Lời nói ấy chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến Tiền thị nhất thời ngây dại.

Từ trước đến nay bà luôn đoan trang, ung dung, vậy mà lúc này lại hoảng hốt đến mức vung tay làm đổ chung trà trên án. Nước trà ấm nóng vấy lên vạt áo, thấm ra một mảng lớn.

Thế mà bà lại hoàn toàn không hay biết, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Loan. Hàng chân mày tỉa tót kỹ lưỡng giờ nhíu chặt thành một đường, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt thanh triệt của con gái, tựa như muốn ở đó tìm ra một tia đùa cợt.

Đáng tiếc, bà không tìm thấy gì cả.

Một tia lạnh lẽo chợt dâng lên trong lòng Tiền thị.

Người ta nói, hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu thân.

Bà biết rõ Lâm Loan si tình với Triệu Dực thế nào. Khi xưa, phu quân bà từng phản đối mối hôn sự này, bản thân bà cũng mang nỗi hoài nghi. Không phải vì chê Triệu Dực là hoàng tử không được sủng ái, mà là vì Loan Loan quá đỗi thuần hậu, còn Triệu Dực lại thâm sâu khó lường.

Thế nhưng Lâm Loan tựa như bị ma nhập. Con bé vốn luôn nghe lời, vì muốn gả cho Triệu Dực mà dám tuyệt thực, chỉ vài ngày đã gầy đến trơ xương.

Cuối cùng, bọn họ cũng đành thuận theo, thành toàn cho đôi trẻ.

Mà nay, một Lâm Loan từng yêu đến si ngốc ấy lại muốn hòa ly. Tiền thị thật sự không thể tin nổi.

Bà dò hỏi từng chút:
“Loan Loan là vì chuyện vũ cơ kia sao? Không cần lo lắng, chỉ là hai vũ cơ nhỏ nhoi, nào có tư cách uy hiếp gì. Hơn nữa, nương nghe nói từ sau khi các nàng ấy được đưa vào Đông Cung, Thái tử chưa từng đoái hoài đến.”

Nói thật, những năm qua nàng cũng âm thầm quan sát. Tuy rằng Thái tử có phần lạnh nhạt, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, cũng có thể coi là người cực tốt.

Giữa một thời đại mà nam nhân coi việc nuôi mỹ cơ là chuyện thường tình, chuyện phong nguyệt lại trở thành đề tài trà dư tửu hậu khắp Biện Kinh, thì Thái tử quả thực như một dòng nước trong.

Giữ mình thanh bạch, không gần nữ sắc, chưa từng bước chân đến kỹ viện, hậu viện cũng chỉ có mỗi một mình Loan Loan.

Biện Kinh này, có bao nhiêu phu nhân quý nữ âm thầm ngưỡng mộ phúc khí nhà nàng?

Nếu Lâm Loan biết được những suy nghĩ ấy trong lòng mẫu thân, chỉ e đã bật thốt lên: “Các người đều bị hắn lừa rồi.”

Hắn không đặt tâm tư nơi vũ cơ hay ca kỹ, vì lòng hắn sớm đã hướng về Lâm Cấm.

Lâm Loan khẽ lắc đầu, tỏ ý nàng không phải vì hai vũ cơ ấy mà muốn hòa ly.

Không phải vì tranh giành sủng ái ư? Tiền thị lại nhíu mày, chẳng lẽ là vì nghe mấy lời đồn vớ vẩn bên ngoài, nên mới thành ra như vậy?

Càng nghĩ nàng càng thấy hợp lý.

Tiền thị đau lòng, nhẹ vuốt tóc con gái: “Loan Loan đừng sợ, nương sẽ mời danh y giỏi nhất trong thiên hạ, chữa khỏi bệnh ở cổ họng cho con. Mấy lời đồn đại ngoài kia chỉ là nhảm nhí, con không cần bận tâm.”

Lâm Loan vội viết mấy dòng lên giấy:
[ Nương, con thật lòng muốn hòa ly. ]

Tiền thị dịu giọng an ủi, nhưng trong lòng rõ ràng không tin:
“Ừ, nương hiểu rồi…”

Lâm Loan sốt ruột, song không thể mở miệng giãi bày. Bí mật trọng sinh này quá đỗi hoang đường, nếu nói ra chỉ sợ mẫu thân sẽ cho là nàng trúng tà.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đành buông bút, quyết định đợi sau khi về Lâm phủ sẽ từ từ giải thích.

