Đầu... đau quá!

Ta chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn bừa bộn. Ta đưa tay xoa huyệt thái dương đang đau nhức như muốn nứt ra.

Đang định gọi cung nữ đến hầu rửa mặt, một đôi tay mạnh mẽ bỗng vòng lấy ta, ôm thật chặt.

Mùi tuyết tùng quen thuộc khiến lòng ta lập tức bình tĩnh lại.

“Du Du, về sau không được uống rượu nữa.”

Ta cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở câu nói đó của Tạ Dịch Hàn.

Tối qua ta vốn tính toán chu đáo, định chuốc hắn say để xem dáng vẻ hắn lúc thất thố, không ngờ trong rượu lại có dược vật.

Tạ Dịch Hàn cũng không ngờ ta lại mang thứ rượu ấy đến. Thuốc tác động, đầu óc hắn mơ màng không rõ.

Hắn bảo người đưa ta rời đi, ta lại tưởng rượu có độc, khóc đến mức sống chết đòi ở lại, sợ hắn chết, không muốn làm quả phụ.

Ta ôm hắn thật chặt, dù cách lớp áo, vẫn cảm nhận được thân thể hắn nóng như lửa đốt.

“Dịch Hàn, chàng... chàng trúng hỏa độc sao? Có nóng lắm không?” Ta vừa hỏi vừa đưa tay cởi áo hắn.

“Tất cả lui xuống!” Hắn nghiến răng ra lệnh cho cung nhân lui khỏi Tinh Tinh các.

Ta nhìn hắn nhíu chặt mày, rồi cảm nhận được vật cứng nóng bỏng chạm vào đùi mình – ta biết, mình phạm sai lầm lớn rồi.

“Dịch Hàn… xin lỗi.” Ta mếu máo, đưa tay định vuốt phẳng mi tâm hắn.

Tay lại bị hắn nắm chặt, cả người bị kéo sát lại, đối diện với đôi mắt đẫm dục niệm kia.

“Dịch Hàn... ta đau...” Bàn tay hắn siết đến mức ta hít sâu một hơi vì đau, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

Có lẽ chính nước mắt ta đã khiến hắn bừng tỉnh. Hắn quay đầu toan rời đi. Nhìn bước chân lảo đảo của hắn, tim ta như bị xé toạc.

Là lỗi của ta, khiến hắn khổ sở đến thế.

Ta chạy đến ôm chặt lấy hắn từ phía sau, siết eo hắn thật chặt:

“Dịch Hàn, ta nguyện ý.”

Dưới chân là mái ngói lưu ly vang lên từng tiếng lách cách vì động tác của ta. Ta trượt chân, theo phản xạ bám lấy đai lưng hắn.

Trời đất quay cuồng, ta đổ vào lòng Tạ Dịch Hàn, còn hắn ngã trên mái ngói. Áo trắng tung bay, mái tóc bạc xõa dài, trải khắp lớp ngói sáng.

Ánh trăng trắng lạnh rọi xuống, trong mắt ta chỉ còn lại nét đỏ quyến rũ nơi khóe mắt hắn.

Hồ ly tinh say rượu... thật đẹp.

Ta rụt rè hôn lên môi hắn – vị rượu nồng nặc. Vụng về cạy mở hàm răng hắn.

“Tống Du Du! Không được làm loạn.” Giọng hắn khàn khàn run rẩy.

“Không được!”

“Chàng... chàng chán ghét ta đến vậy sao?”

Ta vơ lấy vò rượu bên cạnh, ngửa cổ uống vài ngụm, rồi cúi xuống, đưa cả rượu lẫn nụ hôn, truyền vào miệng hắn.

Khi ta còn đang cố lục lại trí nhớ về chuyện xảy ra sau đó, thì cung nhân thân cận của Tạ Dịch Hàn đã gõ cửa bên ngoài.

Ta định đánh thức hắn, nhưng phát hiện thân thể hắn nóng bỏng vô cùng.

Giọng cung nhân vang lên bên ngoài:

“Đại nhân tối qua ngâm trong tuyền băng rất lâu, chẳng lẽ nhiễm bệnh rồi?”

Ta đưa tay vuốt nhẹ chân mày hắn – sống mũi hắn cao, hàng mi dày rậm, khiến lòng ta khẽ rung.

Gương mặt hắn nóng đến nỗi tay ta cũng run lên.

Ta vừa định đứng dậy tìm ngự y, thì bị lời nói mê của hắn ghìm lại.

“Du Du… tin ta… Du Du...”

Thật không ngờ, đến cả khi mê man, hắn cũng gọi tên ta…

Từ hôm đó, giữa ta và Tạ Dịch Hàn dường như đã không còn ngăn cách. Hắn trò chuyện với ta gần gũi hơn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, khiến lòng ta rộn ràng như trăm hoa nở rộ.

Mẫu hậu dạy ta rằng: “Yêu một người, thì phải để thiên hạ đều biết con yêu hắn.”

Ta thấy đúng, và bắt đầu thực hành theo.

Ta học cách thêu túi thơm như các tiểu thư nhà thường dân.

Đáng giận thay! Ta rõ ràng thêu đôi uyên ương, hắn lại nói:

“Vịt của Du Du thêu thật sinh động.”

Chắc hắn thích... vịt lắm nên mới lập tức cài vào thắt lưng.

Ta xoay người nấu canh cho hắn, dùng tổ yến thượng hạng nấu thành canh sền sệt, vậy mà hắn lại bảo:

“Cháo trắng này của Du Du có vị rất đặc biệt.”

Chắc là hắn thích uống cháo trắng... chén mặn chát ấy hắn uống một hơi sạch trơn.

Ta lại nghĩ đến việc tự tay làm diều, rủ hắn cùng đi dạo xuân ở ngự hoa viên.

Lần này không xảy ra sơ suất, hai người kéo khung diều chạy suốt một buổi chiều.

Bình thường hắn giống như lão nho sinh, quanh năm vùi đầu vào sách. Ta liền tìm vài quyển du ký trong đống sách của hắn để đọc cùng.

Dù chưa đến nửa khắc đã ngáp ngắn ngáp dài, nhưng trong lòng lại ngọt như mật.

Ta đúng là tốt quá mà, ta chính là một hiền thê mẫu mực!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play