Ách Địch Phong vẫn nhớ rõ, chính tay ông ta đốt cháy trái tim cô gái ấy, moi lấy tuyến thể, đẩy cô từ sân thượng xuống, tạo hiện trường giả thành vụ tự sát vì danh dự bị hủy hoại.

Những tin đồn quan hệ bất chính truyền khắp nơi cũng là do ông ta cố tình tung ra.

Không chỉ có vậy, ông ta còn đích thân rút cột sống dị dạng từ cơ thể người mẹ cô gái, nhìn bà lão gù lưng từng ngày ngồi ăn bánh bột ngô trong co giật, chết đi trong thống khổ.

Để cảm ơn đóng góp của hai mẹ con, ông ta lắp dây cót vào xác bà, nhét vào một con búp bê để bà có thể mỗi ngày kêu oan trong trường.

Ách Địch Phong bật cười, tiếng cười vang vọng trong hang băng, phản xạ như vô số giọng nói chồng chất lên nhau.

"Hội Hắc Đăng vì giết tao, thật sự tốn không ít công sức."

Vẻ mặt Lan Tư lộ ý cười, giọng điệu có chút phàn nàn: "Để tiếp cận ông, tôi phải giải đề mô phỏng suốt cả tuần đấy. Nếu hệ thống bảo mật của Đại học Tinh Châu lỏng lẻo hơn một chút, đâu đến nỗi phiền phức như thế."

Nhiệm vụ ám sát Ách Địch Phong rơi vào tay Lan Tư là vì sau một tuần luyện đề, các thành viên khác của Hội Hắc Đăng căn bản không đủ điểm đậu vào Tinh Châu.

Ách Địch Phong cười khẩy: "Có phải mày quên rồi không? Mày thức tỉnh cấp F, dựa vào cái gì mà giết được tao, dựa vào đám thi thể trong thành phố ngầm này sao?"

Cuối cùng, những con bọ đen nhỏ li ti ở nơi tối tăm phía sau lặng lẽ bò lên bộ xương voi ma mút, sắp tiếp cận đến đến mũi giày của Lan Tư.

Lan Tư như thấy mệt mỏi, vươn vai ngáp dài nói: "Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn xem thường người khác thế."

Ách Địch Phong đột ngột nắm chặt tay sau lưng, ánh mắt lóe lên sát khí: "Ai chết còn chưa biết được!"

Đàn côn trùng đen nhận lệnh, lập tức trở nên cuồng loạn. Chúng tràn tới Lan Tư như thủy triều, những chiếc vòi phát ra âm thanh rít lên ghê rợn.

Chỉ cần chạm vào da Lan Tư, trong nháy mắt chúng sẽ biến cậu thành xác khô.

Nhưng Lan Tư vẫn mỉm cười, đứng bất động.

Đàn côn trùng hung hãn xông lên, bất ngờ lại lễ phép tránh xa cơ thể cậu, tranh nhau bò về phía sau.

Chúng nó nhanh chóng tìm thấy bộ hài cốt trắng nằm trơ trọi trên mặt đất, rồi vui mừng rúc vào đó như thể tìm thấy hơi ấm từ cơ thể mẹ, hoàn toàn thuần phục và im lìm.

Sau đó, dù Ách Địch Phong có triệu hồi thế nào, những con côn trùng vẫn bất động.

Đáy mắt Ách Địch Phong xẹt qua tia kinh ngạc.

Chỉ thấy bộ hài cốt trắng đó chậm rãi bò dậy từ mặt đất, hốc mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm về phía ông ta. Mặc dù hốc mắt chỉ có hai con ngươi khô quắt teo tóp, ông ta vẫn cảm nhận được sự căm hận cùng oán giận.

Bộ hài cốt mở hàm răng, nhưng vì không có yết hầu nên không thể phát ra âm thanh, chỉ còn tiếng xương cốt ken két rung động.

"Giới thiệu một chút, đây là Đặng Chi, cựu sinh viên năm hai đại học Tinh Châu, thức tỉnh cấp S hệ côn trùng." Lan Tư thích thú nhìn sắc mặt Ách Địch Phong thoáng chốc trở nên khó coi.

