EDIT: ALynn
Quán cà phê hẹn gặp thật yên tĩnh, Thời Khinh đã đến từ sáng sớm.
Ở nhà, bà nội luôn làm phiền cô, cô muốn ra ngoài trước để làm một bản sơ yếu lý lịch, tạm thời tìm một công việc nhàn hạ.
Đến công ty của Thời Đạt Hải cũng là một lựa chọn không tồi.
Chỉ là Thời Khinh bất mãn với ba mình, Thời Đạt Hải bình thường rất đề phòng cô vì thế cô không muốn thường xuyên gặp mặt ông ta.
Nhớ lại chuyện cũ, Thời Khinh thường ngẩn người, thời trung học cô ở Nam Thành, đại học thì đến Lạc Thành, sau khi vào Vũ đoàn Lạc Xuyên thì cô luôn ở nhà ba.
Đôi khi nhìn cảnh gia đình ba người họ vui vẻ hòa thuận, cô cảm thấy mình như một người ngoài.
Khoảng thời gian này cô đã trải qua đủ thứ chuyện, đôi khi cũng thấy thật hoang đường.
"Thời Khinh?"
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Thời Khinh quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, một cô gái tóc ngắn ngang tai, mặc bộ vest đen nhỏ đang đứng.
Thời Khinh nhận ra đây là người bạn thân thời cấp hai của mình.
Cô đứng dậy: "Điền Vũ Thanh?"
Điền Vũ Thanh bước tới: "Đúng là cậu rồi, bao nhiêu năm không gặp, tớ suýt không nhận ra cậu nữa, cậu còn xinh hơn trong video."
Thời Khinh khẽ cười: "Cậu làm việc gần đây à?"
Điền Vũ Thanh chỉ tay về phía không xa: "Đó, tớ giờ làm môi giới bất động sản, vừa đưa khách đi xem biệt thự bên kia xong."
Khu biệt thự cách quán cà phê này không xa là khu vực sang trọng nhất Nam Thành, một căn biệt thự ít nhất cũng phải từ một trăm triệu trở lên, các quan chức và giới thượng lưu ở Nam Thành cơ bản đều sống ở đây.
Thời Khinh và Điền Vũ Thanh có mối quan hệ rất tốt thời cấp hai, hai người có một năm ngồi trước sau bàn, thường xuyên cùng nhau đi căng tin và tiệm tạp hóa, cuối tuần cũng hẹn nhau đi chơi.
Sau này lên cấp ba vào trường khác nhau nên dần ít liên lạc, chỉ còn lưu lại vài lời chúc mừng sinh nhật nhau, hoặc bình luận trên mạng xã hội.
Điền Vũ Thanh vừa uống cà phê trong tay, vừa than thở: "Khách hôm nay chưa xem xong đã đi rồi, tớ chạy không công rồi. Nhưng mà, biệt thự ở đây thật sự rất đẹp, nghe nói mấy năm trước ông trùm giàu nhất Lạc Thành của các cậu đã mua căn lớn nhất. Thời Khinh, bà nội cậu có muốn mua nhà không? Tớ biết bà ấy chắc chắn mua được."
Trong số các bạn học của Thời Khinh, Điền Vũ Thanh chắc chắn có thu nhập cao, một giao dịch thành công có thể nhận được gần một triệu tiền hoa hồng.
Gia đình Điền Vũ Thanh ở Nam Thành, quan hệ rộng, công việc sau này mọi mặt đều thuận lợi.
"Bà nội tớ quen sống ở căn nhà hiện tại rồi, bà nói trong đó chứa đầy kỷ niệm của bà và ông nội, sẽ không đổi nhà mới đâu."
"Thời Khinh, sau này cậu sẽ định cư ở Nam Thành à?" Điền Vũ Thanh nghe nói chuyện Thời Khinh bị thương ở chân và rời vũ đoàn, "Ở đây cũng tốt lắm, môi trường đẹp lại dễ sống, chúng ta có thời gian còn có thể ra ngoài ăn uống cùng nhau."
Thời Khinh tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ những điều này.
Tuy nhiên, việc gặp lại bạn bè cũ quả thật khiến tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều, hai người trò chuyện nhiều chuyện, bàn tán về tình hình và chuyện phiếm của một số bạn học.
Điền Vũ Thanh nhận được một cuộc điện thoại, cô ấy còn có việc phải bận, liền vội vã rời đi, hẹn Thời Khinh lần sau cùng đi chơi.
Thời Khinh mở máy tính, tiếp tục chỉnh sửa sơ yếu lý lịch của mình.
Nhiều tiền bối của cô sau khi rời sân khấu sẽ mở học viện khiêu vũ hoặc làm huấn luyện viên hướng dẫn gì đó.
Thời Khinh muốn nghỉ ngơi một thời gian ở một vị trí nhàn hạ.
Rời xa sân khấu yêu thích của mình, trong một thời gian dài, cô không muốn tiếp xúc với những thứ liên quan đến nhảy múa.
Đối với cô mà nói, luôn có một vài ám ảnh.
Khi làm xong sơ yếu lý lịch, nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ hẹn với Phó Minh Khâm.
Thời Khinh cất máy tính, bỏ vào chiếc túi vải bên cạnh.
Lúc này, ánh sáng tối đi, có người bước đến trước bàn cà phê, Thời Khinh ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với người đàn ông.
Phó Minh Khâm dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi đen và quần tây, ống tay áo sơ mi được xắn lên, cơ bắp cánh tay rõ ràng, dù anh không biểu cảm gì, vẫn toát ra một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Thời Khinh giật mình: "Phó tiên sinh."
Phó Minh Khâm gật đầu: "Chào buổi chiều."
Ly latte trước mặt Thời Khinh đã cạn, cô hỏi Phó Minh Khâm thích gì, rồi gọi thêm hai ly cà phê nữa.
Phó Minh Khâm có lẽ nhận ra Thời Khinh có chút e dè với mình, anh khẽ cười: "Cô đợi lâu rồi à?"
Thời Khinh "Ừm" một tiếng: "Tôi đang tìm việc, ở nhà lâu quá không thoải mái, muốn ra ngoài làm việc một thời gian."
Sau khi bị thương, cô đã nghỉ ngơi gần nửa năm.
Nếu cứ ở nhà mãi, Thời Khinh sợ sau này mình sẽ thật sự không muốn ra ngoài nữa.
Phó Minh Khâm nói: "Muốn tìm công việc về lĩnh vực nào?"
"Công việc quá chuyên môn, tôi chắc không làm được." Thời Khinh xuất thân từ ngành múa, không hiểu nhiều về các chuyên ngành khác, "Tôi đang tìm một công việc văn phòng nhàn hạ."
Thời Khinh không từ bỏ việc trị liệu phục hồi chức năng, công việc nhàn hạ tiện cho cô đi kiểm tra định kỳ ở bệnh viện.
Mặc dù bác sĩ nói khả năng chân cô hồi phục như ban đầu là không cao.
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm một chút hy vọng thầm kín.
"Nếu tôi có quen biết công ty nào đang tuyển dụng, tôi sẽ giới thiệu cho cô."
Thời Khinh khẽ cười: "Vậy thì cảm ơn anh nhé."
Hai năm Thời Khinh ở Vũ đoàn Lạc Xuyên cũng là hai năm huy hoàng nhất của cả vũ đoàn.
Mặc dù nhiều người hâm mộ của Thời Khinh không thừa nhận vẻ đẹp của cô đóng vai trò quan trọng, họ đều đưa ra các tác phẩm đoạt giải lớn của cô để chứng minh Thời Khinh thực ra không dựa vào nhan sắc.
Nhưng công bằng mà nói, Thời Khinh quả thật là một tiểu mỹ nhân khiến người ta gặp một lần khó quên.
Hôm nay Thời Khinh hẹn Phó Minh Khâm ra ngoài là muốn hiểu rõ hơn về anh.
Tuy nhiên, những lời nói bình thản của anh lại khiến Thời Khinh có chút hoảng loạn.
Phó Minh Khâm nói anh cần một cuộc hôn nhân, trưởng bối nhà họ Phó hai năm nay vẫn luôn thúc giục anh kết hôn.
Trọng tâm của anh luôn đặt vào sự nghiệp, trước đây không có nhu cầu yêu đương, bây giờ muốn tìm một đối tượng phù hợp để kết hôn.
Đầu óc Thời Khinh có chút trống rỗng.
"Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, trước đó, bà Lâm đã kể cho tôi nghe một số chuyện về em." Phó Minh Khâm vẻ mặt điềm tĩnh, "Thời Khinh, tôi hy vọng em có thể đồng ý."
Thời Khinh tin tưởng bà nội.
Cô biết người bà nội giới thiệu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, có khi còn đáng tin cậy hơn cả người cô tự tìm.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, chưa yêu đương đã bước vào hôn nhân, điều này khiến Thời Khinh có chút ngạc nhiên.
Thời Khinh nói: "Phó tiên sinh, tôi muốn về nhà suy nghĩ kỹ."
"Được." Phó Minh Khâm nói, "Tôi phải đi công tác một tuần, trong tuần này, em có việc gì có thể gọi điện cho tôi."
Về đến nhà, Thời Khinh lăn một vòng trên giường.
Trong đầu cô không ngừng vang vọng những lời Phó Minh Khâm đã nói hôm nay.
Thời Khinh không có nhiều ảo tưởng về tình yêu, việc bỏ qua giai đoạn yêu đương để kết hôn đối với cô mà nói không phải là điều đáng tiếc.
Chỉ là mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến cô có chút không kịp phản ứng.
Thời Khinh suy nghĩ một chút, định ra ngoài hỏi ý kiến bà nội.
