EDIT: Lyn Lyn

Thời Khinh đã rời vũ đoàn.

Giờ đây, khi nghe những điều này, lòng cô không khỏi vương chút tiếc nuối và bâng khuâng.

Đôi chân cô không còn như xưa, việc vị trí của cô bị thay thế là lẽ dĩ nhiên.

Thời Khinh: “Em không thêm bất kỳ thông tin liên lạc nào của cô ta, cô ta nói gì em cũng không thấy, nên sẽ không bận tâm.”

Trần San San: “Giờ cô ta ngày nào cũng khoe của trên Weibo, đủ kiểu khoe khoang quà cáp của tổng giám đốc Ngô tặng, fan của cô ta thì hống hách trên Weibo. Nếu em có thấy mấy lời đó thì đừng để ý quá, sớm muộn gì cô ta cũng bị cái ông tổng giám đốc Ngô đó đá thôi.”

Đã mấy tháng nay cô không đăng nhập Weibo, tài khoản của Thời Khinh có hơn ba triệu người hâm mộ.

Trước đây khi còn ở vũ đoàn, cô thường xuyên lên mạng tương tác với fan, thỉnh thoảng còn livestream.

Nửa năm bị thương này, Thời Khinh hoàn toàn không có tâm trạng để quan tâm những thứ đó.

Sau khi đăng nhập, Thời Khinh trả lời vài tin nhắn riêng của bạn bè có theo dõi lẫn nhau, tiện thể xem thêm những thứ khác.

Không xem thì thôi, xem xong Thời Khinh mới phát hiện tin đồn trên mạng lố bịch đến mức nào.

Một số cư dân mạng đồn rằng chân cô bị tật thì đã đành, còn có tin đồn nói Thời Khinh giờ đã bị liệt nên mới rời vũ đoàn, không xuất hiện trước công chúng.

Đối với những tin tức như vậy, Thời Khinh cũng thấy buồn cười.

Cô lo rằng nếu mình không lên tiếng đính chính, sẽ có tin đồn nói cô đã chết mất thôi.

Thời Khinh đăng một dòng trạng thái trên Weibo: “Em không sao đâu, chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Trước đây, cô xem việc quản lý tài khoản như một công việc.

Vì đa số người mua vé xem biểu diễn đều là fan, nên cần dùng cách này để quảng bá.

Nhưng tài khoản này thuộc về Thời Khinh không thuộc về vũ đoàn, dù bây giờ cô đã nghỉ việc, nó vẫn là của cô.

Weibo vừa đăng lên, đã có rất nhiều fan bình luận.

[ Khinh Khinh bảo bối!!!! Hu hu hu lâu rồi không gặp, giờ em thật sự không sao chứ? ]

[ Hè này em cố tình đến Lạc Thành du lịch chỉ để xem chị múa, tiếc quá không gặp được. ]

[ Chân chị thật sự gãy rồi sao? Không thể đi lại được nữa sao? ]

[ Tôi nghi ngờ tài khoản này là của người trong Lạc Xuyên vũ đoàn, không phải Thời Khinh thật. ]

“...”

Thời Khinh nhìn những bình luận này, đành phải mở một buổi livestream.

Nếu cô không livestream đính chính, e rằng sẽ lại nảy sinh thêm nhiều tin đồn.

Sau khi mở livestream, vài phút sau, hàng nghìn người hâm mộ đã vào phòng.

Màn hình bình luận vô cùng sôi nổi, tất cả đều hỏi Thời Khinh bây giờ có đi lại được không.

Thời Khinh bước xuống giường: “Có thể đi lại bình thường.”

[ Có phải lắp chân giả không? ]

[ Khinh Khinh, em nghe nhiều người nói chị bị liệt.]

[ Trong vũ đoàn còn có người nói chị không thể đi lại được nữa.]

Cô đưa camera điện thoại ra xa một chút: “Không phải chân giả, là chân của tôi, đi lại bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Thời Khinh không bật bộ lọc, cô mặc áo phông và quần short ở nhà, đôi chân thẳng tắp và trắng nõn, rõ ràng không có vấn đề gì.

Sau khi đính chính những điều này, Thời Khinh định tắt livestream.

Nhưng fan đã lâu không gặp cô, màn hình bình luận vô cùng sôi nổi, vô số câu hỏi liên tục xuất hiện, đều muốn cô livestream thêm một lúc để trò chuyện.

"Ôi trời ơi, tiểu tiên nữ đang livestream!" Mục Tòng Nam hét lớn, “Phó ca! Phó ca! Cậu đâu rồi?”

Phó Minh Khâm và vài người bạn đang hợp tác một dự án ở Nam Thành, tối nay mấy người họ gặp mặt bàn bạc.