Tiền thị nhìn dáng vẻ ủ rũ của con gái, trong lòng càng chắc mẩm rằng vì cổ họng bị thương, lại bị lời đồn ảnh hưởng nên Loan Loan mới sinh ra suy nghĩ hoang đường.

Người ngoài đồn rằng, Loan Loan phúc bạc, không gánh nổi vị trí Thái tử phi, bệnh ở cổ họng là thiên ý cảnh cáo. Nếu không sớm phế bỏ, e rằng sẽ liên lụy đến Thái tử, thậm chí hại cả Đại Tống triều đình.

Tiền thị tức đến nghiến răng. Những kẻ đó quả thực muốn đẩy con gái bà vào chỗ chết. Nếu thật sự rơi vào cái danh “yểm khí Thái tử”, cả đời Lâm Loan sẽ bị hủy hoại.

Hai mẹ con hàn huyên một hồi, đã gần đến trưa. Trời trong nắng rực, mây thưa như nước được tẩy sạch, cao vợi đến vô ngần.

Dùng xong ngọ thiện, Tiền thị đứng dậy cáo từ: “Không còn sớm, nương phải trở về phủ.”

Lâm Loan vội đứng dậy, tay nhỏ níu lấy tay áo của Tiền thị, dường như muốn đi theo.

Tiền thị thấy vậy không khỏi bật cười, chợt nhớ lại khi còn nhỏ, Loan Loan luôn bám riết lấy bà, cũng là níu tay áo như thế, bà đi đâu là con theo tới đó.

Trong lòng dâng lên một trận xót xa dịu dàng, bà cười hỏi: “Loan Loan luyến tiếc nương sao? Muốn về nhà mẫu thân trọ một đêm à?”

Lâm Loan gật đầu liên tục, đôi mắt tròn ướt át lộ vẻ chờ mong.

Theo lệ, Thái tử phi không thể tùy tiện rời Đông Cung, có đi đâu cũng cần Thái tử cho phép hoặc Hoàng hậu đồng ý.

Nhưng hôm nay Tiền thị không nỡ từ chối, liền gật đầu:
“Được. Vậy thì theo nương về Lâm phủ một đêm. Ngày mai Thái tử sẽ đến đón con trở lại.”

Bà cũng có toan tính riêng. Để Loan Loan tạm rời Đông Cung, một là giúp con ổn định tâm lý, hai là hy vọng xa cách sẽ khiến tình cảm thêm sâu đậm, ba là muốn nhân cơ hội này thăm dò tâm ý Thái tử.

Lâm Loan nghe vậy, mắt cong cong, mừng rỡ bổ nhào vào lòng mẫu thân.

Quả nhiên, chỉ có mẫu thân là người luôn yêu nàng vô điều kiện.

Đời này, nàng nhất định sẽ không để bi kịch tái diễn. Nàng sẽ bảo vệ tốt Lâm gia, bảo vệ mẫu thân.

Tiền thị sai tâm phúc vào cung xin ý Cao Hiền phi, rồi lại đến chỗ Hoàng hậu cầu chỉ. Sau khi được chấp thuận, bà dắt tay Lâm Loan rời Đông Cung.

Ra đến cửa, thấy Lâm Loan cho người chuẩn bị ba xe lớn đầy đồ tế nhuyễn, Tiền thị không khỏi buồn cười, khẽ đưa tay chọc vào trán con gái:

“Mau đem mấy thứ đó trả lại. Trong nhà đâu thiếu tiền bạc, chẳng cần con mang về trợ cấp.”

Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Tiền thị, ba xe đầy lễ vật ấy đành phải quay lại nhà kho. Nghĩ đến việc sau này mấy thứ ấy sẽ rơi vào tay Lâm Cấm, Lâm Loan không khỏi thấy bực mình.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh về phía trước, màn che xanh lơ bị gió thổi bay khẽ, phấp phới như sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.

Khi đi tới cửa hông Đông Cung, từ xa đã nghe tiếng ồn ào náo động. Dường như là tiếng nữ nhân cãi vã.

Lâm Loan vén một góc màn lên nhìn, chỉ thấy chỗ góc tường phía trước một đám cung nhân đang tụ tập. Giữa đám người ấy, hai nữ tử ăn vận diễm lệ đang bị vây lại. Một người mặc váy phấn hồng, đứng chắn phía trước bảo vệ nữ tử váy xanh biếc phía sau, dáng vẻ như đang tranh chấp với ai đó.

