Một khắc kia, Lâm Loan cảm thấy như trái tim bị một bàn tay vô hình siết chặt, từng cơn tê dại lan từ da đầu xuống sống lưng. May thay, chỉ trong một chớp mắt, ánh nhìn kia đã dời đi. Cuộn tranh cũng được từ từ khép lại.

Lâm Loan còn chưa kịp thở phào, thì trong không gian yên tĩnh đã vang lên tiếng cười khe khẽ của nam nhân.

"Thì ra Thái tử phi lại thích những thứ này."

Lâm Loan không phân biệt được hắn đang tức giận, chế giễu, hay chỉ đơn thuần buông lời nhận xét.

Không phải... ta không có...

Muốn phản bác, lại không thể thốt nên lời. Nàng ngẩng đầu vội vã, bất chợt chạm phải một đôi mắt thâm trầm như màn đêm.

Người ấy, ngũ quan tuấn mỹ, nước da trắng như sứ tốt, sống mũi cao, môi mỏng, tóc mai đen nhánh. Có lẽ vừa tắm xong, áo gấm màu huyền không còn gọn ghẽ như mọi khi, cổ áo khẽ mở, thấp thoáng lộ ra làn da trắng ngần.

Quả thật là... đẹp đến động lòng.

Lâm Loan không kìm được bị gương mặt ấy làm cho thất thần, ánh mắt dính chặt vào hắn.

Nếu là trước kia, nàng hẳn đã mừng rỡ nhào tới. Nhưng hiện tại...

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh đời trước: nàng đứng ngoài Phúc Ninh cung suốt một đêm lạnh giá, cầu mà không được một ánh nhìn thương hại từ hắn.

Gió rét xuyên thấu thân thể, khiến trái tim nàng từng chút, từng chút một lạnh đi.

Mi mắt run rẩy rũ xuống.

Khi ấy, hắn hẳn đang ở trong phòng ấm cùng Lâm Cấm triền miên tình ý đi.

Một trận đau nhói xuyên tim. Như có ai đang rải băng sắc lạnh vào lòng nàng. Ngón tay chống trên bàn siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá độ.

Triệu Dực nhìn ra mọi thay đổi trên khuôn mặt Lâm Loan, giây lát sau, hắn chậm rãi tiến về phía trước.

Giày da đạp lên thảm nhung phát ra tiếng sàn sạt rất khẽ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh ấy, âm thanh ấy lại như rắn độc bò trong bụi cỏ, từng bước từng bước áp sát.

Tim Lâm Loan giật thót.

Bóng hắn phủ xuống như đè nặng cả bầu không khí. Nàng chỉ cách hắn một chiếc bàn, không cần ngẩng đầu cũng thấy được áo gấm thêu hình bốn trảo kim mãng của hắn.

Ánh mắt mãng xà dữ tợn kia như sắp vồ lấy nàng, siết chặt dưới móng vuốt.

Trên người hắn phảng phất mùi linh sam mộc nhàn nhạt, như mây trời cuộn quanh.

Áp lực quá lớn khiến nàng khó thở, bản năng lùi lại phía sau, chân vấp vào ghế, cả người ngã ngồi xuống.

Tim đập dồn dập. Nàng sợ.

Làm bạn nhiều năm, nàng hiểu hắn. Bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng hắn chưa bao giờ là một người hiền từ.

Chỉ là trước kia, nàng tưởng mình là người thân mật nhất với hắn, hắn sẽ không bao giờ khiến nàng tổn thương.

Hiện tại nghĩ lại, nàng mới thấy bản thân ngu xuẩn đến buồn cười.

Trong mắt hắn, có lẽ nàng chỉ là kẻ ngáng đường giữa hắn và người trong lòng, hận không thể loại bỏ.

Giống như đời trước, hắn tiễn nàng bằng một ly rượu độc.

Nỗi sợ chết lại cuồn cuộn kéo tới, Lâm Loan run rẩy như chiếc lá cuối thu rụng giữa cơn gió lạnh.

Triệu Dực quét mắt qua khuôn mặt trắng bệch của nàng, dừng lại ở tấm lưng cố gắng thẳng lên dù đang sợ đến chết khiếp.

Hàng mày kiếm khẽ chau rồi lại giãn ra. Hắn đặt cuộn tranh xuống bàn.

"Nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, hắn quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.

Đến khi thân ảnh hắn biến mất, Lâm Loan mới như quả bóng xì hơi, cả người mềm oặt trên ghế.