"Nói bậy bạ! Đặng Chi đã sớm chết rồi!" Đặng Chi rõ ràng là do chính tay ông ta hỏa táng, đến xương cốt cũng đã cháy rụi.

Lan Tư cười nói: "Thật trùng hợp, ngay giây trước khi ông thiêu rụi cô ấy, cô ấy đã luyện thành dị năng bậc 2 [Đoạn Chi Tái Sinh]."

Vì vậy, dù bị thiêu cháy hết da thịt, chỉ còn lại một bộ xương, Đặng Chi vẫn sống sót theo cách này, dựa vào chút ít pheromone còn sót lại để từ từ phục hồi cơ thể.

May mắn là khi Ách Địch Phong moi lấy tuyến thể, cô vẫn chưa có năng lực cấp 2, nên Ách Địch Phong dù có được nó cũng không thể tái sinh.

Có Đặng Chi ở đây, dị năng cấp S [Gặm Xương Hút Tủy] mà Ách Địch Phong cướp đoạt sẽ không có hiệu lực, nhưng Đặng Chi cũng không thể tấn công Ách Địch Phong.

Tên Hề tháo mũ dạ xuống, tao nhã lượn một vòng trong không khí rồi cúi chào kiểu quý ông: "Tiếp theo, đến lượt tôi biểu diễn."

Hắn ta nở một nụ cười quỷ dị về phía Ách Địch Phong, ngay sau đó cơ thể cao lớn của đối phương không kiểm soát được mà đâm sầm vào bức tường băng, chỉ một cú va chạm đã khiến ông ta vỡ đầu chảy máu.

Không để Ách Địch Phong lấy lại tinh thần, ông ta lại một lần nữa bay lên, đâm sập một cái động băng.

Ách Địch Phong loạng choạng bò ra từ những mảnh băng vụn, máu chảy đầy mặt, da đầu cũng bị xước, hộp sọ gần như lộ ra.

Ông ta lau đi vệt máu trên mặt, cảm thấy não mình như bị va chạm thành tương(*) khiến ông ta nôn khan liên tục.

(*)Thành tương (成酱) là cách nói ẩn dụ trong tiếng Trung, ám chỉ vật gì đó bị đập/vỡ nát đến mức nhão ra như tương (giống như tương ớt, tương cà

Nhưng dù ông ta có phản kháng thế nào, cũng không thể kiểm soát được luồng sức mạnh này, cứ như thể... cứ như thể...

Ách Địch Phong chợt nhớ ra sự quái dị cái bóng của mình khi ông ta bị đưa đến đây.

Ông ta xuyên qua màn sương máu nhìn ra phía sau, ánh sáng từ ngọn đèn dầu kéo dài cái bóng của ông ta, cái đầu đổ dài trên cánh cửa sắt đen kịt phía sau lưng.

Ách Địch Phong rất nhanh phát hiện điều bất thường: cái bóng của mình lại đang nhe răng làm một bộ mặt quỷ thật lớn. Ngay sau đó, ông ta cũng không thể khống chế được mà làm theo đúng biểu cảm đó.

Sắc mặt Ách Dịch Phong xanh mét.

Ông ta ngay lập tức nhận ra đây chính là dị năng của Tên Hề điên.

Ách Địch Phong nhanh chóng quyết định giấu đi bản thể, biến mình thành một khối mắc ma, định bụng chống đỡ những cú va chạm không ngừng nghỉ. Nhưng đó lại là một sai lầm chết người, ông ta quên mất rằng mắc ma cũng có bóng.

Trong mắt Tên Hề lóe lên vẻ hưng phấn, hắn ta xoay chiếc nhẫn dây chuyền trong tay nhanh như chớp, chỉ thấy khối mắc ma kia không quay đầu lại mà đâm xuyên tường băng, lao thẳng xuống dòng sông ngầm dưới lòng đất.

Xì!