Phấn Diện, cung nữ thân cận của Lâm Loan, nhanh nhẹn hỏi thăm tình hình rồi quay lại xe ngựa, vẻ mặt hớn hở, tay che miệng, mắt cười híp lại thành một đường cong tròn vo, giọng nói mang theo mấy phần vui sướng xen lẫn chút hả hê:

“Nương nương, là hai vị lan viện đó. Nghe nói điện hạ hạ lệnh, muốn đuổi các nàng đi nơi khác.”

Bên trong xe ngựa, Tiền thị - mẫu thân Lâm Loan,nghe vậy cũng thoáng nở nụ cười.

Lâm Loan: “…???” Gì cơ?

Nàng nhớ rõ kiếp trước, dù nàng có làm ầm đến đâu, Triệu Dực cũng chưa từng đồng ý đuổi hai người này. Cuối cùng, chính là Lâm Cấm bày kế, giả vờ bị hai vũ cơ hạ độc, khiến chuyện lớn tới mức kinh động cả Hoàng hậu. Khi ấy Triệu Dực mới buộc phải đuổi người.

Nói thật, đối với hai vũ cơ kia, Lâm Loan vẫn luôn mang lòng áy náy. Nàng từ nhỏ đến lớn tuy không làm được chuyện trọng đại gì, nhưng cũng chưa từng hại ai.

Trước kia nghe chuyện hậu viện tranh sủng, thủ đoạn độc ác, nàng đều khịt mũi coi thường. Nào ngờ, cuối cùng chính mình lại trở thành loại người mà mình từng ghét nhất.

Ánh mắt Lâm Loan lướt qua hai nữ tử nọ, chậm rãi rơi vào Lê công công đang được gọi tới.

Không bao lâu, Lê công công đã thở hổn hển chạy lại gần.

“Là hai người này quấy nhiễu Thái tử phi? Nô tài sẽ lập tức đuổi ra ngoài.”

Lâm Loan không nói một lời, chỉ rút bút ra, viết lên bảng con bên người một dòng chữ: [Cho các nàng ở lại.]

Lê công công tròn mắt nhìn, tưởng mình hoa mắt, còn dụi mắt mấy cái.

“Thái tử phi muốn... giữ lại? Nhưng điện hạ đã...”

Lâm Loan mím môi, ánh mắt lạnh nhạt mà sâu xa.

Lê công công run một cái, lập tức cúi người vâng dạ.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh ra khỏi Đông Cung. Bánh xe nghiến lên đá xanh phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề. Màn che thỉnh thoảng bị gió vén lên, lộ ra phố xá hai bên náo nhiệt, mái ngói san sát.

Phấn Diện ở bên cạnh gấp đến độ dậm chân:
“Nương nương, sao người lại để các vũ cơ ấy lại? Các nàng ai cũng diễm lệ, nếu như điện hạ lại—…”

Lâm Loan khẽ nheo mắt. Càng tốt.

Giữ các nàng lại, một là vì áy náy. Hai là để dùng các nàng kéo sự chú ý của Triệu Dực. Giờ Lâm Cấm chưa biết đang ở đâu. Nếu một ngày Triệu Dực lại nổi cơn điên, quay lại tìm nàng thì sao?

Dù ngày thường hắn đối xử với nàng như thể tránh rắn rết, nhưng cách vài bữa lại giống như phát cuồng mà xông vào tẩm điện của nàng.

Càn quấy mà dây dưa, làm loạn với nàng. 

Nghĩ tới đây, mặt Lâm Loan nóng bừng, vội cúi đầu. Không đúng, Lâm Loan, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Tiền thị nhìn nàng, cho rằng con gái đang khổ tâm, nhẹ nhàng thở dài.

Con bé này, vẫn là quá si tình. Rõ ràng đau lòng, muốn đuổi người, nhưng lại sợ Thái tử vì thế mà đắc tội Hoàng thượng, cuối cùng vẫn chọn nhẫn nhịn.

Nhưng nàng làm vậy cũng tốt. Một Thái tử phi mà không có tấm lòng dung người, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?

Lâm phủ tọa lạc ở phía tây thành Biện Kinh. Từ Đông Cung tới nơi này phải đi qua nửa thành. Khi xe ngựa dừng lại ở cổng lớn Lâm phủ, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn phủ vàng khắp sân viện.

Lâm Loan trở về viện cũ của mình khi chưa xuất giá. Từ ngày nàng đi, nơi này vẫn luôn được giữ lại, không ai dám động đến.

