EDIT: ALynn

Ngày hôm sau, cô của Thời Khinh đến nhà bà nội.

Ông bà nội của Thời Khinh có ba người con. Con cả là ba của Thời Khinh – Thời Đạt Hải, hiện là tổng giám đốc một công ty, công việc rất bận rộn.

Con thứ là cô của Thời Khinh – Thời Tĩnh Nhàn, cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn xe, bà có họ hàng với bà nội nên từ nhỏ đã được bà nhận về nuôi dưỡng. Thời Tĩnh Nhàn kết hôn với một thương nhân giàu có, cuộc sống nhàn hạ, cuộc sống an nhàn, ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.

Con út là chú của Thời Khinh, đã lập gia đình và định cư ở nước ngoài chỉ có thể về nước mỗi dịp Tết.

Nhà của Thời Tĩnh Nhàn sống gần nhà bà nội, nên thường xuyên ghé thăm.

Thời Khinh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi thì nghe thấy tiếng Thời Tĩnh Nhàn, cô liền đứng dậy chào: “Cháu chào cô ạ.”

Thời Tĩnh Nhàn ấn vai cô: “Cháu đừng đứng lên, chân cháu còn chưa lành cứ ngồi nghỉ trên sofa đi.”

Thời Khinh lắc đầu: “Cháu không sao rồi, bác sĩ nói đi lại bình thường không vấn đề gì, chỉ cần không vận động mạnh là được.”

Thời Tĩnh Nhàn nhìn quanh: “Bà nội cháu đâu rồi?” 

 “Bà nói con mèo nhà hàng xóm cứ chạy sang bắt nạt Tiểu Tiểu, nên đi đuổi nó về.”

Bà nội nuôi một con mèo tên là Tiểu Tiểu, là một con mèo giống Anh lông ngắn màu bạc rất nhút nhát, dù to con nhưng gan lại nhỏ. Mỗi khi nó chơi trong sân, con mèo vằn của nhà hàng xóm lại chạy sang đánh nó.

“Ồ.” – Thời Tĩnh Nhàn gật gù – “Bà nội cháu nói muốn giới thiệu cho cháu một người để xem mắt, cháu gặp người đó chưa?”

“Hôm qua cháu đã gặp rồi ạ.” 

Thời Tĩnh Nhàn lấy một quả táo và dao gọt trái cây trên bàn, từ tốn gọt vỏ:

“Bà nội cháu chọn người chỉ dựa vào phẩm chất và ngoại hình. Cô thấy đàn ông phải có tiền mới là điều quan trọng. Bà nói anh ta là quản lý cao cấp ở công ty nào đó nhưng cho dù là quản lý hay giám đốc gì thì cũng chỉ là làm công ăn lương, bị đuổi việc thì chẳng còn là gì cả. Giờ xin việc đâu có dễ.”

Thời Khinh không rõ ý định cụ thể của cô, nên không muốn bàn luận thêm.

Thời Tĩnh Nhàn đưa quả táo đã gọt vỏ cho cô:

“Bạn của chồng cô có một cậu con trai, năm nay hai mươi bảy tuổi nhà có tài sản hàng trăm triệu. Cậu ta là fan của cháu, luôn rất thích cháu. Nhà người ta có hợp tác làm ăn với chồng cô, nếu hai đứa thành đôi, chắc chắn cậu ta sẽ không dám phụ cháu đâu.”

Thời Khinh và Thời Tĩnh Nhàn vốn có quan hệ rất tốt, hồi nhỏ Thời Khinh thường gọi một tiếng “cô” ngọt xớt, suốt ngày bám theo cô.

Nhưng từ khi bà nội vô tình tiết lộ rằng người thừa kế duy nhất trong di chúc là Thời Khinh, thái độ của Thời Tĩnh Nhàn đối với cô bắt đầu thay đổi.

Thời Khinh cắn một miếng táo:

“Chuyện này vẫn nên để bà nội giúp cháu xem xét thì tốt hơn.”

Thời Tĩnh Nhàn lắc đầu:

“Bà nội cháu chỉ thích mấy cậu trai trông sáng sủa. Nhưng cháu nghĩ xem, làm gì có ai hoàn hảo mọi mặt? Vừa đẹp trai, nhân phẩm tốt, lại còn giàu có thì chắc chắn ra trường cái là bị cưới mất rồi. Chân cháu từng bị thương, người ta điều kiện tốt như vậy, không chê cháu là may rồi.”

Thời Khinh hiểu ý cô.

Bên nhà trai có quan hệ làm ăn với chồng cô, e là cô muốn dùng cô để tạo dựng mối quan hệ.

Thời Khinh từ nhỏ đã không có mẹ, bà nội là người luôn chăm sóc và yêu thương cô nhiều nhất. Nếu không có bà, dưới sự chèn ép của  mẹ kế và Thời Chỉ Yên, cô còn không biết mình có thể lớn lên bình thường hay không.