Bên ngoài, gió đêm lay động cây cối, ánh trăng xuyên qua cành lá, bóng in lên song cửa lờ mờ.

Triệu Dực không thích có người khác ở trong phòng, nên lúc hắn vào phòng, Phấn Diện đã lặng lẽ rút lui từ cửa hông. Đợi đến khi hắn rời đi, nàng mới vội vã vén rèm bước vào.

Vừa nhìn đã thấy Lâm Loan co mình trên ghế, nhỏ bé, đơn độc.

Cô tịch và bi thương, như chiếc lá mục giữa vũng bùn mùa đông.

Phấn Diện cay cay nơi khóe mắt, nghĩ rằng chắc tại bức xuân cung đồ làm hắn nổi giận. Nàng biết rõ, nương nương mong chờ từng ngày, cuối cùng cũng đợi được hắn, vậy mà lại chọc giận hắn rồi.

"Nương nương, là nô tỳ sai. Xin người trách phạt."

Lâm Loan ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu mới hoàn hồn, lắc đầu ra hiệu mình không sao, cố gắng gượng dậy, xoa nhẹ giữa mày, tiếp tục xem danh sách quà tặng dang dở.

Sáng hôm sau, tiếng chim đỗ quyên trong trẻo cất vang ngoài cửa sổ, phá vỡ yên lặng.

Lâm Loan chậm rãi mở mắt, vẫn là màn lụa màu đỏ nhạt hôm qua. Ánh mặt trời lọt qua khung cửa sổ, hắt lên màn, phủ một tầng sáng mờ đỏ hồng.

Hoảng hốt một lát, nàng mới nhớ ra: nơi này không còn là điện Thái tử lạnh lẽo đời trước.

Kéo rèm, đặt chân trần lên tấm thảm nhung mềm mại. Nàng bước đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa.

Phía đông, mặt trời đang dần dâng lên. Nắng sớm xuyên qua tán cây rậm rạp, phản chiếu xuống tường và lá, tạo nên vô vàn ánh sáng lấp lánh.

Giọt sương còn vương trên lá, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Là một ngày hoàn toàn mới.

Dùng xong bữa sáng, Lâm Loan bắt đầu thu dọn của hồi môn. Mẫu thân nàng là Tiền thị của Lâm An – gia tộc giàu có bậc nhất, nên của hồi môn đều là ruộng đất và cửa hàng.

Năm đó nàng gả cho Triệu Dực, hắn còn chưa có phủ đệ, chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.

Lo nàng chịu khổ, mẫu thân đem toàn bộ hồi môn đổi thành khế đất, chất đầy một rương.

Nàng quyết đem theo hết, không để lại một xu cho Lâm Cấm.

Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy chiếc vòng ngọc Hoàng Noãn kia. Nàng đã để nó ở đâu? Hay là... Một cơn đau nhói quen thuộc lại kéo tới.

Lâm Loan lập tức ngăn bản thân không nghĩ tiếp.

Nàng phân phó vài thái giám khỏe mạnh chuyển toàn bộ đồ về Lâm gia, chất đầy ba cỗ xe ngựa. Trong đó có cả những món đồ hiếm mà nàng từng sưu tầm, cùng rất nhiều vật dụng cá nhân.

Phấn Diện nhìn phòng tẩm điện trống không, cả kinh, ngờ vực hỏi:

"Nương nương, người đem nhiều đồ như vậy đi đâu?" Nàng có cảm giác nương nương lần này đi là không định quay lại nữa.

Lâm Loan không đáp. Nàng không nói nổi.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thanh Đại bước đến, mặt lộ vẻ khó xử, nhẹ giọng nhắc:

"Nương nương, muốn rời khỏi điện Thái tử phi... cần có thủ dụ của điện hạ."

Lâm Loan sững người, chuyện từ khi nào? Sao nàng lại không hề hay biết?

“Nương nương, người không nhớ sao? Mấy ngày trước, bởi vì sự kiện hai vũ cơ kia…Điện hạ đã đưa ra lệnh cấm túc.”

Cấm túc…

Thần sắc Lâm Loan hoảng hốt, chuyện Cao Hiền Phi xảy ra ở kiếp trước rõ mồn một trước mắt nàng. 

