Edit: Lyn Lyn

“Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà phải rời khỏi sân khấu.”

“Tôi vì Thời Khinh mà đến Đoàn múa Lạc Xuyên, ai ngờ vừa vào thì cô ấy đã nghỉ.”

“Nghe nói chuyện Thời Khinh bị thương có ẩn tình, không biết thật giả ra sao…”

“…”

Ngoài hành lang vang lên tiếng bàn tán xì xào, Trần San San có chút không vui, đóng cửa văn phòng lại: “Đám người đó, chỉ biết buôn chuyện sau lưng người khác.”

Thời Khinh khẽ lắc đầu: “Không sao đâu.”

Trần Sam Sam liếc nhìn bắp chân của Thời Khinh.

Sau khi ngã từ cầu thang, chân trái của cô bị thương rất nặng. Dù đã dưỡng thương hơn nửa năm, hiện giờ cô đã đi lại bình thường, không khác người bình thường là mấy, nhưng cô không còn đủ sức để lên sân khấu biểu diễn như trước nữa.

Với Đoàn múa Lạc Xuyên, đây là một tổn thất vô cùng lớn. Hai năm qua, không biết bao nhiêu người sẵn sàng bỏ tiền mua vé cao để được xem Thời Khinh biểu diễn, các chuyến lưu diễn của đoàn lúc nào cũng cháy vé.

Trần San San hiểu rõ, người đau khổ nhất vì không thể tiếp tục đứng trên sân khấu chính là Thời Khinh. Trong vũ đoàn có không ít người nhòm ngó đến vị trí vũ công chính của cô. Sau khi Thời Khinh bị thương, vũ đoàn liên tục tổ chức các buổi diễn, có nhiều người chỉ mong cô xảy ra chuyện để chiếm chỗ.

Trần San San xoa trán: “Em đi rồi, chắc chị cũng tính nghỉ sớm thôi.”

Thời Khinh hơi sững người: “Chị cũng sẽ nghỉ sao?”

Trần San San cười gượng.

Thời Khinh nhanh chóng hiểu được ý chị ấy. Hai người là bạn thân nhiều năm, thân thiết như chị em. Nếu Thời Khinh rời đi, Trần San San chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cho người khác nhắm tới.

Không phải Trần San San không ứng phó nổi, chỉ là cô đã mệt mỏi, không muốn dính vào những tranh đấu trong đoàn nữa.

“Chị San, chị có định đi đâu chưa?” Thời Khinh hỏi.

Trần San San thở dài: “Chưa nghĩ tới, những chuyện đó tính sau. Còn em thì sao? Không lẽ định ở nhà mãi?”

“Em tính về quê ở với bà nội một thời gian,” Thời Khinh trả lời, “Những năm qua, ngoài dịp Tết em chẳng có nhiều thời gian bên bà.”

Thời Khinh luôn yêu sân khấu hết lòng. Nhưng những năm gần đây, cuộc sống đầy thị phi cô đã dần mệt mỏi. Giờ đây, điều cô mong mỏi chỉ là một cuộc sống bình lặng, không quá nhiều biến động.

Trần San San ngập ngừng một lúc: “Đúng rồi, chị có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì ạ? Chị cứ nói đi.”

Trần San San nhìn Thời Khinh.

Thành thật mà nói, Thời Khinh là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp. Một cô gái học múa từ nhỏ, dáng người uyển chuyển và duyên dáng, gương mặt nhỏ nhắn, chân tay cân đối, vai cổ thon gọn, dáng người thanh thoát vô cùng cuốn hút.

Vũ đoàn Lạc Xuyên có được danh tiếng như bây giờ, một nửa là nhờ vào nhan sắc của Thời Khinh. 

Một mỹ nhân như vậy, người theo đuổi cô chưa bao giờ thiếu. Chỉ là Thời Khinh trước giờ luôn toàn tâm toàn ý với múa, không hề nghĩ tới yêu đương.

Trần San San biết điều đó, những gã nhà giàu đầy mưu đồ xấu xa từng muốn tiếp cận Thời Khinh đều bị cô ngăn lại. Giờ thì chân Thời Khinh đã bị thương, tương lai chỉ có thể làm huấn luyện viên, không thể lại đứng trên sân khấu lộng lẫy như trước nữa.

Cô nghĩ, Thời Khinh nên mở lòng, tìm một người đàn ông tốt để yêu thương, nghĩ đến chuyện lập gia đình.