Mục Tòng Nam cũng tham gia, đầu tư một phần nhỏ.

Phó Minh Khâm có một căn biệt thự ở Nam Thành, dù ít đến ở nhưng luôn có quản gia và người giúp việc dọn dẹp.

Tối nay anh và Mục Tòng Nam, Phong Dật Thần cùng những người khác sẽ ở lại đây.

Phong Dật Thần đi tới: “Phó ca ra ngoài nghe điện thoại rồi, lát nữa chắc chắn về. Ai đang livestream vậy?”

"Tiểu mỹ nhân Thời Khinh." Mục Tòng Nam đưa điện thoại ra, “Chậc chậc, mặt mộc không bật bộ lọc làm đẹp, vẫn đẹp đến mức phát sáng. Phải nói là mắt nhìn của Phó ca đúng là đỉnh của chóp.”

Phong Dật Thần liếc nhìn.

Cô gái trên màn hình tóc đen buông xõa, ăn mặc vô cùng đơn giản, vì làn da trắng nõn mịn màng đến mức có thể vắt ra nước, ngũ quan lại vô cùng thanh tú, người xem cô hiếm khi chú ý đến trang phục mà chủ yếu đều nhìn vào khuôn mặt cô.

Phong Dật Thần là thiếu gia của một công ty giải trí lớn nhất trong nước, công ty của nhà anh đã đưa không ít ngôi sao nổi đình nổi đám lên đỉnh cao. Anh cực kỳ kén chọn mỹ nhân, bất kỳ khuyết điểm nào cũng không lọt vào mắt anh.

Phong Dật Thần xoa cằm: “Thời Khinh bây giờ không thể nhảy nữa, nếu cô ấy muốn vào giới giải trí đóng phim, tôi có thể giúp cô ấy nổi tiếng”

Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cái gì?”

Phong Dật Thần vội vàng gạt bỏ ý nghĩ biến Thời Khinh thành cây hái ra tiền.

Tranh giành người với ai thì được, chứ anh không dám tranh giành người với Phó Minh Khâm.

Phong Dật Thần nhướng mày: “Phó ca, Thời Khinh đang livestream. Dạo này có người đồn cô ấy bị tật chân, bị liệt, tối nay cô ấy đang đính chính.”

Mục Tòng Nam thẳng thắn: “Thời Khinh xinh thật đấy, cô ấy chi bằng làm nữ streamer, dù chỉ ngồi đó trò chuyện với fan thôi cũng có không ít người tặng quà, chẳng phải nhẹ nhàng hơn nhảy múa sao?”

“Phó ca, nhiều fan tặng quà cho Thời Khinh lắm, người đứng đầu trên bảng xếp hạng là một người đàn ông đấy.”

Trên màn hình quả nhiên liên tục xuất hiện hiệu ứng quà tặng.

Một fan nam đã tặng hơn ba vạn tệ tiền quà, liên tục tràn ngập màn hình bình luận.

Sơn Nam Thủy Bắc: [Carnival x10]

Sơn Nam Thủy Bắc: [Thời Khinh, sau này đừng đi vũ đoàn nữa, lấy anh đi, anh nuôi em.]

Trên màn hình bình luận đủ thứ.

[Gia cảnh Thời Khinh không tệ mà? Cần gì anh nuôi?]

[Anh đứng đầu trên bảng xếp hạng hào phóng quá.]

[Khinh Khinh thật sự nên nghĩ đến chuyện yêu đương rồi, em theo dõi Khinh Khinh mấy năm nay, từ khi chị ấy còn học đại học đã theo dõi, chị ấy luôn bận rộn biểu diễn, không có thời gian yêu đương."

[@Sơn Nam Thủy Bắc, tôi xem thử Weibo anh top 1 rồi, đúng là đại gia thật [cười toe toét]."

[...]

Mục Tòng Nam nhìn Phó Minh Khâm: “Phó ca, người đàn ông đứng đầu trên bảng xếp hạng đang trêu ghẹo chị dâu đấy anh chịu được sao? Không tặng mấy chục vạn để hắn mở mang tầm mắt à?”

Về chuyện tình cảm, Thời Khinh không nói gì, chỉ cảm ơn những người tặng quà.

Cô nhìn đồng hồ đã khuya, nói thêm vài câu với fan rồi định tắt livestream.

Lúc này, màn hình lại tiếp tục ngập tràn hiệu ứng quà tặng.

[Người dùng 7528kt79fe tặng 100 chiếc Carnival.]

Sau khi quà tặng xuất hiện, màn hình dậy sóng, ai nấy đều thảo luận về đại gia mới lên bảng xếp hạng.

