Nói đến vị quốc sư này, hắn tên là Tạ Dịch Hàn, ta cũng chỉ tình cờ nghe phụ hoàng nhắc đến đôi ba câu, bình thường vẫn giống như bao người khác, gọi một tiếng kính trọng: "Quốc sư đại nhân".

Khi ta còn rất nhỏ, hắn đã mang dung mạo như thế — một mái tóc trắng, lạnh lùng và cô tịch. Tựa như thời gian thiên vị hắn, mười mấy năm trôi qua, tóc mai phụ hoàng đã điểm sợi bạc, còn hắn thì vẫn trẻ trung như ngày nào.

À, ta quên mất, hắn vốn sinh ra đã tóc trắng.

Phụ hoàng tôn trọng hắn, yêu quý hắn, còn ta lại chẳng mấy ưa nổi. Chẳng vì lý do gì to tát, chỉ bởi vì để xây cho hắn một tòa "Trích Tinh Lâu", mà phải cắt giảm chi tiêu cả một năm của hậu cung.

Viên trân châu lớn nhất trên phượng quan của mẫu hậu, cũng bị phụ hoàng dụ dỗ để tặng cho vị quốc sư mà ông yêu quý nhất.

“Kẻ già không biết xấu hổ! Đợi ta lớn rồi, việc đầu tiên là phá nát tẩm điện của hắn!”

“Ai da công chúa ơi, lời này không thể nói bừa đâu!” nô tì theo hầu còn chưa kịp bịt miệng ta, đã vội vàng quỳ rạp xuống sau lưng ta.

“Hừ!” Một tiếng cười khẽ lướt qua tai ta.

Hôm sau, nô tì đó bị đày đến hoàng lăng, ta mất người hầu thân cận bên cạnh, lại càng thêm ghét Tạ Dịch Hàn.

Trời không dung ta, giờ đây lại bắt ta và hắn trở thành phu thê.

Phụ hoàng còn nói sẽ chi ra khoản lớn để xây phủ công chúa cho ta. Nực cười! Phượng quan của mẫu hậu còn mấy chỗ để mà nhổ châu báu nữa đây?

Ta thấy phủ quốc sư của hắn kì hoa dị thảo, tráng lệ vô cùng, hay là đổi tấm biển, biến nó thành phủ công chúa của ta luôn đi cho xong.

Kẻ đó bình thường giả bộ cao ngạo thanh cao, ta đạp mặt hắn xuống đất, xem thử hắn còn muốn cưới ta nữa không, còn dám nói gì "thuận theo thiên mệnh" nữa không.

“Vi thần nghe theo công chúa.” Giọng nói lành lạnh của Tạ Dịch Hàn dường như mang theo một chút nuông chiều.

Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy y phục trắng, tóc trắng, trần bào trắng.

Hắn mỉm cười nhìn ta, ánh mắt lóe lên tia sáng không rõ ý vị, khiến ta bất giác ngẩn người.

Tạ Dịch Hàn, thật sự là đẹp quá mức.

Ta cố sức lắc đầu, muốn xua đi mọi hình ảnh mộng mơ trong đầu.

Nhưng bóng dáng áo trắng ấy, lại như in sâu vào trong tâm trí, nhất định là hắn dùng yêu pháp rồi!

Phụ hoàng vui đến bật cười ha hả, hận không thể lập tức nắm tay hắn mà gọi một tiếng “con rể tốt”.

“Đồ giả dối!” Ta hận không thể nhào tới xé rách mặt nạ của hắn, bên dưới nhất định là mặt hồ ly.

Nhưng nhìn thấy nụ cười yên tâm của mẫu hậu, ta lại buông lỏng nắm tay đang siết chặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play