“ Ngô tổng từng thích em, muốn chị giới thiệu cho hai người làm quen. Chị thấy anh ta khá được – trẻ tuổi, bảnh bao, gia cảnh cũng tốt,” Trần San San hơi ngại ngùng, “Hôm đó chị dẫn anh ta tới đây, Lan Hiểu Sương nhìn thấy, cố tình nói em bị thương nặng, chân để lại sẹo. Cuối cùng, anh ta lại qua lại với cô ta.”

Lan Hiểu Sương cũng là người của Vũ đoàn Lạc Xuyên, hơn Thời Khinh hai tuổi có thâm niên hơn, luôn dòm ngó tới vị trí vũ công chính. Nhưng trên sân khấu không ai xem trọng tuổi tác hay thâm niên, tất cả đều dựa vào tài năng và biểu hiện.

Thời Khinh luôn khiến khán giả say mê với những màn biểu diễn xuất sắc lại từng đạt rất nhiều giải thưởng. So với cô, Lan Hiểu Sương không thể sánh bằng.

Trần San San lại liếc nhìn bắp chân của Thời Khinh. Thời Khinh bị thương ở xương, hoàn toàn không như lời Lan Hiểu Sương bịa đặt là đầy sẹo. Giờ đang là mùa hè, Thời Khinh mặc một chiếc váy trà chiều dài đến đầu gối, bắp chân lộ ra trắng mịn, hoàn toàn không nhìn thấy vết thương nào.

Lời nói dối của Lan Hiểu Sương thật nực cười, dễ dàng bị vạch trần. Trần San San lo lắng, nếu sau này gã họ Ngô kia biết sự thật lại đá Lan Hiểu Sương để theo đuổi Thời Khinh thì phiền phức.

“Tên họ Ngô đó chỉ là loại đàn ông háo sắc. Trước kia chị nhìn nhầm, tưởng anh ta là người đàng hoàng.” Trần San San nhắc nhở, “Sau này nếu anh ta tiếp cận em, nhất định phải từ chối, đừng để bị lừa. Nếu có xin liên lạc, cũng đừng cho.”

Thời Khinh gật đầu: “Em biết rồi. Sau này em sẽ tránh xa người đó.”

Trần San San thở phào: “Vậy thì tốt. Tên đàn ông khốn nạn đó suýt nữa khiến chị trở thành kẻ xấu cả trong lẫn ngoài. À mà này, trước đây em bận rộn quá giờ rảnh rồi thì thử mở lòng tìm người phù hợp xem sao.”

Từ khi Thời Khinh bị thương ở chân, Trần San San ngày nào cũng lo lắng, mong cô hồi phục. Kết quả hiện tại là điều tệ nhất, dù Thời Khinh không thể hiện quá nhiều nhưng Trần San San biết trong lòng cô chắc chắn rất khó chịu. Nếu có ai đó ở bên, có thể giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Thời Khinh gật đầu: “Bà nội em cũng đang nghĩ như vậy. Bà nói có quen một người đàn ông khá tốt, muốn giới thiệu cho em.” Trần San San mắt sáng lên: “Bà em muốn giới thiệu? Tốt quá rồi! Con mắt của bà tinh tường lắm, chắc chắn là người tốt.”

Thời Khinh cũng nghĩ vậy. Từ lúc cô học đại học, bà nội luôn dặn không được để mấy gã trai hư dụ dỗ. Chuyện yêu đương bà chưa bao giờ thúc ép luôn bảo cứ để thuận theo duyên, gặp người thật lòng thì hãy yêu.

Giờ bà đột nhiên muốn giới thiệu người Thời Khinh cũng thấy tò mò, không biết người đàn ông được bà ưng ý là ai.

Trần San San tò mò: “Có ảnh không? Cho chị xem với. Người đàn ông này làm công việc gì? Gia đình làm gì?”

“Em chưa có ảnh,” Thời Khinh nói, “Bà bảo anh ấy làm trong ngành tài chính, lương cao hơn em một chút, ba mẹ làm kinh doanh.”

Không tính các khoản tiền thưởng và biểu diễn, lương năm của Thời Khinh khoảng khoảng ba trăm nghìn. Người kia lương cao hơn một chút, chắc khoảng bốn hoặc năm trăm nghìn.

Trần San San nghĩ một lúc: “Tuy không bằng mấy ông chủ giàu có hay công tử nhà giàu từng theo đuổi em, nhưng nếu là người mà bà chọn chắc chắn là sạch sẽ đàng hoàng không phải kiểu người lăng nhăng.”

Thực ra Thời Khinh cũng nghĩ như vậy. Nếu là chuyện yêu đương và kết hôn, cô coi trọng phẩm chất và ngoại hình hơn vật chất.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, thấy trời cũng không còn sớm Trần San San tiễn Thời Khinh ra ngoài: “Em tự lái xe hay đi taxi? Nếu đi taxi thì để chị đưa về.”

