"Cậu chủ nhỏ của chúng ta động lòng trắc ẩn rồi?" Lần này lời chế nhạo không còn vang lên từ tai nghe mà hiện hữu ngay bên cạnh Lan Tư.

Thông thường, con người đến 16 tuổi tuyến thể mới trưởng thành, sau đó phân hóa thuộc tính luyện tập rèn luyện dị năng. Một Alpha mới 18 tuổi thức tỉnh cấp S, nhiều nhất cũng chỉ rèn luyện được dị năng bậc 1. Đối đầu với dị năng cùng cấp S, rất khó nói ai chiếm được ưu thế.

Lan Tư thường nói một câu: "Cái chết thảm thương của kẻ kiêu ngạo mới là nghệ thuật đỉnh cao."

Ấy vậy mà vừa rồi, Lan Tư lại chọn chủ động nhấn nút, ra lệnh kích hoạt năng lực người thức tỉnh cấp A bậc 2 [Neo Bóng].

Năng lực này dùng mảnh hồn phách của người thi triển làm điểm neo, neo vào bóng của vật thể, từ đó tạo thành đường dẫn giữa các điểm neo, di chuyển tùy ý, giống như bàn tay của Thượng Đế điều khiển cả bàn cờ vậy.

Lan Tư từng lợi dụng buổi kiểm tra năng lực tân sinh viên để đưa điểm neo vào bóng Ách Địch Phong.

Vừa rồi điểm neo nhận được mệnh lệnh cưỡng chế, cái bóng bị triệu hồi, Ách Địch Phong buộc phải di chuyển cùng với cái bóng. Cậu đã dùng phương pháp này để có thể đưa Ách Địch Phong từ trường học đến "cạm bẫy" chỉ trong nháy mắt.

Đáng lý họ có thể đợi Trạm Bình Xuyên chết rồi mới hành động, bây giờ vì cứu người đó, bọn họ lại phải mang thêm hai tên phiền phức vào đây.

Thật không may, lúc tia chớp lóe lên, bóng hai nhân viên trùng hợp chồng lên bóng Ách Địch Phong, nên bị neo cùng nhau.

Trong bóng tối hiện ra khuôn mặt cười với lớp trang điểm hề kỳ dị, hắn ta vốn không xấu, nhưng lớp trang điểm cực kỳ khoa trương, phấn màu xanh phủ kín mí mắt, lông mi lại trắng toát đến rợn người, khóe mắt hắn ta được tô hai hàng nước mắt màu đỏ máu, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên vẻ cuồng nhiệt.

"Hắn có gì đặc biệt mà khiến cậu mềm lòng vậy?" Khóe môi đỏ tươi của Tên Hề nhếch cao, cây cọ vẽ kéo dài đến tận mang tai. Khi nói chuyện, hàm răng trắng đều hiện ra giữa đôi môi đỏ, tiếng cười the thé làm người ta sợ hãi.

Lan Tư đưa tay đẩy khuôn mặt lạnh lùng của hắn sang một bên: "Câm miệng."

Trên đời này lại có một tên cấp S ngu ngốc như vậy. Cậu ghét kẻ ngu, càng ghét việc cái chết của kẻ ngu lại dính đến mình.

Tên Hề không nhận được câu trả lời, nhưng cũng biết ý tứ thu lại nụ cười điên cuồng, để lại cái nháy mắt đầy ẩn ý rồi mới phấn khích nhìn về phía sâu trong bóng tối.

Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có hơi lạnh thấu xương đang luồn vào từng thớ thịt.

"Chủ nhiệm, vừa rồi có chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Một nhân viên không ngừng xoa xoa cánh tay để trần, nơi này thật sự rất lạnh, anh ta cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của mình tụt dần, dù biết rõ bây giờ đang là giữa mùa hè.

"Hình như chúng ta... bị thứ gì đó kéo đến đây." Một nhân viên trường khác run lập cập, khó khắn nuốt nước bọt, cẩn thận dò dẫm tìm vị trí Ách Địch Phong, sợ mình bị bỏ lại.

Trong bóng tối, Ách Địch Phong im lặng không nói.

Ông ta nhớ rất rõ, lúc đòn tấn công của mình sắp chạm vào lưng Trần Bình Xuyên, lại đột nhiên cảm nhận được một lực lượng không thể cưỡng lại, bất ngờ kéo ông ta vào một vòng xoáy buồn nôn.

Lực lượng đó đến từ dưới chân, như dính chặt vào da ông ta vậy, không thể thoát ra được.

Khoảng khắc cuối cùng, hai chân ông ta hóa thành mắc ma đốt cháy đôi giày của mình, thiêu rụi cả giày nhằm thoát khỏi lực hút ấy, nhưng không những không thoát khỏi lực đó, ngược lại còn nhờ ánh sáng của mắc ma, nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông ta dựng tóc gáy.

Thứ kéo ông ta vào vòng xoáy, lại chính là bóng của ông ta!

Bây giờ, cảm giác bị kéo khỏi không gian đã tan biến, dưới chân Ách Địch Phong là một lớp bùn nhầy lạnh lẽo. Ông ta cảnh giác nắm chặt roi xương trong tay, biến một cánh tay thành mắc ma đang cháy, soi sáng một góc xung quanh.

"Đây, đây là..." Nhân viên trường ló đầu từ phía sau lưng Ách Địch Phong, mở to hai mắt.

Bọn họ đang ở dưới đáy của một khe nứt băng khổng lồ, phía trên là những khối thạch nhũ xếp chồng lên nhau dày đặc như bướu thịt, hai bên là những hầm băng chằng chịt như tổ ong, không ai biết những hầm băng đó dẫn đến đâu, càng không biết nơi này cách mặt đất bao xa.

Dưới chân họ là bùn đất ẩm ướt tích tụ qua lâu năm, ẩm ướt lạnh lẽo, trên mặt đất dường như còn có dấu vết bò lổm ngổm của sinh vật không rõ, vội vã lộn xộn, rồi đột ngột dừng lại trước một hầm băng nào đó.

Xung quanh hầm băng là những bức tường băng màu xanh lam u ám, bên trong những bức tường băng đó là những bóng đen mờ ảo, ngay phía sau bức tường băng, mơ hồ truyền đến tiếng dòng sông ngầm chảy xiết đang gầm rú.

Nhìn về phía sau, đó là một cánh cửa sắt cũ kỹ rỉ sét, lúc này cánh cửa sắt đóng chặt, hình chạm khắc trên đó giống như khuôn mặt của một ông lão, nếp nhăn ở đuôi mắt hằn sâu, miệng ông ta tham lam há to, lộ ra cổ họng kỳ dị và u ám.

Ngay trong cổ họng của ông lão, có một dòng chữ cổ xưa không rõ nghĩa được viết ngoằn ngoèo trên đó: Locus ubi moritur (Nơi chết)

"Là thành phố ngầm cấp A - Băng Xuyên Thi Lâm!" Nhìn rõ dòng chữ đó, tên nhân viên này liên tưởng đến tin tức gần đây, cuối cùng hét lên thất thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play