phong phất mặt hồ, che khuất mọi gợn sóng đáy nước.

Vốn dĩ dung mạo hắn đã quá mức xuất chúng, nụ cười này càng khiến các tiểu thư quý nữ tại chỗ phải xao xuyến nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy ái mộ.

Yến hội diễn ra được nửa chừng, bỗng có người xông vào, cả thân mang theo mùi rượu nồng nặc, là Lâm gia tứ thúc, kẻ xưa nay vốn chẳng đứng đắn.

Vừa vào cửa, hắn liền lớn tiếng hô:

"Đại ca! Trên đường về, ta gặp một tiểu nương tử, tự xưng là nhị tiểu thư Lâm phủ, nói là con gái rơi bên ngoài của đại ca đó!"

Lời vừa thốt ra, cả sảnh đường chấn động!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play