EDIT: Lyn Lyn
Buổi trưa ngày hôm sau, nhìn người đàn ông điển trai với vẻ ngoài lạnh lùng trước mặt, Thời Khinh không khỏi có chút kinh ngạc.
Trước khi đến đây, cô đã tưởng tượng về diện mạo của đối phương. Được bà nội khen ngợi không ngớt lời, chắc chắn phải là kiểu nam thần trường đại học.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến, Thời Khinh phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản.
Người đàn ông này nếu không trở thành minh tinh thì đúng là uổng phí gương mặt trời cho ấy.
Giọng nói anh lạnh nhạt, bắt tay cô một cách đơn giản: "Chào cô, tôi họ Phó, tên là Phó Minh Khâm."
Tên này nghe có vẻ quen thuộc, Thời Khinh lúc đầu không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu.
Nhưng vì bà nội thường xuyên nhắc đến bên tai, cô cũng dần quen với cái tên đó nên không nghĩ nhiều nữa.
Cô cũng giới thiệu sơ lược về bản thân với Phó Minh Khâm.
Thời Khinh trong ngành xem như có chút tiếng tăm, từng có vài buổi biểu diễn đoạt giải nổi tiếng.
Tuy nhiên, vũ công dù sao cũng không phải diễn viên, độ phủ sóng và sự lan tỏa không cao, những người không hiểu về lĩnh vực này chắc chắn sẽ không biết đến cô.
Hai người gặp nhau tại một nhà hàng Trung Hoa, không gian đặc biệt yên tĩnh. Dù đúng giờ ăn, nhà hàng lại không có ai khác.
Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên trong không gian, vừa đủ để không làm phiền cũng không tạo cảm giác ngượng ngùng.
Phó Minh Khâm gọi trước một phần ngỗng chay sốt nấm tùng nhung và tổ yến chưng lê tuyết, sau đó đưa thực đơn cho Thời Khinh.
Cô nhìn giá cả cao ngất mà thầm nghĩ không trách sao nơi này lại vắng khách.
Thời Khinh cũng gọi hai món, vì chưa thân với anh nên cô chọn hai món ở tầm giá trung bình để không khiến đối phương tốn kém.
"Bà nội có kể chuyện anh đưa bà đi bệnh viện, thật sự cảm ơn anh."
Dù anh không nói lời nào nhưng khí chất tỏa ra vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nghe bà kể Phó Minh Khâm là lãnh đạo trong công ty còn có một trợ lý vô cùng xuất sắc đi theo.
Thời Khinh đoán chắc anh ở vị trí quản lý lâu rồi nên mới ít nói như vậy, trông giống như một tảng băng.
Tất nhiên, là một tảng băng rất bắt mắt.
"Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Các món được mang lên nhanh chóng, phần tổ yến chưng lê tuyết được đặt trước mặt cô.
Món tráng miệng này thanh mát dễ ăn, phần lớn các cô gái đều thích.
Thời Khinh nếm một muỗng, đôi mắt vô thức khép hờ lại.
Dù sao đây cũng là buổi xem mắt, mà đối phương lại vượt xa những gì cô tưởng tượng về ngoại hình và khí chất.
Sau khi bị thương và rời khỏi công việc, Thời Khinh nghe không ít lời đàm tiếu.
Trước kia cô là vũ công chính của Đoàn múa Lạc Xuyên, hào quang rực rỡ. Nhưng sau khi sự nghiệp kết thúc, mọi ánh hào quang cũng theo đó mà biến mất.
Cô biết phần lớn đàn ông đều để ý đến chuyện này, và cô không có ý định giấu diếm.
"Bác sĩ nói tôi có lẽ sẽ không thể quay lại sân khấu nữa." Thời Khinh nói, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra định hướng nghề nghiệp trong tương lai."
Ước mơ trước kia của cô là trở thành một vũ công xuất sắc.
Giờ đây ước mơ tan vỡ, lòng cô rơi vào khoảng trống, không muốn nghĩ đến tương lai.
Phó Minh Khâm: "Tôi có nghe chuyện đó. Tôi từng xem cô biểu diễn."
Thời Khinh càng thêm ngạc nhiên.
Phó Minh Khâm thản nhiên nói: "Ai cũng sẽ có lúc rơi vào giai đoạn khó khăn, tương lai còn dài có thể từ từ lên kế hoạch."
Sau bữa ăn, Phó Minh Khâm lái xe đưa cô về nhà bà nội.
Cô nói lời tạm biệt, thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Thời Khinh thay chiếc váy và giày cao gót, khoác lên mình bộ đồ ngủ thoải mái.