Bà nội đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại với ai đó, bà đeo kính gọng vàng, tay lật một cuốn album: "Không được, bà không đi được, mấy đứa cứ đi đi, chụp nhiều ảnh rồi cho bà xem nhé."
Trong điện thoại không biết đang nói gì, bà nội thở dài: "Đứa cháu gái nhỏ của bà, từ bé đã khiến người ta lo lắng không thôi, giờ nó bị thương ở chân ở nhà, làm sao bà đi du lịch cho được? Khinh Khinh bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực ra yếu đuối vô cùng, phải ở nhà dỗ dành nó thật tốt, chỉ sợ nó có vấn đề về tâm lý..."
"...Con nói cũng đúng. Con bé từ nhỏ đã học múa, múa hơn mười năm, giờ đột nhiên không thể múa nữa, trong lòng hụt hẫng lắm, thêm mấy lời đồn thổi trên mạng nữa, bà nhìn mà lo. Ngoài bà nội này ra, cũng chẳng có ai thương đứa bé đáng thương này đâu."
Thời Khinh vịn vào khung cửa, đứng yên tại chỗ.
Bà nội khi còn trẻ rất năng động và thích chơi, cùng ông nội đi khắp nơi. Giờ về già, bà rảnh rỗi ở nhà, thường xuyên cùng mấy bà bạn già đi chơi.
Tuy có chút bệnh vặt thường gặp ở người già, nhưng bình thường sức khỏe bà nội vẫn khá tốt, đi lại rất nhanh nhẹn.
Nếu thêm vài năm nữa, e rằng bà nội thật sự không còn sức để đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà nội cúp điện thoại, vài phút sau, Thời Khinh mới từ trong đi ra: "Bà nội."
Bà nội chỉnh lại kính trên sống mũi, cúi đầu bấm điện thoại, không biết định gọi video cho ai: "Sao thế? Hôm nay con ra ngoài hẹn hò với Minh Khâm, hai đứa hòa hợp thế nào?"
Nghiêm túc mà nói, thực ra đó không phải là hẹn hò, chỉ có thể nói là gặp mặt.
Thời Khinh lấy một quả táo từ tủ lạnh: "Con và Phó tiên sinh hòa hợp khá tốt ạ."
"Thật à? Mấy hôm trước con còn nói hai đứa không hợp mà."
"Lúc đó con không quen anh ấy, con nói bừa thôi." Thời Khinh cắn một miếng táo, "Bà nội, những năm trước vào thời điểm này bà đều đi du lịch, năm nay bà định đi đâu chơi ạ?"
"Năm nay bà không ra ngoài đâu, bên ngoài nóng quá, ở nhà mát mẻ hơn."
Thời Khinh: "Phó tiên sinh hỏi con có thể kết hôn với anh ấy không, con suy nghĩ một chút, vẫn muốn hỏi ý kiến của bà trước."
"Anh ấy là người bà giới thiệu cho con, bà chắc chắn ưng ý chàng rể này, nếu không sẽ không giới thiệu cho con." Bà nội nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn Thời Khinh, "Quan trọng nhất là con, Khinh Khinh, con có thích người ta không?"
Thời Khinh nóng bừng cả đầu: "Phó tiên sinh rất xuất sắc, ngoại hình đặc biệt tuấn tú, đương nhiên con thích ạ."
Trong điện thoại của bà nội truyền đến một giọng nam lạnh lùng: "Sau khi cháu về, sẽ cùng Thời Khinh đi đăng ký kết hôn."
Thời Khinh: "..."
Không ngờ, bà nội đang gọi video cho Phó Minh Khâm.
Thời Khinh bước chân nhẹ bẫng, chính cô cũng không biết mình đã về phòng bằng cách nào.
Cô vùi mặt vào gối, nửa ngày không nói nên lời.
Một lúc sau, Thời Khinh lấy điện thoại ra, trên WeChat có thêm một tin nhắn do Phó Minh Khâm gửi đến.
"Năm nay lịch trình rất bận, tạm thời không sắp xếp được đám cưới. Tôi muốn đăng ký kết hôn trước, đám cưới sẽ tổ chức sau, em có ý kiến gì không?"
Thời Khinh không quá khao khát một đám cưới lớn.
Với tình trạng hiện tại của cô, thực ra không thích hợp để tổ chức đám cưới, lặng lẽ kết hôn có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Thời Khinh trả lời một chữ "Được".
"Đợi tôi về."
Nhìn tin nhắn cuối cùng của đối phương, Thời Khinh lại ngẩn người một lúc.
Phó Minh Khâm cần một cuộc hôn nhân để đối phó với gia đình đang giục cưới, Thời Khinh muốn bà nội yên tâm và muốn những người lớn khác có ý đồ xấu xung quanh từ bỏ ý định.
Dù xét từ khía cạnh nào đi nữa, đây dường như là một chuyện rất có lợi, cả hai đều có thể đáp ứng nhu cầu hiện tại.