EDIT: Alynn

Sau khi trở về nhà, Thời Khinh nhìn thấy Đỗ Di Như và Thời Chỉ Nghiên đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Đỗ Di Như không phải là mẹ ruột của Thời Khinh.

Sau khi sinh Thời Khinh, mẹ cô qua đời.

Về sau, ông ngoại và cả nhà mới phát hiện Thời Đạt Hải đã có người phụ nữ khác bên ngoài từ trước.

Thời Đạt Hải và Đỗ Di Như có qua lại từ rất sớm. Đỗ Di Như từng trải qua một cuộc hôn nhân trải qua một cuộc hôn nhân,nhà họ Thời chắc chắn sẽ không chấp nhận mối quan hệ này. Thời Đạt Hải liền giấu gia đình, sau đó kết hôn với mẹ ruột của Thời Khinh.

Tuy vậy, ông ta vẫn chưa dứt khoát với Đỗ Di Như, thậm chí còn có một đứa con gái chung là Thời Chỉ Nghiên.

Từ đó, ông  ngoại cắt đứt quan hệ với nhà họ Thời, chỉ giữ liên lạc với mình Thời Khinh.

Sau này, Thời Đạt Hải tái hôn với Đỗ Di Như, danh chính ngôn thuận công nhận hai mẹ con họ 

Quan hệ giữa Thời Khinh với họ chỉ ở mức xã giao, chỉ giữ phép lịch sự bề ngoài.

Thời Chỉ Nghiên cúi đầu sơn móng tay, thấy Thời Khinh bước vào thì mỉm cười: “Khinh Khinh, công việc ở đoàn múa của em kết thúc rồi nhỉ? Sau này em định làm gì? Có muốn chị giới thiệu cho em một công việc không?”

Thời Khinh lạnh nhạt đáp: “Tôi  sẽ về với  bà nội một thời gian.”

Vừa dứt lời , sắc mặt Thời Chỉ Nghiên có chút méo mó.

Mẹ của Thời Đạt Hải tên là Lâm Tố Mai. Bà chưa từng xem trọng Đỗ Di Như, miệng luôn gọi bà ta là “hồ ly tinh”, đến cả Thời Đạt Hải cũng bị đối xử lạnh nhạt theo.

Từ khi Thời Đạt Hải tái hôn với Đỗ Di Như, Lâm Tố Mai không bao giờ bước chân  tới cái “gia đình nhỏ ” này nữa.

Thậm chí đến cả cháu gái ruột Thời Chỉ Nghiên bà cũng không thèm nhận.

Mỗi dịp Tết, Thời Đạt Hải đưa vợ con đến nhà bà, bà luôn lạnh lùng với mẹ con Đỗ Di Như.

Chỉ riêng với Thời Khinh thì niềm nở , luôn miệng gọi “cháu gái cưng” không ngớt.

Thậm chí, bà còn sớm lập di chúc , sau khi bà qua đời, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho Thời Khinh.

Nếu Lâm Tố Mai chỉ là người bình thường, chắc chắn Đỗ Di Như và Thời Chỉ Nghiên chẳng buồn lấy lòng bà.

Nhưng Lâm Tố Mai xuất thân danh gia vọng tộc, sở hữu nhiều cổ vật, tranh chữ và trang sức quý giá, những thứ đó đều có giá trị khổng lồ .

Sau khi ông nội Thời Khinh mất, bà vẫn nắm giữ 30% cổ phần công ty gia đình. Dù bà không am hiểu kinh doanh nhưng bà rất rõ giá trị của cổ phần đó, mặc Thời Đạt Hải hết lời nịnh nọt, bà nhất quyết không chuyển nhượng.

Cũng vì sự tồn tại của bà, nhiều năm qua Đỗ Di Như không dám ngược đãi Thời Khinh.

Nếu không, sao Thời Khinh có thể lớn lên suôn sẻ, thậm chí còn trở thành vũ công nổi tiếng như vậy?

Thời Chỉ Nghiên cười nói:

“Em đúng là hiếu thảo thật đấy.”

“Dĩ nhiên rồi, tôi chỉ có một mình bà nội.”

Đỗ Di Như cầm lấy gối tựa trên ghế sofa, nhẹ giọng chen vào:

“Mẹ thấy vẫn nên để ba con tìm cho con một công việc nhàn hạ thì hơn. Khinh Khinh, bây giờ con không thể nhảy múa nữa, chân tay cũng không còn linh hoạt, ra ngoài kiếm chồng cũng khó. Lo mà ổn định công việc trước đã.”

Thời Khinh không đáp lại, lặng lẽ trở về phòng.

Sau khi tắm xong, cô khoác áo choàng tắm bước ra, đứng trước gương lau mái tóc dài.

Làn da trắng như tuyết, hơi nước bốc lên khiến khóe mắt cô ửng đỏ.