Bà nội từ phòng ngủ đi ra: "Thế nào? Khinh Khinh, thằng bé đẹp trai chứ?"
Thời Khinh cười đáp: "Bà có mắt nhìn tốt như vậy, tất nhiên là anh ấy rất đẹp rồi."
Bà cười đắc ý: "Đương nhiên rồi, gặp người tốt, bà nghĩ đến cháu gái cưng của bà đầu tiên. Hai đứa nói chuyện thế nào?"
Thời Khinh lắc đầu: "Cháu cảm thấy cháu với anh Phó không hợp nhau."
Đầu tiên là về chiều cao.
Xuất thân là vũ công, vóc dáng cô thanh mảnh, cao khoảng 1m63, hôm nay đi giày cao gót mới được tầm 1m70.
Phó Minh Khâm thì quá cao, chắc chắn trên 1m85, vai rộng chân dài, nhìn là biết thường xuyên tập gym, dáng người như người mẫu chuyên nghiệp.
Sự chênh lệch về chiều cao và dáng người giữa hai người quá rõ.
"Bà ơi, cháu nghĩ anh ấy thích kiểu con gái nóng bỏng, chân dài da trắng, khuôn mặt lai Tây nổi bật. Còn cháu thì nhạt nhòa như nước lã, hoàn toàn không hợp đâu." Thời Khinh vừa ăn dưa hấu vừa nói.
"Cháu gái bảo bối của bà mà nhạt nhòa?" Bà nội hừ nhẹ, "Bà xem video cháu múa trên mạng, bình luận toàn khen cháu là mỹ nhân, là tiên nữ giáng trần."
Thời Khinh: "Bà xem, người ta khen cháu là tiểu mỹ nhân, còn anh Phó thì hợp với kiểu đại mỹ nhân ngang tài ngang sức hơn."
Bà giật lấy muỗng dưa hấu trong tay cô: "Cháu ngụy biện. Có phải cháu không vừa ý người ta? Cậu ấy có gì không tốt?"
Thời Khinh: "Anh ấy không có gì không tốt cả."
Không hiểu sao, Thời Khinh luôn có chút sợ Phó Minh Khâm.
Có lẽ vì anh quá lạnh lùng.
Cũng có thể do khí chất của anh quá mạnh mẽ, dù nói chuyện nhã nhặn lịch sự, vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực. Dù bề ngoài ôn hòa nhưng bản chất cứng rắn không thể giấu được.
Thời Khinh đạp đạp chân, chỉ vào chân mình: "Bà ơi, cháu không thể múa nữa, cũng chưa biết tương lai sẽ làm gì. Nếu bạn đời quá mạnh mẽ, cháu sẽ cảm thấy căng thẳng."
Bà nội xoa đầu cô.
Bà biết rõ Thời Khinh là đứa trẻ nhạy cảm.
Mất mẹ từ nhỏ dù bên ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng luôn thiếu cảm giác an toàn.
Bà nói: "Những việc có thể làm chắc chắn không chỉ là nhảy múa, một cánh cửa khép lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra. Khinh Khinh, đừng đánh giá người ta chỉ qua bề ngoài, phải tiếp xúc mới hiểu được."
Thời Khinh không nói nữa, lấy lại muỗng dưa hấu, tiếp tục ăn.
Bây giờ không còn múa, cô cũng không cần kiêng ăn như trước, có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.
Buổi tối, Thời Khinh lướt xem vòng bạn bè của Phó Minh Khâm.
Anh để chế độ công khai toàn bộ, có thể xem được từ rất lâu trước đây.
Đa số là ảnh phong cảnh, hoàng hôn hoặc mây chiều.
Chỉ có một bài đăng ba năm trước, chia sẻ một bản nhạc.
Thời Khinh rất quen với bài nhạc đó, đó là nhạc nền cho bài tốt nghiệp của cô. Vì tác phẩm ấy nổi tiếng, cô còn mua bản quyền từ gia đình của giáo viên âm nhạc đó.
Thời Khinh nghe lại bản nhạc này một lần nữa, cô nhắm mắt lại cảm giác như mình đang trở lại sân khấu, nhẹ nhàng xoay vòng múa.
Dù thời gian đã qua lâu, nhưng cô vẫn khó mà nguôi ngoai nỗi đau vì chấn thương.
...
"Cười chết mất, Phong Dật Thần nói cậu đặc biệt từ Lạc Thành chạy đến Nam Thành để xem mắt. Phó tổng à, cỡ như cậu còn phải xem mắt sao?"
Mục Tòng Nam ngồi trên sofa, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông bên cạnh: "Tôi vừa cá cược với Phong Dật Thần, nếu cậu thật sự đi xem mắt, tối nay tiền rượu tôi bao."
