“À đúng rồi, ông ngoại, lúc nãy con thấy một bé gái đang làm việc ở đây, sao lại thế ạ?” Đợi ông ngoại nói xong, lúc này Tô Thanh Mi mới nhớ ra chuyện ban nãy nên hỏi.
Nghe vậy, Thư Thiên Khải ngẩng đầu lên nhìn cháu gái, thở dài: “Ài, con bé đó tên là Vương Tư Điềm, cũng là một đứa trẻ mệnh khổ.”
Ông ngừng lại một chút rồi kể tiếp:
“Gia đình con bé vốn có thành phần không tốt, mấy năm trước bị đấu tố, người thì chết, người thì bị thương, cuối cùng nhà họ Vương chỉ còn lại mỗi Tư Điềm và em trai. Mấy đứa giờ đang ở trong túp lều tranh phía sau chuồng bò kia kìa. Trước đây, cái khu tập thể trí thức ấy vốn là nhà của chúng nó, sau này bị đuổi ra, đành phải dựng một cái lều tạm để ở.”
“Lều tạm á? Con thấy hình như chỉ là một cái chòi cỏ, còn chẳng có cả cửa! Mà mùa đông ở Đông Bắc lạnh lắm, hai chị em con bé sống thế nào được?” Tô Thanh Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, ban đầu bọn ông cũng nghĩ vậy. Nhưng chỗ này chỉ có một gian này thôi, mà bọn ông thì cũng nhạy cảm, không thể tùy tiện cho ai ở cùng được. Hai đứa nhỏ vốn đã bị người trong đội xa lánh rồi, nếu mà lại thân thiết với bọn ông thì không biết còn bị nói ra nói vào thế nào nữa.
May mà nửa sườn núi có một căn nhà gỗ cũ, do mấy người thợ săn trước kia để lại. Vài năm gần đây, hai chị em con bé toàn lên đó ở suốt mùa đông. Mùa đông khắc nghiệt nên ít người lên núi, cũng chẳng ai để ý tới bọn nhỏ ở đấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT