Sáng sớm, ta dẫn theo hơn ba mươi cung nữ rầm rộ kéo đến Tinh Tinh các.

Phụ hoàng ra lệnh bắt ta mỗi ngày phải "bồi dưỡng tình cảm" với Tạ Dịch Hàn, đồng thời để hắn ở lại Tinh Tinh các suốt ba tháng tới.

Theo lời phụ hoàng nói, với tư chất tuyệt thế vô song của quốc sư đại nhân, không đến hai tháng, ái nữ của người sẽ tự nguyện đem lòng yêu hắn.

Ta thì không tin vào cái số trời ấy!

Ta ra lệnh trang hoàng lại cả Tinh Tinh các theo ý thích của mình, treo đầy dải lụa hồng phấn, ngay cả giường của quốc sư cũng không tha.

Tiền là của mẫu hậu, xây ra rồi thì là của ta!

Mọi người chần chừ trước một gian tẩm điện, ta phất tay, nhấc chân đạp tung cửa.

Tạ Dịch Hàn áo trong mở rộng, cứ thế bị ta nhìn thấy hết.

Cung nữ thái giám bên ngoài quỳ rạp đầy đất.

Ta nhất thời không biết nên che mắt mình hay là che mắt hắn.

Chỉ hận không thể lập tức độn thổ.

Tạ Dịch Hàn phất tay một cái, một luồng gió đóng sầm cửa điện lại.

Ta quay người định bỏ chạy, lại rơi vào vòng tay hắn, lồng ngực nóng rực khiến mặt ta đỏ bừng.

“Dưa hái ép không ngọt, tên lưu manh nhà ngươi!” Ta tức tối trừng mắt nhìn hắn.

“Chà, trông giống con thỏ nhỏ quá.” Tạ Dịch Hàn cười khẩy, cạ nhẹ mũi ta.

Hắn nắm tay ta, kéo áo trong lại ngay ngắn, còn cài nút áo đàng hoàng.

Ta chỉ cao đến ngực hắn, nhìn thân hình rắn chắc kia mà đầu óc trống rỗng, đành để hắn nắm tay mình mà thao tác.

A! Đáng giận! Vừa rồi là ta đang giúp hắn mặc áo sao? Ta lại bị hắn trêu ghẹo!

Ta giơ tay tát nhẹ vào tay trái không biết xấu hổ của mình. Ngẩng đầu lại chạm ngay ánh mắt cười rộ của hắn.

“Ngươi! Không được cười!” Ta thẹn đến mức ngón chân cũng muốn bới đất chui xuống.

“Mỗi tấc thân thể của Dịch Hàn này… đều thuộc về công chúa.” Hắn bình thản thốt ra, ta lại kinh ngạc phát hiện vành tai hắn đỏ bừng.

Ta rướn người tới, tinh nghịch nhìn hắn – mắt hắn rất đen, tựa như chỉ chứa được một mình ta.

Ánh mắt ấy như xoáy nước, cuốn chặt lấy ta. Chóp mũi bọn ta khẽ chạm vào nhau, lành lạnh; hơi thở của hắn, ấm nóng; còn trong lòng ta, rối bời.

Hình như hắn… cũng không phải già lắm.

Ta lùi vài bước, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi nói thật đi, ta với ngươi là cái số mệnh gì?”

Trước khi hắn kịp nói, ta vội bịt miệng hắn: “Đừng nói là thiên cơ bất khả lộ nhé!”

Hơi thở của hắn làm lòng bàn tay ta ngưa ngứa, hắn cầm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng hôn lên đó: “Chỉ cần là nàng, thiên cơ cũng có thể tiết lộ.”

“Thật ra không phải thiên mệnh gì cả, là ta tự tạo nên.” Hắn nhìn ta chăm chú: “Ta vốn định từ từ mà tiến, ai ngờ chỉ rời đi một tháng, nàng đã bị ban hôn cho nhà họ Cố.”

Khóe mắt hắn đỏ lên: “Ta không thể nhìn nàng gả cho người khác, nghe thấy thôi cũng không chịu nổi.”

Ta nuốt nước bọt – bình thường hắn luôn mang vẻ cao cao tại thượng, lãnh đạm – thế này đúng là hiếm thấy.

“Ngươi… ngươi… nhưng ngươi không thể cưỡng ép ta! Nếu thích ta, sao không nói sớm?”

Hắn thở dài: “Du Du, là lỗi của ta, chưa từng sớm nói rõ lòng mình.”

Giọng hắn mang theo chút ấm ức: “Nàng luôn tránh ta như tránh tà… ta thực sự…” Tai Tạ Dịch Hàn ửng hồng đến cả má, “… ta không dám.”

Gió xuân nhè nhẹ lay động, tóc chúng ta quấn lấy nhau, đen trắng xen kẽ. Tâm trí ta cũng quay về quá khứ.

Lúc đại hoạn bị dẫn đi, ta khóc chạy đến điện Chấp Chính, định xin phụ hoàng tha cho người. Chạy quá vội nên ngã nhào, chính Tạ Dịch Hàn đã đỡ ta dậy, bôi thuốc cho ta, còn ta thì khóc mắng hắn cướp đi Đông châu của mẫu phi, cướp cả đại hoạn của ta.

Lúc ta đuổi theo Cố Diên Ngọc gọi hắn cưới mình, rẽ ngang thì đâm vào hông một ai đó, đau đến bật khóc. Nhìn kỹ mới thấy là Tạ Dịch Hàn, ta bĩu môi gọi hắn là “người xấu” rồi bỏ chạy.

Trong yến tiệc quân thần, vài tiểu thư cố tình làm ướt váy ta, khiến ta mất mặt. Phụ hoàng định nhẹ nhàng cho qua, vậy mà Tạ Dịch Hàn nổi giận lôi đình, nghiêm phạt mấy tiểu thư nhà quan kia. Ta sụt sịt nước mũi, nói cảm ơn hắn: “Cảm ơn người, quốc sư đại nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play