Phong Dật Thần liếc mắt: "Ngu ngốc, cậu thua chắc rồi."
Phó Minh Khâm cười như không cười: "Cậu chuẩn bị trả tiền đi."
Mục Tòng Nam không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Cậu thật sự đi xem mắt? Người như cậu còn cần sao? Tôi nhớ ông Phó trước kia giới thiệu không ít người, cậu đều từ chối cả mà."
"Người này khác." Phong Dật Thần lắc ly rượu, "Tiểu mỹ nhân Khinh Khinh, nổi tiếng với tiết mục 'Vũ Y', nhớ không?"
Mục Tòng Nam: "Thời Khinh?!"
"Ừ." Phong Dật Thần cười, "Phó ca đầu tư Đoàn múa Lạc Xuyên mấy năm, giờ Thời Khinh không còn múa Phó ca cũng dừng đầu tư. Bình thường Phó ca chỉ đầu tư điện ảnh, cậu thấy anh ta đầu tư vào đoàn múa bao giờ chưa?"
Mục Tòng Nam từng xem Thời Khinh biểu diễn.
Thật lòng mà nói, cô quả là tuyệt sắc giai nhân. Khi cô xuất hiện trên sân khấu, anh ta nghẹt thở vì kinh ngạc.
Anh hoàn toàn không ngờ Phó Minh Khâm lại có cảm tình với Thời Khinh.
Mục Tòng Nam vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu không phải không có hứng thú với sắc đẹp sao? Trước bao nhiêu người theo đuổi cậu, cậu đều không phản hồi, tôi còn tưởng cậu định độc thân suốt đời."
Trong số những công tử nhà giàu, Phó Minh Khâm là người xuất thân cao nhất.
Nhưng anh không giống họ, không đắm chìm trong việc nâng đỡ minh tinh hay chơi bời.
Anh là người hướng đến sự nghiệp, sống kín tiếng, ít khi xuất hiện trước ống kính hay bất kì cuộc phỏng vấn nào.
Mục Tòng Nam cau mày: "Tôi nghe nói Thời Khinh bị thương chân bây giờ đã rời khỏi đoàn múa, sau này không thể biểu diễn nữa. Nếu cậu thích cô ấy vì múa, chẳng phải uổng công rồi sao?"
Vừa dứt lời, Phong Dật Thần đấm một cú vào bụng anh.
Mục Tòng Nam đau điếng, cũng nhận ra mình lỡ lời.
Dù là bạn bè nhưng chuyện riêng tư của Phó Minh Khâm đều không mang ra nói.
Trong mắt anh, Thời Khinh luôn là một sự tồn tại đặc biệt.
Trên sân khấu, cô có muôn vàn dáng vẻ khác nhau.
Dưới sân khấu, cô luôn yên tĩnh, trông có vẻ yếu ớt, là một cô gái rất đáng thương.
Nhưng tất cả đều như trăng trong nước, hoa trong sương.
Ngắm từ xa không bằng ôm vào lòng.
Phong Dật Thần cười nói: "Nghe nói mấy năm nay người theo đuổi Thời Khinh không ít, có vài đối thủ mạnh hình như bị Phó ca âm thầm giải quyết rồi không? Những kẻ không có gì nổi bật chắc tiểu mỹ nhân cũng chẳng để mắt đến."
Mục Tòng Nam bị đấm rồi mà vẫn chưa biết sợ, luyên thuyên: "Phó ca, cậu đã nghĩ đến chuyện bị tiểu mỹ nhân từ chối chưa? Tôi thấy Thời Khinh dịu dàng, nói chuyện với fan ngọt ngào lắm, chắc sẽ sợ kiểu đàn ông bá đạo như cậu."
Phó Minh Khâm gọi một chai sâm panh.
Mục Tòng Nam nhìn giá mà muốn quỳ: "Tôi sai rồi, Phó ca, Phó tổng, Phó gia, tối nay đừng chém giết tôi được không. Tiền tiêu vặt ông nội tôi cho sắp hết rồi."
Anh đâu giống Phó Minh Khâm, lần nào khởi nghiệp cũng thất bại, giờ còn ăn bám ông nội.
Chai sâm panh quý hiếm giá bảy trăm ngàn, dù là phú tam đại như anh ta cũng thấy xót.
Phó Minh Khâm nhận lấy ly rượu: "Tối nay tôi mời."
Mục Tòng Nam: "Phó ca, sau này tôi theo làm tùy tùng của cậu, cậu nói gì tôi nghe nấy, nếu tôi lại nói bậy tôi là chó."