Nàng lẻ loi quỳ gối trong điện, mọi người xung quanh hung dữ nhìn nàng, mắng nàng không biết tốt xấu, mắng nàng lấy oán trả ơn, mắng nắng tâm địa độc ác…

Nàng không còn đường chối cãi, thì Triệu Dực tới. Vội vàng túm lấy vạt áo hắn, nàng khẩn thiết lên tiếng, nói mình bị oan, tuyệt đối không có hạ độc hại người.

Thế nhưng, hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn từ trên cao, ánh mắt lướt qua nàng như thể nhìn một kẻ xa lạ.

“Lâm thị vô đức... Giam vào Đông Cung, không có thánh chỉ, không được bước ra ngoài nửa bước.”

Trong tay áo, ngón tay Lâm Loan siết chặt đến trắng bệch, móng tay gần như ghim vào da thịt. Nàng nhắm mắt, mất một lúc lâu mới khiến bản thân tách ra khỏi cảm xúc tuyệt vọng từ kiếp trước truyền về.

Hít sâu một hơi, nàng không nói một lời, chỉ khẽ đưa tay chỉ về phía Thanh Đại, rồi lại xoay tay chỉ về phương hướng chính điện của Thái tử.

Thanh Đại lập tức hiểu ý, nương nương muốn nàng đến cầu xin điện hạ ban thủ dụ. Nàng gật đầu, vội vã rảo bước đi.

Chẳng bao lâu sau nàng ấy đã quay lại, thần sắc khó xử, cúi người thưa:
“Nương nương, điện hạ hiện hiện không có ở Đông Cung. Nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, điện hạ đến chập tối mới hồi cung. Nương nương... không bằng tạm chờ một chút ạ?”

Chờ?

Kiếp trước nàng từng chờ ở Đông Cung suốt một tháng.

Nàng đã từng vô số lần tự nhủ, rằng hắn giữ nàng lại chẳng qua là kế hoãn binh trong quyền mưu, là vì bị dư luận bức ép, là bất đắc dĩ. Nàng vẫn tin, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ minh oan cho nàng, trả lại sự trong sạch cho nàng.

Nhưng đến cuối cùng, nàng chờ được gì?

Là một đạo chiếu thư lập người khác làm phi. Là một chén rượu độc lạnh đến thấu xương.

Lâm Loan theo bản năng đưa tay lên xoa nơi cổ họng, dường như vẫn cảm nhận được cảm giác bỏng rát khi rượu độc trôi xuống yết hầu – một cơn đau lạnh lẽo như lưỡi dao, hằn sâu không quên.

Hận sao? Đương nhiên là hận.

Nhưng hắn là Thái tử, là người dưới một người trên vạn người, là đế vương tương lai. Còn nàng, chẳng qua chỉ là một nữ tử thất sủng, đầu óc không tài sánh bằng, tâm cơ cũng chẳng tàn nhẫn được như hắn.

Trong vườn hoa, những khóm mẫu đơn Diêu Hoàng nở rộ rực rỡ trong gió, lay động như đang chế nhạo nàng – phận bạc vô dụng, ngay đến một mảnh đất nhỏ cũng không giữ được.

Nghĩ đến sau này những đóa hoa ấy sẽ rơi vào tay Lâm Cấm, đáy lòng nàng càng thêm chua xót. Ánh mắt lạnh băng, nàng phất tay ra hiệu: “Nhổ hết những khóm mẫu đơn kia đi.”

Các cung nhân đưa mắt nhìn nhau, không ai dám động thủ. Dù được giao cho Thái tử phi chăm sóc, nhưng xét đến cùng, khu vườn này vẫn không hoàn toàn thuộc về điện Thái tử phi.

Phấn Diện thấy thế, vội bước tới khuyên can: “Nương nương, đó đều là loài hoa người yêu thích nhất...”

Lâm Loan sắc mặt lạnh như sương. Ở lâu bên Triệu Dực, dù không học được tâm cơ, cũng đã nhuốm chút khí thế từ hắn. Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến đám cung nhân sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống.

Cuối cùng, từng đóa Diêu Hoàng mẫu đơn đều bị nhổ sạch. Cả khu vườn hóa thành một mảnh hỗn độn, cảnh sắc thê lương đến lạnh người.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Loan thoáng hối hận. Nàng biết, Triệu Dực vốn rất quý những đóa mẫu đơn ấy. Khi xưa, nàng từng ngây ngốc nghĩ rằng hắn thương nàng nên mới quý cả hoa nàng thích.

Thì ra đúng là yêu ai yêu cả đường đi – chỉ tiếc, người hắn yêu là Lâm Cấm, chứ không phải nàng.