“Em lái xe đến, đậu ngoài cổng rồi.”

Vừa bước ra khỏi cửa, họ liền gặp Lan Hiểu Sương.

Cô ta liếc nhìn Thời Khinh từ trên xuống dưới, cong môi châm chọc: “Ôi, Thời Khinh, hóa ra cô vẫn còn đi được à? Tôi cứ tưởng cô bị thương nặng đến mức phải ngồi xe lăn rồi chứ.”

Lan Hiểu Sương thấy Thời Khinh càng điềm tĩnh thì trong lòng càng thêm khó chịu. Trong tưởng tượng của cô ta, một người không thể bước lên sân khấu như Thời Khinh hẳn là sẽ rất né tránh chủ đề đó. 

Cô ta đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cố ý để lộ chiếc vòng tay hình rắn hiệu Bulgari đang đeo nơi cổ tay. Cô ta vuốt vuốt chiếc vòng, giọng mỉa mai: “Chiếc vòng này là tổng giám đốc Ngô tặng tôi đấy, giá những hai trăm ngàn tệ, còn đắt hơn cả chiếc xe mà Trần San San thường lái. Trần San San à, cảm ơn cô đã giới thiệu cho tôi một người đàn ông tốt như vậy, đúng là rộng lượng thật đấy.”

Sắc mặt Trần San San tối sầm lại:

 “Cô không kén chọn, thì khỏi cần cảm ơn tôi.”

Thời Khinh liếc mắt nhìn chiếc vòng tay thêm một chút, lạnh nhạt nói:

 “Nếu không phải đích thân dẫn cô đến cửa hàng chính hãng để mua, thì nên cẩn thận đấy mẫu này hàng giả nhiều lắm đấy.”

Động tác của Lan Hiểu Sương lập tức cứng đờ. Chiếc vòng tay này đúng là không phải cô ta theo tổng giám đốc Ngô đến cửa hàng chính hãng mua. Rốt cuộc là thật hay giả, cô ta vẫn chưa xác minh được.

Sau khi Thời Khinh rời đi, Lan Hiểu Sương quay sang nhìn Trần San San:  “À đúng rồi, cô có biết Tập đoàn Phó thị không? Họ từng giúp Đoàn múa Lạc Xuyên rất nhiều.”

Trần San San cười nhạt:

 “Tập đoàn Phó thị? Ai mà không biết chứ?”

Lan Hiểu Sương nói:

 “Tôi nghe tổng giám đốc Ngô bảo năm nay họ định rút vốn, không rõ vì lý do gì.”

Trần San San vẫn giữ nụ cười lạnh:

 “Đoàn múa Lạc Xuyên bây giờ đã mất hết những cái tên nổi bật, người ta rút vốn cũng là chuyện bình thường thôi.”

"Hừ. Cô tưởng họ đầu tư vì Thời Khinh chắc? Trước đây đoàn trưởng cũng nghĩ như thế, còn định sắp xếp một buổi gặp giữa Thời Khinh và Phó Minh Khâm, nhưng Phó tổng thẳng thừng từ chối, nói rằng mình đầu tư không phải vì chuyện cá nhân." Lan Hiểu Sương khinh khỉnh, “Người ta là tổng giám đốc, giá trị tài sản không đếm xuể gặp qua bao nhiêu người rồi. Anh ta sẽ vì một người phụ nữ mà đầu tư nhiều tiền đến vậy sao?”

Đoàn múa Lạc Xuyên lớn như vậy, cho dù Thời Khinh là người nổi tiếng nhất thì việc cô rời đi cũng không thể làm lung lay địa vị của vũ đoàn tại Lạc Thành.

Trần San San hiểu rõ điều đó, cũng biết kể từ sau hôm nay nếu cô còn tiếp tục ở lại nhất định sẽ bị nhóm người của Lan Hiểu Sương nhắm vào. Cô chẳng buồn để tâm tới Lan Hiểu Sương nữa, quay người định rời đi.

Lan Hiểu Sương nhếch mép cười lạnh:

 “Tôi đã thuyết phục được tổng giám đốc Ngô rồi, anh ấy sẽ đầu tư cho đoàn múa chúng ta. Giờ Thời Khinh đã rời đi, vị trí vũ công chính cũng trống rồi, sau này sẽ là của tôi.”

Trần San San nhún vai, giọng nhàn nhạt:

 “Cô vui là được.”

Thời Khinh trở lại xe của mình. Ngày mai cô sẽ đến chỗ bà nội, nhưng hôm nay vẫn phải về nhà một chuyến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play