Từ khi thành phố ngầm đột ngột xuất hiện cách đây 100 năm, loài người đã phân loại thành phố ngầm theo mức độ nguy hiểm thành sáu cấp là S, A, B, C, E, F, cấp càng cao đại diện cho sự nguy hiểm càng lớn.
Trong thành phố ngầm, loài người phải đối mặt với những thứ vượt ngoài tưởng tượng, những thứ đó tàn bạo, máu lạnh, không có tình cảm, sẽ tiêu diệt tất cả sinh vật xâm nhập vào lãnh địa của chúng.
Chỉ có dị năng cao hơn những thứ kia mới có cơ may vượt qua hiểm nguy, thu thập tài nguyên bên trong thành phố ngầm, an toàn trở ra.
Chính vì vậy, thiên phú thức tỉnh của loài người cũng được chia thành 6 cấp bậc.
"Không phải Băng Xuyên Thi Lâm đã bị Hội Hắc Đăng khống chế rồi sao?" Một nhân viên khác nhíu mày.
Chỉ mới một tháng trước, tổ chức ám sát Hội Hắc Đăng tuyên bố với bên ngoài, đặt tên cho thành phố ngầm cấp A mới xuất hiện này là Băng Xuyên Thi Lâm, hơn nữa cán bộ thứ 3 Tên Hề Điên và cán bộ thứ 7 Bạch Pháp Lão của Hội Hắc Đăng đã hoàn toàn kiểm soát thành phố ngầm này.
Tin tức này đã từng gây ra sóng gió trên mạng lưới Liên Bang, bởi vì theo luật Liên Bang hiện hành, thành phố ngầm là tài nguyên chung, bất kỳ công hội nào có giấy phép của chính phủ Liên Bang đều có thể tiến vào thành phố ngầm khai thác tài nguyên, cạnh tranh công bằng, nhưng bây giờ Hội Hắc Đăng lại muốn chiếm thành phố ngầm làm của riêng.
Phẫn nộ thì phẫn nộ, chính phủ Liên Bang tạm thời vẫn chưa có biện pháp nào, một là vì họ không tìm thấy lối vào Băng Xuyên Thi Lâm, hai là đến nay, bên trong Hội Hắc Đăng chỉ có danh hiệu của bảy cán bộ được công bố ra ngoài, những thông tin khác hoàn toàn là một mảng trống.
Vì vậy, cũng có người nghi ngờ Hội Hắc Đăng được một công hội lớn nào đó bảo vệ, hoặc là nói, một công hội lớn nào đó chính là vỏ bọc bên ngoài của Hội Hắc Đăng, nếu không phải như thế thì một tổ chức phi pháp hoành hành ngang ngược đến cực điểm không thể nào ẩn náu đến nay, thậm chí còn phát triển lớn mạnh như vậy.
Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng "rắc rắc" vỡ vụn, thạch nhũ giống như bướu thịt trên đỉnh đầu đột nhiên nứt ra từng khe nứt, rung lắc dữ dội.
Những "bướu thịt" đó giống như da rắn lột xác, rũ bỏ những mảnh vụn xám trắng, nhỏ giọt chất lỏng tanh mặn, thứ bên trong lộ ra thế mà lại là từng thi thể máu thịt be bét!
Những thi thể này rơi xuống đất, lại bò dậy từ vũng bùn, hốc mắt treo đầy vụn băng chậm rãi chuyển hướng về phía ba người Ách Địch Phong.
"A a a a a a quỷ, là quỷ!" Tên nhân viên trốn sau lưng Ách Địch Phong ôm đầu kêu thảm thiết, hồn vía lên mây.
Tên nhân viên còn lại thì bình tĩnh hơn nhiều, anh ta lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, giơ tay rút ra một con dao găm từ bên hông, đây là tử võ (*) được mệnh danh là nanh rắn mamba đen (**), trên dao găm có mang kịch độc của rắn mamba đen.
(*) Tử võ: là 1 khái niệm trong game Tru Tiên Thế Giới, chỉ loại vũ khí có phẩm chất và giá trị khá cao, bên cạnh còn có bạch, lục, (tử), cam võ, còn có ngân võ (loại vũ khí tự chế).
(**) Rắn mamba đen: là một loài rắn độc đặc hữu tại châu Phi hạ Sahara. Đây là loài rắn độc dài nhất tại lục địa châu Phi và cũng là một trong những loài rắn di chuyển nhanh nhất thế giới.
"Mẹ kiếp! Một đống xác chết mà cũng sợ!"
Nói xong, anh ta vung dao chém mạnh vào thi thể gần nhất, thi thể này đã bị phân hủy nửa người, nội tạng chảy đầy đất, nó vừa định đưa tay ra bắt tên nhân viên trường thì đã bị dao găm chém làm đôi từ trên xuống dưới.
Trong nháy mắt, thi thể cứng đờ không nhúc nhích, chưa đến vài giây sau, toàn thân xương cốt của nó rơi xuống đất, hóa thành khói đen tanh hôi.
Tên nhân viên vênh váo quay đầu lại, phủi sạch vết bẩn trên dao găm, đắc ý nói: "Băng Xuyên Thi Lâm gì chứ, tôi thấy cũng chỉ..."
Lời nói của anh ta đột ngột dừng lại, vẻ mặt vênh váo trên mặt cũng dần dần biến mất, anh ta không thể tin được cúi đầu xuống, chỉ thấy một bàn tay mọc đầy những vết ban tím xanh từ tim mình xuyên ra, năm ngón tay đó như những cái miệng háu đói, đang không kiêng nể gì xé rách lồng ngực của anh ta, chỉ trong chốc lát, lồng ngực của anh ta đã bị cào đến tả tơi.
Anh ta còn muốn nói chuyện, nhưng chỉ cố gắng nhếch mép làm ra khẩu hình, sau đó mặt mày tái nhợt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Máu chảy lênh láng trên mặt đất, rất nhanh đã đóng một lớp băng, trước khi chết, trong mắt anh ta xuất hiện nỗi sợ hãi chưa từng có.
"Anh ta anh ta anh ta... chết rồi! Chủ nhiệm anh ta chết rồi!"
Tên nhân viên còn lại chỉ cảm thấy giữa hai chân có một dòng nước ấm chảy ra, chân anh ta mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống trước thi thể của đồng nghiệp.
"Câm miệng!"
Mặt mày Ách Địch Phong âm trầm, sự việc đến nước này, ông ta cũng biết mình đã sập bẫy, chỉ là ông ta vẫn chưa nghĩ ra, đối phương rốt cuộc là ra tay từ khi nào.
Với đẳng cấp cao của ông ta, bị kẻ địch áp sát tấn công mà không hề hay biết là chuyện không thể nào.
Nhưng giờ không kịp nghĩ nhiều, ông ta vung tay lên, trong lòng bàn tay lập tức tuôn ra mắc ma cuồn cuộn, thiêu cháy vài thi thể đang lao tới thành tro đen xám.
Nhưng như thế ông ta vẫn không hài lòng, Ách Địch Phong hét lớn một tiếng, một quả cầu mắc ma khổng lồ tụ lại trong lòng bàn tay ông ta, nó càng lúc càng lớn, cuối cùng phồng lên đến mức có thể bao bọc một người đàn ông trưởng thành.
Năng lực bậc 2 của người thức tỉnh cấp A hệ nguyên tố [Mắc Ma Xói Mòn]!
Ách Địch Phong bất ngờ ném quả cầu mắc ma ra ngoài, quả cầu có nhiệt độ siêu cao lăn về phía thạch nhũ đang treo lơ lửng, những bướu thịt đó tan chảy dưới sức nóng của nó, nhỏ giọt xuống thành vũng nước đọng ngập không đến mắt cá chân dưới mặt đất, xèo một tiếng, biến thành nhựa đường.
Chỉ trong nháy mắt, thạch nhũ bọc thi thể biến mất không còn tăm hơi, trước mặt mở ra một lối đi rộng rãi tối đen, những bức tường đá dày hai bên cũng bị tan chảy hơn phân nửa, bám đầy nhựa đường sau khi lửa mắc ma tắt.
"Trò mèo." Ách Địch Phong chế nhạo nói.
Cho dù có dựng cảnh tượng khoa trương đến đâu thì cũng chỉ là một thành phố ngầm cấp A. Ông ta là người thức tỉnh cấp A hệ nguyên tố, muốn an toàn trở ra không phải chuyện khó.
Ông ta lại bắn ra vài quả cầu mắc ma, mượn những tay chân cụt đứt đó làm dầu đèn, chiếu sáng hoàn toàn khe nứt băng.
"Quỷ! Có quỷ... Chủ nhiệm cứu tôi!" Tên nhân viên kia bị mắc ma thiêu cháy một bên tai, lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Ách Địch Phong căm ghét liếc nhìn anh ta một cái, gọn gàng dùng roi xương đâm xuyên qua cổ họng anh ta.
Tiếng hét của tên nhân viên đột ngột dừng lại, hai tay anh ta ôm lấy roi xương của Ách Địch Phong, sợ hãi há hốc miệng, nhưng ngay sau đó, những con bọ đen nhỏ trên roi xương xông lên, ngay lập tức hút anh ta thành một xác khô.
"Đồ vô dụng." Ách Địch Phong rút roi xương lại, xác của tên nhân viên tan ra như cát bụi, trở thành nhiên liệu cho mắc ma.
Ách Địch Phong không hề áy náy, một người thức tỉnh cấp F chỉ tổ kéo chân sau ông ta trong thành phố ngầm cấp A mà thôi, ông ta còn rất nhiều kẻ vô dụng như vậy, chẳng có gì để tiếc cả.
Đột nhiên từ sâu trong hang động vang lên tiếng vỗ tay trong trẻo, nhờ sự phản xạ lại từ hai bên vách băng, âm thanh vang vọng lại vừa dài vừa xa.
"Chủ nhiệm cũng nhẫn tâm như vậy ngay cả với người của mình."
Giọng nói vui vẻ, trong trẻo, mang theo sự mỉa mai đầy ác ý, đủ sức châm ngòi cơn giận của người khác.
Sắc mặt Ách Địch Phong tái xanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người trong hang động nhờ ánh lửa bập bùng từ xác tên nhân viên.
Người đó ngồi trên một bộ xương voi ma mút khổng lồ, một chân cong lên, tay phải chống cằm, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của người này, cũng như nụ cười điên đảo chúng sinh, thế tất phải thắng trên môi.
Cậu đã gỡ đi lớp ngụy trang giản dị, buộc mái tóc nâu đỏ dài lên. Ánh mắt cậu hoàn toàn thay đổi, không còn sự dè dặt, nín nhịn, mờ mịt, thay vào đó là một vẻ hưởng thụ gần như ma mị.
Cậu như đang thưởng thức một ly cà phê đen nguyên chất đậm đà, hoặc như đang xem một vở nhạc kịch tuyệt vời, dường như mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, cậu mới thực sự cảm nhận được niềm vui khi là Bạch Pháp Lão của Hắc Đăng Hội.
Tên Hề trong bộ lễ phục đứng bên cạnh cậu, khóe môi đỏ tươi nhếch lên cao, tay xoay nhẹ một sợi dây chuyền có treo một chiếc nhẫn.
Mỗi một giây chiếc nhẫn lại xoay một vòng, như đang đếm ngược những giây cuối cùng.
"Là mày." Ách Địch Phong thâm trầm phun ra hai chữ, ánh mắt sắc như dao.
Trong lớp học, ông ta hoàn toàn không nhìn thấu lớp ngụy trang của người này, càng không thể liên hệ Omega bệnh tật này với Bạch Pháp Lão tàn nhẫn.
"Rốt cuộc Hội Hắc Đăng muốn làm cái gì?" Ách Địch Phong nheo mắt, những con bọ đen nhỏ trên roi xương lặng lẽ bò về phía bóng tối, từ từ tiến về phía Lan Tư.
Lan Tư vuốt ve hộp sọ khổng lồ của voi ma mút, chậm rãi mỉm cười: "Giết ông đó."