"Nếu bạn đã nhìn thấu sự thật về bình đẳng và công lý, thấy rõ cảnh kẻ thức tỉnh bóc lột dân thường.

Nếu bạn đang trượt dài vào vực thẳm của cái chết, bóp nghẹt khát vọng tự do.

Nếu bạn biết rõ những kẻ tội ác tày trời vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trong khi những nỗ lực vùng vẫy của bạn chỉ đổi lấy sự đàn áp từ quyền lực.

Nếu bạn lương thiện, khoan dung, hòa nhã, khiêm nhường, nhưng những phẩm chất tốt đẹp ấy cuối cùng lại trở thành lưỡi dao sắc bén đâm vào chính mình.

Chẳng lẽ bạn không nhận ra, những kẻ thức tỉnh cấp cao đang đứng trên cả luật lệ, cười nhạo và khinh thường tín ngưỡng của bạn.

Chẳng lẽ bạn không nhận ra, những lý tưởng cao cả của họ chỉ che đậy thứ đạo đức tội lỗi.

Bạn cần hiểu rõ, điều biến nhân gian thành địa ngục chính là khát vọng bước vào thiên đường.

Đã đến lúc bạn phải tỉnh ngộ.

Có lẽ, bạn vẫn còn một cơ hội để nắm lấy số phận của mình, không cần phải cầu xin ân huệ từ những kẻ quyền thế.

Hãy dâng lên một vật quý giá, tôi bảo đảm cho bạn những quyền lợi mà bạn được hưởng.”

[Tuyên ngôn Hội Hắc Đăng]

  [ĐƠN TRỢ GIÚP]

Người nộp đơn: Mẹ

Người gây tội: Chủ nhiệm giáo vụ Đại học Tinh Châu - Ách Địch Phong

Tội danh: Tung tin đồn nhảm ác ý, bức tử nữ sinh

Yêu cầu xử phạt: Tử hình

Phần thưởng: Một chiếc kẹp tóc hình bướm màu hồng

Xoẹt!

Một tờ báo [Nhật báo Thủ Đô] in đơn trợ giúp này trên trang nhất bị xé người ta nhẫn tâm xé vụn, ném vào thùng rác đen ngòm đầy ruồi nhặng bâu đầy.

Nhân viên Phòng Công tác sinh viên liếc nhìn đống giấy vụn lẫn lộn với vỏ trái cây và bã trà, rồi quay lại nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc chỉn chu nhưng đang tức giận trước mặt: “Gần đây có vài lời lẽ vớ vẩn, nói rằng ngài ghen tị với những sinh viên có thiên phú cấp S, vì vậy tìm cách bức tử họ để cướp tuyến thể của họ chiếm làm của riêng.”

Ách Địch Phong cười khẩy: “Hoàn toàn hoang đường! Rõ ràng Omega tên Đặng Chi kia tự mình sa đọa, làm kẻ thứ ba bị vạch trần nên không còn mặt mũi đối diện với trường học và gia đình, chỉ còn cách tự tử để trốn tránh.”

Nhân viên ghi chép lại, đồng cảm nói: “Bây giờ người ta thích thêu dệt những thuyết âm mưu, động tí là kêu ca khắp nơi, không chịu trách nhiệm. Ngài nên sớm xử lý những kẻ lan truyền tin đồn, đừng để mấy lời lẽ vô lý này làm tổn hại danh tiếng của ngài.”

Ánh mắt Ách Địch Phong tối sầm lại: “Ông nói đúng.”

Ông ta nhớ đến người phụ nữ tàn tật lưng gù kia, rõ ràng là một người câm điếc, vậy mà còn giăng biểu ngữ đến trường gây rối, quỳ xuống đất dập đầu, gào khóc thảm thiết, kêu oan cho con gái, thu hút rất nhiều phóng viên phiền phức như ruồi nhặng.

Những lời cáo buộc của bà ta chẳng hề hấn gì, dân mạng chỉ xem bà như trò cười, truyền thông ngày nào cũng đưa tin chỉ để câu kéo lượng truy cập khủng.

Tầng 1: Người phụ nữ thần kinh này, mỗi ngày đều cung cấp trò cười mới.

Tầng 2: Hahahahha, biểu cảm mới ra lò đây, Mẹ mày gào thét.jpg.

Tầng 3: Nói thẳng ra, loại con gái như con bà ta, chuyên đi quyến rũ người khác, nhảy lầu là đáng đời.

Tầng 4: Dám vu khống thầy Ước Địch Phu, bà già này vừa xấu người vừa xấu nết.

Tầng 5: Ai hiểu không, nhìn bà câm này quỳ khóc trước ống kính mà thấy có gì đó vui vui, tui không phải người xấu nhỉ?

Tầng 6: Lầu trên yên tâm, không sao đâu. Xét việc chứ không xét tâm, tụi mình có làm gì con gái bà ta đâu.

...

Mọi chuyện đến đây, Ách Địch Phong đều có thể không quan tâm, nhưng điều mà người phụ nữ điên kia tuyệt đối không nên làm chính là gửi đơn trợ giúp đến tổ chức phi pháp Hội Hắc Đăng

Người đồng nghiệp cất giấy bút: “Tân sinh viên năm nay chắc đã đến đầy đủ ở giảng đường rồi. Còn phiền thầy chủ nhiệm giúp họ hoàn thành buổi học đầu tiên của năm học.”

Ách Địch Phong đứng dậy: “Đó là trách nhiệm của tôi.”

Ông chỉnh lại bộ vest, soi gương chải chuốt mái tóc tai, xác nhận biểu cảm đã đúng mực, rồi mới kẹp tập hồ sơ, sải bước đến tòa nhà giảng đường số 6.

Mây đen kéo đến, tia sáng cuối cùng nơi chân trời bị mây đen che phủ. Tấm biển kêu gọi tiết kiệm điện đung đưa vài cái trong gió, chìm vào bóng tối.

Cổng trường vẫn treo băng rôn chào đón tân sinh viên, một con thú bông đang nhảy múa chào đón không biết mệt mỏi, trước cổng trường đã không còn bóng dáng người phụ nữ điên kêu oan kia.

Bước vào lớp học, Ách Địch Phong đưa mắt nhìn quanh. Đó là những gương mặt trẻ trung non nớt, ánh mắt ánh lên niềm khao khát và mong đợi đối với ngôi trường danh tiếng của Liên Bang này.

Ách Địch Phong cầm danh sách lớp lên, bắt đầu điểm danh theo tên

Điểm danh đủ năm trăm cái tên cần một chút thời gian, nhưng ông ta vẫn hoàn thành một cách tỉ mỉ, sau đó, ông ta đặt danh sách xuống, ánh mắt dò xét khắp lớp học, nở một nụ cười ẩn ý.

“Trong số các em... có người đến muộn.”

Ách Địch Phong là chủ nhiệm học vụ của khóa tân sinh viên năm nay, đồng thời cũng là Uỷ viên trưởng của Ủy ban xét duyệt tiền thưởng cho cán bộ công nhân viên của trường. Có lẽ do nhiều năm lao lực với công việc, mắt ông ta hơi đỏ ngầu, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống.

Sinh viên ngồi hàng ghế đầu bị nụ cười ấy làm cho lạnh sống lưng, vội vàng đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm hai người vốn dĩ không hề đến.

"Các em nói xem tôi nên phạt họ thế nào đây?"

Ách Địch Phong chống hai tay lên bục giảng, cằm hạ thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, cơ mặt hai bên má nhợt nhạt giật giật.

Cùng với lời nói của ông ta, nhiệt độ trong lớp học không ngừng tăng lên, đã đạt đến mức sáu mươi độ kinh khủng, hai đầu bóng đèn chân không trên trần nhà nóng đến mức chuyển sang màu đỏ rực, dây tóc tiếp xúc kém, phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Các tân sinh viên khổ sở không chịu nổi, buộc phải kích hoạt dị năng pheromone của mình để chống lại cảm giác bỏng rát từ cái nóng.