Trước khi ngủ, Thời Khinh vô thức làm vài động tác giãn cơ quen thuộc.

Khi kéo chân trái ra sau, từ đầu gối trở xuống đột nhiên đau nhói như kim châm, khiến cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Đã ba tháng trôi qua.

Dù vết thương ngoài da đã lành nhưng , cô vẫn chưa thể phục hồi như trước.

Thời Khinh buồn bã, ôm đầu gối ngồi trên giường.

Lúc này điện thoại đổ chuông , là cuộc gọi video từ bà nội.

Cô nhấn nhận cuộc gọi.

Gương mặt hiền hậu của bà hiện lên trên màn hình: “Khinh Khinh à, ngày mai cháu đừng ngủ quên đấy. Tám giờ sáng nhớ dậy sớm sang đây nhé, biết chưa?”

Thời Khinh gật đầu: “Cháu đặt báo thức rồi ạ. Mai chắc chắn sẽ dậy sớm. Mà giờ đã mười giờ rưỡi rồi, sao bà chưa ngủ?”

Bà nội dù tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe, thường xuyên thức khuya xem phim truyền hình.

Thời Khinh hiểu rõ thói quen ấy, lần nào cũng nhắc bà chú ý sức khỏe.

Bà cười khúc khích: “Bà vừa xem phim, có một vị Bối lặc gia đẹp trai lắm. Lông mày hơi giống người bà định giới thiệu cho cháu nhưng người bà chọn còn đẹp trai hơn!”

Thời Khinh phì cười.

Bà nội là người coi trọng vẻ bề ngoài, lúc nào cũng thích những người xinh đẹp và những thứ trông bắt mắt.

Từ nhỏ, Thời Khinh đã rất xinh xắn, trông chẳng khác gì một con búp bê Tây Dương. Bà nội thương cô vô cùng, lúc nào cũng cưng chiều hết mực.

Bà đã chọn người để giới thiệu thì chắc chắn không tệ.

Nhưng bảo người đó còn đẹp hơn cả diễn viên trên phim thì đúng là hơi... quá.

Người ngoài đời vừa đẹp như minh tinh vừa giàu có, mấy ai còn cần đến mai mối để tìm bạn đời?

Thấy Thời Khinh có vẻ không tin, bà nội nhướng mày: “Cháu đừng không tin. Người ta thật sự rất tuấn tú. Anh họ của cháu cao 1m85, cậu ấy còn cao hơn nó một chút. Lần bà ngất ở trung tâm thương mại, chính cậu ấy và trợ lý đã đưa bà vào viện đấy.”

Chuyện bà được cứu, bà nội đã kể đi kể lại nhiều lần.

Mỗi lần nhớ lại, Thời Khinh đều thấy sợ.

Bà đã bảy mươi tuổi, vẫn thường lái xe một mình đi dạo siêu thị.Người lớn tuổi rồi, đi đâu một mình cũng khiến người nhà lo lắng. Với một 'đứa trẻ lớn tuổi' tràn đầy tò mò như vậy, dù con cháu có khuyên thế nào cũng chẳng thể ngăn được."

Cũng may lần đó có người giúp, nếu không Thời Khinh chẳng dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra 

Chính vì điều đó, Thời Khinh rất cảm kích người đàn ông cô chưa từng gặp kia.

Cô nói:“Nếu sau này gặp, cháu nhất định sẽ cảm ơn Phó tiên sinh thật tốt.”

Bà nội nhìn Thời Khinh hồi lâu: “Khinh Khinh, mắt cháu đỏ hết cả lên rồi, có phải vừa khóc không?”

Thời Khinh vội dụi mắt: “Không đâu ạ, chắc tại hôm nay cháu dùng kem dưỡng mắt bị dị ứng thôi.”

Bà nội cũng hiểu đại khái cô đang nghĩ gì, không hỏi thêm nữa.

Đôi chân đối với Thời Khinh quan trọng biết bao.

Dù ngoài mặt cô tỏ ra bình thản, chỉ có chính cô biết cô đau lòng đến mức nào.

Tắt cuộc gọi, Thời Khinh nằm gục xuống gối và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Khinh ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp Thời Chỉ Nghiên.

Hôm nay Thời Chỉ Nghiên trang điểm kỹ càng, ăn mặc nổi bật.

Thấy Thời Khinh, cô ta mỉm cười: “Khinh Khinh, hôm nay em đến nhà bà nội à? Ba đưa chị đi dự một sự kiện, nghe nói có thể gặp Lục Tri Viễn.”

Nhà họ Lục có mối quan hệ không tồi với nhà họ Thời.

Tuy vậy, những năm gần đây nhà họ Lục phát triển hơn hẳn.

Lục Tri Viễn vừa đẹp trai vừa giàu có, là hình mẫu trong mơ của bao phụ nữ.