Người đứng đầu bảng cũ không cam lòng, định tặng thêm, chưa kịp làm gì thì tài khoản 7528kt79fe lại gửi tiếp 100 phần quà nữa.

Anh chàng kia bị một đám người hùa nhau trêu chọc, rồi rời khỏi phòng livestream.

Thời Khinh hơi sững người, sau đó lên tiếng cảm ơn, tiện nhắc một câu: “Nếu là trẻ vị thành niên thì không được tặng quà cho streamer đâu nhé. Nếu phát hiện là trẻ em dùng thẻ của phụ huynh, hệ thống sẽ hoàn tiền.”

Bên kia Mục Tòng Nam cười muốn điên: “Thời Khinh trông ngây ngô thật đấy, Phó ca, cô ấy có phải nghi ngờ anh là trẻ vị thành niên dùng thẻ của bố mẹ để tặng quà không?”

Phó Minh Khâm bình thường rất bận, anh không mấy quan tâm đến chuyện trên mạng.

Tài khoản này là anh vừa mới đăng ký, trông vẫn là một tài khoản mới tinh.

Phong Dật Thần lạnh lùng nói: “C nói ít thôi. Anh cả trên bảng xếp hạng còn bị Phó ca đuổi rồi, tối nay anh cũng muốn bị đuổi ra ngoài ngủ chuồng chó à?”

Mục Tòng Nam lập tức im bặt.

Thời Khinh nhớ ra tối nay còn phải thay thuốc cho Tiểu Tiểu liền vội vàng rời phòng.

Bà nội ngủ rất muộn, giờ vẫn đang ngồi trước TV.

Thời Khinh đặt Tiểu Tiểu lên ghế sofa, lấy thuốc sát trùng xử lý vết thương cho nó.

Bà nội nhìn sang: “Cô con nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, Khinh Khinh, con thấy đối phương thế nào?”

Thời Khinh lắc đầu: “Con không muốn gặp anh ta.”

"Không muốn thì từ chối." Bà nội đưa tay xoa đầu cô, “Cô con sau khi lấy chồng lòng dạ chỉ hướng về nhà họ Trịnh, chỉ sợ cô ấy đem con làm ơn huệ mà gả cho người khác.”

Thời Khinh thở phào nhẹ nhõm.

Bà nội tuy đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn.

Khi nhìn nhận mọi việc, bà nội còn nhìn thấu đáo hơn cả những người trẻ tuổi như họ.

"Dù sao, chuyện này sớm muộn cũng phải định đoạt." Bà nội thở dài, "Bà đã già rồi, lỡ một ngày nào đó bà có chuyện gì, để con lại một mình, bà không yên tâm.”

Thời Khinh ôm lấy eo bà nội: “Bà ơi, một mình con cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà.”

"Con đúng là một đứa bé đáng thương," Bà nội véo mũi Thời Khinh, "Mẹ kế, chị kế đều chẳng ra gì, cha con cũng chẳng khá hơn. Dù con có thông minh đến đâu thì cũng khó chống lại bọn họ.”

Thời Khinh im lặng, không nói một lời nào.

Bà nội vừa xem màn hình TV, vừa thở dài: “Bà đã từng này tuổi rồi, điều khiến bà lo lắng nhất chính là con đấy.”

Đợi đến khi phim kết thúc, bà về phòng nghỉ ngơi. Thời Khinh cũng trở về phòng mình.

Lúc này đã là nửa đêm, cô trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Cô suy nghĩ một chút, rồi gửi cho Phó Minh Khâm một tin nhắn: “Ngày mai anh có thời gian không? Mình đi uống cà phê nhé.”

Cô không thể đoán được đối phương có thích mình hay không.

Khả năng cao là không thích, cũng không ghét. Đơn giản là đang tìm hiểu xem Thời Khinh có phù hợp hay không.

Hai người vẫn còn rất xa lạ, cả hai đều không biết quá khứ hay kinh nghiệm của đối phương.

Trong lần gặp mặt gần đây, Phó Minh Khâm cũng nói rõ rằng gia đình đang giục cưới, anh có ý định nghiêm túc.

Phó Minh Khâm đi xem mắt với cô là vì mục đích kết hôn.

Vì chuyện của bố mẹ, Thời Khinh chưa từng mong chờ gì vào tình yêu từ khi còn đi học, lớn lên cũng không ôm hy vọng gì với hôn nhân.

Chỉ nghĩ đến một thời điểm nào đó, gặp được người phù hợp thì sẽ lập gia đình giống như đa số mọi người.

Không ngờ... Phó Minh Khâm vẫn chưa ngủ.

Anh trả lời tin nhắn của Thời Khinh, hẹn một thời gian và địa điểm.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play