Có thể hai người kia gặp chuyện đột xuất làm lỡ hành trình, hoặc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thủ đô đường xá xa xôi, chuyện gì cũng có thể gặp phải.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc này.

Đến rồi!

Cả lớp gần như đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy từ khe cửa sắt khép hờ, một bàn tay trắng xanh gầy guộc thò vào, đẩy cửa ra. Từ trong bóng tối, một thiếu niên cao gầy chậm rãi bước vào lớp.

Khoảnh khắc cậu vừa lộ diện, cả lớp học im phăng phắc.

Đó là một gương mặt tinh xảo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, tựa như một tuyệt tác phô bày kỹ năng của tạo hóa. Đôi mắt cậu mang màu hổ phách hiếm thấy, khóe mắt trong sắc nét, đuôi mắt xếch lên. Sống mũi và xương mày vừa vặn, không quá sắc bén, cũng không quá mềm mại, tạo nên cảm giác vừa xa cách lại vừa ngoan ngoãn.

“Dừng lại.” Ách Địch Phong nhặt lên thước dạy học.

Chiếc thước ấy được làm từ xương sống của một sinh vật nào đó không rõ tên, to bằng nắm đấm của người lớn, các khớp xương nối liền nhau.

Động tác thiếu niên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ách Địch Phong, vẻ mặt khó hiểu.

“Tên.”

“Lan Tư.”

“Quê quán.”

“Thành phố Cảng Đàm.”

“Giới tính.”

“Omega.”

Giọng Lan Tư rất nhỏ nhẹ, nhưng cũng rất lịch sự và lễ phép.

Ách Địch Phong hất cằm: “Đến đây.”

Đôi mày xinh đẹp của Lan Tư khẽ nhíu lại.

Ai đó bên cạnh thì thầm nhắc nhở: “Ngày báo danh của tân sinh có kiểm tra cấp độ thiên phú.”

Lan Tư lúc này mới nhìn thấy quả cầu thủy tinh bên cạnh Ách Địch Phong, cậu mỉm cười hiểu ra, vội vàng đặt ba lô xuống, bước về phía bục giảng.

Đến trước máy kiểm tra, cậu thuần thạo xắn tay áo, đưa cánh tay vào bên trong quả cầu.

Bên trong quả cầu lập tức lóe lên những tia sáng màu xanh lam, một viên tinh thạch từ lòng đất đang không ngừng truyền năng lượng bức xạ vào bên trong.

Tuyến thể sau gáy cậu hơi ửng đỏ, pheromone từ trong cơ thể tỏa ra, không khí tràn ra mùi hương của hoa mộc lan.

Có Alpha không nhịn được nâng mũi hít sâu vài hơi, trên mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, mãi đến khi nhận ra cơ thể đang có dấu hiệu bất thường, mới vội vàng bình tĩnh lại, xấu hổ cúi đầu.

Ách Địch Phong nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng đến mức có thể thấy rõ cả đường gân máu của Lan Tư, nó đang bị năng lượng bức xạ kích thích đến mức càng lúc càng căng cứng, pheromone đang cố gắng chống lại tổn thương từ bên ngoài.

Pheromone của tên yếu ớt này là hoa mộc lan sao.

Theo lẽ thường, pheromone hiếm có thường đồng nghĩa với cấp bậc thiên phú cao, chẳng lẽ...

Ông ta quan sát bên mặt của Lan Tư, không ngừng so sánh về những điểm tương đồng giữa người này và Đặng Chi, họ đều có ngoại hình xuất chúng, pheromone đặc biệt, đều có vẻ tính cách hướng nội, không thích giao du, nếu như có thiên phú cao, chắc chắn sẽ bị người khác ghen tị, bị bạn học cô lập, vậy thì...

Tuy nhiên, Ách Địch Phong đã thất vọng.

Năng lượng bức xạ chỉ phát ra được 5 giây rồi dừng lại đột ngột dưới sự điều khiển của công tắc an toàn, trên màn hình xuất hiện một chữ F to đùng.

Cấp F?

Ách Địch Phong lộ ra vẻ tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play