Tại sao sau này ta với Tạ Dịch Hàn lại dần xa cách? Ta thật sự không nhớ nổi.

Tạ Dịch Hàn khẽ vuốt mái tóc mai của ta, nói:

“Hôm đó nàng uống say, bảo là không muốn nhìn thấy ta nữa…”

Ta bỗng chợt nhớ đến chuyện xấu hổ kia.

Nghe nói ở Tây Vực có loại rượu làm từ nho, một chén đáng giá ngàn vàng, uống rất ngon.

Ta liền sai cung nhân tìm nho và rượu về, định chế thành rượu ngon dâng phụ hoàng và hoàng huynh.

Chắc là ta đã uống hơi nhiều, đầu óc quay cuồng, nói muốn đi ngắm sao.

Sau đó…

Hình như là ta đã bám lấy người ta, vừa hôn vừa cắn, vừa ôm vừa gặm, còn… còn bắt hắn thề sẽ cưới ta gì đó nữa chứ.

Ký ức đã chết lại bất ngờ quay về trong lúc này, tấn công ta không thương tiếc.

Ta lí nhí hỏi:

“Vậy ngươi liền thật sự không gặp ta nữa?”

Tạ Dịch Hàn bật cười:

“Ta chỉ dùng một chút thuật che mắt, khiến công chúa không nhìn thấy ta thôi.”

Hắn xoắn một lọn tóc của ta quanh ngón tay:

“Giờ công chúa muốn gặp vi thần rồi sao?”

Lời hắn nói khiến tim ta run lên, không hiểu vì sao, câu nói đơn giản đó lại như mang theo mê hoặc.

“Khụ khụ! Xem biểu hiện của ngươi thế nào! Bản công chúa đâu dễ cưới như vậy!”

Ta lại ngẩng cao đầu, làm ra dáng vẻ kiêu ngạo của trưởng công chúa Đại Tống.

“Vi thần tuân mệnh.”

Ta mặc thường phục, ngán ngẩm nhìn Tạ Dịch Hàn tuấn tú đứng trước mặt:

“Cái đầu tóc bạc này của ngươi, chẳng phải ai nhìn cũng biết là ta ra ngoài với quốc sư sao?”

Tạ Dịch Hàn cụp mắt, nói nhỏ:

“Ta từ nhỏ học chiêm tinh bói toán, thân thể bị thiên cơ phản phệ. Ta đội mũ trùm được không? Công chúa đừng bỏ ta lại.”

Trong giọng nói hình như có chút nghẹn ngào.

Ta nghẹn họng:

“Thôi thôi, dù gì cũng có hôn ước rồi, lên đi, lên đi.”

Ta cảm thấy có lỗi, vội vàng đưa tay kéo Tạ Dịch Hàn lên xe ngựa, không để ý đến nụ cười ranh mãnh nơi khóe môi hắn.

“Ừm… Quốc sư đại nhân, xin lỗi ngươi.”

“Du Du, gọi ta là Dịch Hàn.”

“Dịch Hàn, ta xin lỗi.”

Ta nghiêm túc cúi đầu xin lỗi hắn.

Hắn lại bật cười khẽ, nắm lấy tay ta, gương mặt trắng ngần ửng hồng.

“Nàng gọi ta, ta cảm thấy rất vui.”

Nhiệt độ trong xe ngựa ngày càng cao, ta bồn chồn kéo rèm xe lên, liền bị ánh sáng lấp lánh từ dòng chữ “Trưởng Công Chúa Phủ” làm chói mắt.

Tạ Dịch Hàn khẽ che mắt ta lại:

“Sao gấp thế, vốn định cho nàng một bất ngờ.”

Lúc đó ta mới biết, câu nói tức giận bâng quơ của mình lại bị hắn xem là thật – cả phủ quốc sư đều được trang trí theo đúng sở thích của ta.

Ta có hơi vui vui... kỳ lạ thật.

“Đi thôi, ra phố chơi, biết đâu lại mua được rượu nho chính gốc nàng vẫn mong đấy.”

Nghe đến “rượu nho”, cả người ta đỏ bừng như con tôm luộc, cố gắng rúc vào một góc xe.

Tạ Dịch Hàn thấy vậy liền kéo ta thẳng người lại, trêu:

“Lần này uống say thì là đường đường chính chính rồi đó, hửm? Du Du?”

Giọng hắn mang theo móc câu, khiến lỗ tai ta ngứa ngáy.

Hồ ly tinh!

Hồ ly tinh uống say sẽ thành cái dạng gì đây?

Sau khi bẩm báo với phụ hoàng, ta cho lui cung nhân, ôm một vò nữ nhi hồng ngon nhất, một mình đến Tinh Tinh các.

Có ngon hay không thì ta chưa thử, nhưng bà chủ cửa hàng lén nói với ta rằng:

“Loại rượu này sẽ giúp tiểu thư toại nguyện.”

Trong mắt bà ấy toàn ý cười, mà ta lại chẳng hiểu ra sao.

Khi ta đến Tinh Tinh các, Tạ Dịch Hàn đang đứng trước bàn la bàn lớn tính toán gì đó.

Tay hắn bấm từng đạo pháp quyết, rất đẹp mắt.

Thấy ta đến, vẻ nặng nề trên mặt hắn tan biến ngay, thay bằng nụ cười rạng rỡ.

“Du Du, sao lại đến giờ này? Đã ăn gì chưa?”

Ta đảo mắt, lắc lắc vò rượu trong tay:

“Nghe nói cảnh đêm ở Tinh Tinh các rất đẹp, đến tìm chàng uống rượu.”

Tạ Dịch Hàn hình như không ngờ được – chỉ mới ra cung một chuyến, thái độ của ta đã thay đổi nhiều như thế.

Thật ra, ta cũng không ghét hắn như ta vẫn nghĩ.

Một người như tiên giáng trần mà lại cúi mình vì ta, ta cũng thấy xót xa.

Nhất là khi mẫu hậu nói với ta rằng năm đó đại hoạn bị đưa đi cũng vì hậu cung tranh đấu.

Đã có hôn ước rồi, ta cũng nên học cách vun đắp tình cảm, đối xử tốt với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play