Sau bữa tối, trưởng bối trong nhà lần lượt tới thăm, hỏi han vài câu rồi bảo nàng nghỉ ngơi sớm.

Một đêm yên giấc.

Sáng hôm sau, ánh rạng đông vén màn đêm mỏng như lụa, soi vào sân ánh sáng trong trẻo. Ngoài cửa sổ, trúc xanh rì rào, cây hoa nhẹ đung đưa trong gió, mùi hương thoảng qua như sương sớm tươi mới.

Cuối cùng cũng thoát khỏi Đông Cung. Về sau không cần phải bị nhốt trong nơi lạnh lẽo ấy nữa.

Triệu Dực vốn không thích nàng, nàng thức thời nhường lại vị trí thái tử phi. Hắn hẳn là mừng thầm trong bụng. Không chừng, lần sau gặp lại, chính là hắn và Lâm Cấm cùng nhau tới đưa ly thư cho nàng.

Lâm Loan hơi cong mắt hạnh, môi vẽ nên một nụ cười nhẹ như gió xuân.

Trước bàn trang điểm, Phấn Diện nhanh tay búi tóc kiểu đồng tâm đang thịnh hành cho nàng.

“Nương nương hôm nay tâm tình rất tốt.”

Đương nhiên là tốt rồi. Nàng đã rời Đông Cung, bi kịch kiếp trước sẽ không lặp lại. Đợi mọi chuyện yên ổn, nàng sẽ rời kinh, về Lâm An, tìm một tiểu lang quân thanh tú, sống một đời yên bình.

Phấn Diện bỗng nói:

“Nương nương, hôm qua nô tỳ đi hỏi thăm, trong phủ không có ai tên là Lâm Cấm cả. Có phải nương nương nhớ nhầm rồi không? Nô tỳ nhớ rõ Tôn di nương chỉ có một mình bân ca nhi, không có nữ nhi.”

Lâm Loan khựng lại.

Kiếp trước, khi nàng trở về Lâm phủ, Lâm Cấm đã được tìm thấy. Nàng chỉ biết Lâm Cấm là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Tôn di nương, năm đó bị ôm nhầm do đạo tặc cướp bóc hỗn loạn.

Còn đang ngẫm nghĩ, ngoài sân vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Phấn Diện ló đầu ra nhìn rồi quay vào báo: “Là Vũ tỷ nhi tới.”

Lâm Vũ là đường muội ruột của Lâm Loan, nữ nhi nhị phòng, từ nhỏ thân thiết với nàng.

Phấn Diện vừa dứt lời, Lâm Vũ đã như cơn gió xộc vào phòng, phía sau là một bà vú thở phì phò, miệng không ngừng dặn: “Tiểu thư, chú ý lễ nghi. Khuê nữ không được chạy nhảy như vậy.”

Lâm Vũ bĩu môi, lập tức ôm chặt lấy tay Lâm Loan, cười hì hì:

“Nghe nói a tỷ về phủ, muội hôm qua đã định qua thăm. Nhưng nương không cho, bảo a tỷ cần nghỉ ngơi.”

“A tỷ, hôm nay trong phủ có mời gánh hát, là Đông Vọng Lâu nổi tiếng nhất đó. Mau mau, chúng ta cùng đi xem!”

Nàng ríu rít như chim sẻ, kéo tay Lâm Loan ra ngoài.

“A tỷ, nghe nói Thái tử vì tỷ mà đuổi hết các vũ cơ bệ hạ ban tặng, đúng là si tâm thật đó.”

Lâm Loan: “???” Ai truyền tin bậy thế.

Lâm Vũ cười khúc khích: “A tỷ đừng thẹn. Trong phủ đồn hết rồi. Mấy người đó còn dám nói a tỷ phúc mỏng… Hừ!” Nói đến đây liền giật mình, vội lấy tay che miệng.

Chỉ tiếc, nàng không nhịn được lâu, lại luyên thuyên tiếp:

“Đại bá và tổ mẫu đều ở hí lâu đợi rồi. Nghe nói Thái tử cũng sẽ tới. Đây là lần đầu điện hạ ghé phủ kể từ sau khi được lập làm Thái tử.”

Lâm Loan khựng lại. Dưới chân như mềm nhũn, suýt chút nữa vấp ngã.

Bên tai vẫn là tiếng ríu rít của Lâm Vũ, nhưng nàng không còn nghe lọt chữ nào.

Triệu Dực muốn đến? Hắn đến làm gì?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play