Hơi nước mạnh mẽ ngay lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, nguyên tố băng vốn khắc chế nguyên tố lửa, khối mắc ma trong dòng sông ngầm càng ngày càng co lại, Ách Địch Phong buộc phải khôi phục bản thể, thoi thóp bò ra từ dưới sông.

"Khoan đã! Khoan đã!" Ách Địch Phong hổn hển hét lớn, "Tao bằng lòng trả gấp mấy lần thù lao, tao và Hội Hắc Đăng không thù không oán!"

Lời cầu xin đó thật sự quá nực cười, người phụ nữ xấu xí hèn mọn kia lại chỉ trả nổi một chiếc kẹp tóc hình bướm màu hồng.

Vì vậy Ách Địch Phong không ngờ Hội Hắc Đăng thật sự sẽ vì một chiếc kẹp tóc mà đến giết ông ta.

"Ôi chao, tôi thấy cảm động quá." Tên Hề nói vậy, nhưng tay thì không hề nương nhẹ. Ách Địch Phong vừa khôi phục bản thể đã bị Tên Hề đánh cho vỡ đầu chảy máu. Cứ biến thành mắc ma, ông ta lại bị ném xuống sông ngầm ngâm một trận.

Trớ trêu thay, dị năng của Ách Địch Phong là tấn công gần, trong khi khả năng khống chế từ xa của Tên Hề lại hoàn hảo né tránh mọi đòn đánh. Cả hai đều là cấp A, nên Ách Địch Phong nhất thời không thể chiếm được lợi thế.

Lan Tư nhìn đến chán, thúc giục: "Đừng đùa nữa, mau giết đi."

"Được rồi, được rồi." Tên Hề thu lại vẻ vui đùa, định điều khiển cái bóng trực tiếp vặn gãy cổ Ách Địch Phong.

Ai ngờ đúng lúc này, mắc ma trong các vết nứt băng đồng thời tắt ngúm, xung quanh ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Không có ánh đèn, cái bóng tự nhiên cũng biến mất theo.

"Mẹ kiếp!" Tên Hề chửi khẽ một tiếng.

Điểm yếu lớn nhất của năng lực này của hắn ta là chỉ có thể thi triển khi cái bóng xuất hiện, cái bóng biến mất, điểm neo của hắn ta sẽ mất hiệu lực.

Hơn nữa, với khoảng cách giữa bọn họ và Ách Địch Phong, ánh sáng đèn pin rất khó chiếu chính xác cái bóng của ông ta. Cứ tùy tiện tiến lên lại dễ gặp nguy hiểm.

Tên Hề vội vàng sử dụng năng lực bậc 1 [Quạ Đêm Tập Kích], vô số quạ đen bay về phía Ách Địch Phong. Trên người quạ đen mang theo hàng trăm loại vi khuẩn, chỉ cần dính vào niêm mạc của con người sẽ lập tức gây bệnh.

Hắn ta cũng không sợ Ách Địch Phong dùng mắc ma đốt quạ, chỉ cần đèn sáng lên, [Khống Chế Bóng Tối] của hắn ta sẽ lại có hiệu lực.

Tuy nhiên lũ quạ đen chưa kịp bay đến trước mặt Ách Địch Phong, giữa đường đã đột nhiên rơi xuống đất, biến thành từng khối "bánh thịt" bẹp dí.

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm đục khàn khàn của Ách Địch Phong, tiếng cười vang vọng khắp hang băng, thô ráp chói tai.

Ông ta thay đổi vẻ chật vật ban nãy, giẫm lên xác quạ mà bước tới, tiếng xương cốt vỡ vụn lép bép không ngớt bên tai.

"Các người cho rằng tao chỉ giết một học sinh cấp S thôi sao?"

Vừa dứt lời, Lan Tư cùng Tên Hề đột nhiên cảm thấy một áp lực nghẹt thở, như thể một ngọn núi lớn đang đè nặng lên lưng, lồng ngực tức khắc trào lên mùi máu tanh nồng nặc.

Năng lực bậc 1 [Trọng Lực Trường Cường Hóa] của hệ nguyên tố tự nhiên cấp S!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play