Về chuyện bạn trai sau này, Thời Khinh chắc chắn chắc chắn hy vọng bà nội sẽ hài lòng với đối phương.

Thời Khinh lạnh giọng một chút:

“Cô à, cháu nếu có qua lại với ai nhất định sẽ hỏi ý kiến bà nội trước, chuyện gì cũng sẽ không giấu bà.”

Thời Tĩnh Nhàn nghẹn lời.

Một lúc sau, Thời Tĩnh Nhàn  mới cười gượng: “Cháu gái à, cháu cũng nên có chính kiến một chút chứ. Sao chuyện gì cũng để bà nội cháu quyết hết? Bà nội cháu cũng lớn tuổi rồi, suy nghĩ có phần lạc hậu.”

Thời Khinh không muốn giải thích thêm.

Thời Tĩnh Nhàn lấy điện thoại ra, đưa ảnh người đàn ông kia cho Thời Khinh xem: “Thật ra cậu ấy trông cũng tạm được, gương mặt bình thường, cao 1m70.”

Thời Khinh liếc nhìn.

Người trong ảnh có gương mặt đầy thịt, mũi to bè, trông có vẻ hơi phát tướng. Không thể nói là xấu đến mức nào, nhưng đứng giữa đám đông thì không ai chú ý.

Không hiểu sao, Thời Khinh lại nhớ đến Phó Minh Khâm gặp ngày hôm qua.

Phó Minh Khâm cao ráo, diện mạo sắc sảo tuấn tú, dù là trong giới người mẫu hay diễn viên cũng là hàng đỉnh.

So với người đàn ông mà cô giới thiệu, quả thực một trời một vực.

Một người là soái ca hàng đầu với mức lương năm sáu trăm triệu, một người là “đại gia” xấu xí có vài trăm tỷ – Thời Khinh vẫn nghiêng về người đầu tiên.

Cô là sinh viên nghệ thuật, khả năng thẩm mỹ rất cao.

Lúc này bà nội ôm Tiểu Tiểu quay về, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Con mèo nhà hàng xóm lại chạy qua đánh Tiểu Tiểu, lần sau mà còn thế, bà nhất định đánh cho nó một trận.”

Tiểu Tiểu đôi mắt xanh nhìn đầy tủi thân, trên mũi có một vết cào rõ ràng.

Thời Khinh ôm lấy nó:

“Bé bị cào vào mũi rồi, trên người cũng có nhiều vết xước, cháu đưa nó đi bệnh viện thú y xem sao.”

Thời Tĩnh Nhàn nói:

“Chỉ là một con mèo thôi mà, không cần đi bệnh viện đâu, vài ngày nữa là lành thôi.”

Thời Khinh không yên tâm, cho Tiểu Tiểu vào túi mèo rồi ra ngoài.

Tiểu Tiểu là mèo đực, khá to, nặng đến 6kg.

Phòng khám thú y gần đó nằm ở tầng hai, phải đi thang bộ. Thời Khinh bế mèo lên, mồ hôi lấm tấm sau khi lên đến nơi.

Cô lau trán rồi nhẹ nhàng nói với bác sĩ nguyên nhân Tiểu Tiểu bị thương.

Bác sĩ kiểm tra rồi nói ngoài vết cào ở mũi, trên cổ và hai bên sườn cũng có vết cắn, cổ còn phải khâu lại.

Trong khi bác sĩ và trợ lý đưa mèo vào trong, Thời Khinh ngồi ngoài chờ. Đúng lúc đó, điện thoại cô nhận được tin nhắn.

Cô tưởng bà hỏi tình hình Tiểu Tiểu, nhưng hóa ra là Phó Minh Khâm.

Anh nói trưa nay ở Nam Thành, hỏi cô có muốn đi ăn với anh không.

Thời Khinh ngẩn người.

Cô tưởng sau hôm đó gặp nhau thì sẽ không có gì tiếp diễn nữa.

Bà nội từng nói anh làm việc ở Lạc Thành, hai thành phố không xa, thỉnh thoảng sẽ qua lại.

Thời Khinh:  “Mèo bà nội nuôi bị thương, tôi đang ở bệnh viện thú y.”

Rồi gửi thêm một biểu cảm “xin lỗi”:

“E là tôi không có thời gian gặp anh rồi.”

Mục Tòng Nam hôm nay làm tài xế cho Phó Minh Khâm. Anh ta ngồi ở ghế phụ, liếc sang điện thoại của Phó Minh Khâm:

“Không thể nào? Cậu mời người đẹp ăn cơm mà bị từ chối à? Đây có phải là lần đầu tiên cậu bị từ chối không?”

Phó Minh Khâm cười như không cười: “Cậu có hứng thú như vậy à?”