Trước đây Thời Khinh từng gặp Lục Tri Viễn hai lần nhưng đều là trước khi cô bị thương, hai người chỉ nói chỉ xã giao vài câu, thậm chí chưa từng kết bạn hay trao đổi liên lạc 

Thời Chỉ Nghiên lại hiểu nhầm, cho rằng Thời Khinh có tình cảm với Lục Tri Viễn .

Trùng hợp, Lục Tri Viễn từng hỏi cô ta về sở thích  của Thời Khinh.

Thời Chỉ Nghiên đảo mắt: “Trước đây Lục thiếu gia rất quan tâm đến em, còn hỏi chị em thích quà gì. Nhưng từ khi em bị thương, hình như anh ấy đã thích người khác rồi. Khinh Khinh, giờ em đi lại bình thường,trông cũng giống trước đây. Nhiều người từng nghĩ em sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời, còn đoán chân em có di chứng. Em cũng biết đấy, nhà hào môn rất khắt khe trong việc chọn con dâu, không trách Lục thiếu gia  thay lòng.”

Thời Khinh chẳng thân thiết gì  với Lục Tri Viễn, chuyện anh ta có thích ai hay không, cô hoàn toàn không để tâm.


Trong các dịp xã giao, Thời Chỉ Nghiên có danh tiếng hơn, là đại tiểu thư nhà họ Thời.

Thời Đạt Hải thiên vị Thời Chỉ Nghiên, hay đưa cô ta đi gặp gỡ các mối quan hệ.

Đỗ Di Như cũng đặt nhiều kỳ vọng vào cô con gái này, mong cô ta có thể gả vào hào môn 

Hai năm qua, Thời Khinh dồn hết tâm huyết cho vũ đạo, đoàn trưởng từng mời cô đi tiệc xã giao, nhưng cô không có thời gian càng không bận tâm đến chuyện trong nhà.

“Anh ta có thay lòng hay không chẳng liên quan gì đến tôi .” – Thời Khinh thản nhiên – “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Thời Chỉ Nghiên há miệng định nói gì đó.

Thời Khinh từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt người lớn nhà họ Thời, đối xử với mọi người rất lễ phép.

Từ khi cô bị thương, không ít người chờ xem cô có sụp đổ không.

Thời Chỉ Nghiên cũng muốn xem, cô cháu gái được Lâm Tố Mai nâng niu cưng chiều kia, sau khi gặp biến cố có gục ngã không.

Không ngờ Thời Khinh chưa từng oán trách nửa câu.

Dù thời điểm ngồi xe lăn, cô vẫn điềm đạm như xưa, không thấy chút nào bị đả kích.

Buổi trưa, đến nhà bà nội, Thời Khinh toát mồ hôi, vội mở tủ lạnh lấy dưa hấu ướp lạnh ra ăn.

Bà nội mỉm cười nhìn cô: “Ăn từ từ thôi, đừng ăn nhiều quá. Dưa lạnh quá ăn nhiều sẽ không tốt.”

Thời Khinh từ nhỏ thể chất yếu, mùa đông sợ lạnh, mỗi lần đến kỳ đều đau đớn. Vì thế bình thường ít ăn đồ lạnh.

Hôm nay trời quá nóng, cô không nhịn được, lấy thìa xúc ăn nửa quả.

Ăn xong, Thời Khinh nằm dài trên sofa, bà nội ngồi bên cạnh để cô gối đầu lên đùi mình.

Bà khẽ vuốt tóc cô: “Dạo gần đây, Đỗ Di Như và Thời Chỉ Nghiên có bắt nạt cháu không?”

Thời Khinh chưa từng kể khổ với bà.

Đỗ Di Như và Thời Chỉ Nghiên chỉ dám giở trò mờ ám, bởi bà vẫn là người đứng đầu, họ không dám quá đáng.

Thời Khinh lắc đầu: “Bà yên tâm, ở nhà cháu vẫn ổn.”

Bà nội nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đứa bé đáng thương của bà, người ta có mẹ bảo vệ, cháu thì không. Bà sợ cháu bị ức hiếp. Khinh Khinh, nếu con sớm kết hôn, có gia đình nhỏ, bà sẽ yên tâm hơn.”

Thời Khinh hơi ngẩng đầu: “Bà ơi, cháu còn chưa yêu, nói gì đến kết hôn.”

“Phó Minh Khâm là một chàng trai tốt, bà thấy cậu ấy mọi mặt đều ổn.” – bà nội nói – “Hôm nay bà gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy nói mai sẽ gặp con. Khinh Khinh, cậu ấy không phải loại đàn ông lăng nhăng đâu, lần này đi xem mắt là nghiêm túc muốn kết hôn đấy.”

Thời Khinh ngạc nhiên: “Muốn kết hôn thật ạ?”

Bà nội gật đầu: “Đến lúc đó xem hai đứa có hợp ý không. Theo ta thì đó là chàng trai rất tốt, nhưng quan trọng nhất là hai đứa có tình cảm với nhau hay không”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play