Lúc này, Cố Vân Chu chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu Mi à, ông già như ông trong lòng hiểu rất rõ, mấy tháng nay sống thoải mái như thế này, cũng là nhờ được ông ngoại cháu giúp đỡ. Bây giờ ông có cơm ăn áo mặc, chẳng thiếu thứ gì cả. Nhưng ông vẫn muốn mặt dày xin cháu một chuyện.”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Hai chị em nhà Vương Tư Điềm thực sự quá đáng thương, nhất là con bé Tư Điềm vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Ông đang nghĩ… không biết có thể trích một phần lương thực của ông để chia lại cho bọn nhỏ được không? Dù sao ông cũng già rồi, ăn uống không nhiều, khẩu vị cũng chẳng như hồi trẻ. Nhưng ông biết chỗ lương thực này là cháu mang đến, nên nhất định phải hỏi ý cháu trước.”
Tô Thanh Mi nghe xong liền bật cười, nhẹ giọng nói:
“Ông Cố, ông nói gì vậy, sao lại khách sáo thế chứ? Đây vốn là việc cháu nên làm mà. Những đồ cháu mang tới là để ông và ông ngoại sống đầy đủ hơn, còn việc phân chia như thế nào thì ông cứ quyết định, không cần hỏi cháu đâu ạ.
Huống chi hai đứa trẻ đó đúng là khiến người ta xót xa thật. Hôm qua Lâm Vân Thanh đang ở tạm nhà cháu, chỉ cần nhìn thấy Tư Điềm thôi cũng muốn dang tay giúp đỡ rồi. Con bé vừa dễ thương vừa khiến người khác thương cảm. Chỉ là lúc đó cháu chưa rõ tình hình, nên mới ngăn cô ấy lại. Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn như vậy. Giúp được bao nhiêu thì giúp thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play