Mục Tòng Nam lập tức làm động tác kéo khóa miệng, im lặng không nói gì thêm.

Thời Khinh tưởng chuyện dừng lại ở đó, ai ngờ lại thấy tin nhắn tiếp theo của Phó Minh Khâm: 

“Cô gửi vị trí bệnh viện đi.”

Cô ngẩn người, rồi chia sẻ định vị.

Phó Minh Khâm đến dưới tòa nhà cũ kỹ, chiếc Bentley Continental anh lái nổi bật giữa khu dân cư.

Mục Tòng Nam lái xe rời đi, Phó Minh Khâm lên tầng hai.

Thời Khinh ngồi trên ghế dài bằng kim loại, hôm nay bệnh viện không đông, cô cúi đầu nhìn điện thoại.

Dáng người mảnh mai, tóc đen kẹp lên gọn gàng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Do học múa lâu năm, khí chất cô khác biệt, ngồi yên lặng như một đóa bách hợp nở giữa thung lũng.

Thực ra, khi biết Phó Minh Khâm đến, Thời Khinh có chút căng thẳng.

Cô chỉ mặc một chiếc váy vải bông rộng rãi, tóc kẹp qua loa, mặt mộc, khác hẳn vẻ trang nhã khi lần đầu gặp anh.

“Thời Khinh.”

Nghe giọng nói trầm lạnh hơi xa lạ, cô ngẩng đầu.

“Phó tiên sinh.”

Một lúc sau bác sĩ đã khâu xong cho Tiểu Tiểu, bôi thuốc và đeo vòng cổ đề tên Elizabeth.

Tiểu Tiểu vẫn còn mê man vì thuốc, trông rất mệt mỏi.

Thời Khinh bế mèo, còn Phó Minh Khâm đi cùng y tá ra quầy thanh toán.

Tiền khám bệnh gần cả triệu, Phó Minh Khâm trả luôn. Thời Khinh áy náy:

“Phó tiên sinh, để tôi mời anh ăn trưa nhé?”

“Sau đó sao nữa? Hai người làm gì tiếp vậy?” – Trần San San tò mò muốn chết – “Một người đẹp trai như vậy, Khinh Khinh, em nhất định phải giữ chặt lấy đấy.”

“Em với anh ấy không có gì cả.” – Thời Khinh nhắn thật thà.

“Em thấy Phó tiên sinh rất tốt nhưng anh ấy không phải kiểu người có thể dễ dàng nhìn thấu. Em không đoán được anh ấy nghĩ gì nên cảm thấy hơi sợ.”

Thời Khinh từ nhỏ đã sống bên cạnh, tâm lý nhạy cảm, rất để ý đến cảm xúc người khác. Phó Minh Khâm hoàn toàn khác với những người cô từng gặp.

Thật ra anh khiến người ta áp lực rất lớn, dù ngoài mặt ôn hòa nhưng sự lạnh lùng cao ngạo vốn có của anh lại khó mà che giấu được.

“Hơn nữa, anh ấy cao quá, em đi giày bệt mà chỉ tới vai anh ấy thôi. Chiều cao chênh lệch như thế không hợp. Em nghĩ hình mẫu lý tưởng của mình nên cao từ 1m75 đến 1m82, còn anh ấy thì cao quá mức rồi.”

Trần San San: “Chênh lệch hình thể lớn quá, sợ lên giường không hợp à?”

Thời Khinh: “Chị nghĩ gì thế? Đương nhiên không phải! Cao quá đứng cạnh nhau chẳng giống người yêu, như anh trai dắt em gái đi chơi vậy.”

Trần San San: “Người đàn ông hoàn hảo như vậy thì soi đèn cũng khó tìm ra. So với mấy ông đại gia thô kệch mà cô của em giới thiệu, thà chọn soái ca tinh anh thế này. Ít nhất cũng mãn nhãn còn gì.”

Thời Khinh bỏ điện thoại xuống, vùi mặt vào gối.

Thật ra, Phó Minh Khâm không phải không tốt.

Chỉ là quá hoàn hảo, khiến người ta thấy giống cái bẫy.

Thời Khinh từ nhỏ đã quá xui xẻo, không tin mình may mắn đến mức gặp được chân mệnh thiên tử ngay lần đầu.

Như khi nhận được tin trúng thưởng, phản ứng đầu tiên là: “Có phải lừa đảo qua mạng không?”

Trần San San: “À đúng rồi, đoàn trưởng đã giao vị trí trưởng nhóm cho Lan Hiểu Sương rồi. Cô ta theo Ngô tổng đó đầu tư không ít tiền vào đoàn múa Lạc Xuyên, giờ cô ta suốt ngày vênh váo. Nếu cô ta đứng trước mặt khoe khoang, em đừng quan tâm tới cô ta nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play