Cũng được, đã nhổ thì nhổ. Lẽ nào hắn còn có thể bắt nàng trồng lại?

Lê công công – tổng quản thái giám Đông Cung – bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài vườn đã suýt choáng váng. Gã theo hầu Triệu Dực nhiều năm, sao có thể không biết mấy khóm Diêu Hoàng kia có ý nghĩa thế nào với điện hạ?

Sắc mặt đại biến, hắn lao đến vườn hoa, cuống cuồng tìm kiếm, một cánh hoa cũng chẳng còn. Thái tử phi quả thật ra tay quá tàn nhẫn!

Hắn lau mồ hôi lạnh, ép mình trấn định lại, cúi đầu thưa:
“Thái tử phi, thái phó phu nhân tới thăm người.”

Mẫu thân!

Lâm Loan nghe xong, ánh mắt bừng sáng. Nàng bước nhanh ra ngoài điện, đi được hai bước lại nhịn không được mà chạy chậm.

Chỉ mấy bước ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy như dài đằng đẵng qua cả trăm năm.

Dưới bậc thang ngoài điện, Tiền thị vận y phục màu xanh đen thêu gấm, đứng lặng giữa gió, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía này, vẻ mặt tràn đầy lo âu. Mẫu thân năm xưa kiêu ngạo dịu dàng là thế, giờ cũng đã già đi nhiều.

Vừa thấy mẫu thân, vành mắt Lâm Loan đã đỏ ửng.

Thanh Đại theo sau, lo lắng liếc nhìn Lê công công, khẽ nhắc: “Tổng quản đại nhân, nương nương nhà ta vẫn đang trong thời gian cấm túc...”

Chưa đợi Lê công công mở lời, Tiền thị đã sải bước tiến lên bậc thang, thần sắc nghiêm nghị:
“Lê công công, ngày trước điện hạ từng thề hứa với lão thân rằng sẽ bảo hộ Loan Loan cả đời. Nay cớ sao lại đến nông nỗi này?”

Lê công công hiểu rõ, lời này là đang đánh gõ vào mặt điện hạ. Trong lòng thầm mắng: Đúng là phụ nhân ngu muội, chẳng hiểu thời thế.

Giờ đây Lâm gia thế yếu, chẳng còn chút ảnh hưởng. Nếu không phải còn có chút thân phận thông gia, sợ đã bị cuốn khỏi triều cục. Ai cũng biết lúc này nên khôn ngoan nịnh bợ, thế mà bà ta lại đến đây chất vấn điện hạ?

Bề ngoài vẫn giữ lễ, hắn cười đáp: “Phu nhân nói phải. Điện hạ thương yêu Thái tử phi, hôm nay sáng sớm đã hạ chỉ giải cấm túc rồi ạ.”

Tiền thị nghe vậy khẽ gật đầu, không truy cứu thêm. Dù không hiểu rõ chuyện triều đình, nhưng bà cũng không đến nỗi hồ đồ – Triệu Dực nay đã là Thái tử, đâu còn là Ngũ hoàng tử cần dựa vào Lâm phủ năm xưa?

Vào trong điện, Tiền thị cho người mời vài vị đại phu đến bắt mạch cho Lâm Loan. Kết quả không khác thái y đã chẩn đoán: mạch tượng không có gì dị thường, thất ngữ e là do tâm kết chưa khai.

Tiền thị càng thêm lo lắng. Bà chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ yêu chiều nâng niu, chưa từng chịu khổ. Nay con bé rơi vào hoàn cảnh này, nghĩ đến mà đau lòng không thôi.

Lâm Loan từ nhỏ đơn thuần, lại xem trọng tình cảm đến mức mù quáng. Ngày trước vì chuyện vũ cơ được tứ ban, nàng từng vài lần dọa sống dọa chết. Giờ lại thành ra thế này...

Thành Biện Kinh lời đồn lan khắp, nói cái gì cũng có. Mà Loan Loan lại xưa nay trọng thể diện... chẳng biết giờ đang khổ sở đến nhường nào.

Tiền thị chưa biết nên khuyên nhủ từ đâu, chỉ thấy nữ nhi kéo nhẹ tay áo mình. Theo sau, nàng dâng lên một mảnh giấy trắng, phía trên viết vài dòng cứng cáp hữu lực:

[Mẫu thân, nữ nhi muốn cùng Thái tử hòa ly.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play