--

Thành phố Giang vào mùa hè nóng gay gắt, dù đã là hoàng hôn, trên cây ve sầu vẫn không ngừng kêu râm ran, khiến người ta càng thêm bực bội.

Trong phòng nhà họ Minh.

Chiếc quạt máy cũ kỹ rít lên từng tiếng khàn khàn, các cánh quạt nghiêng ngả như sắp rơi rụng bất cứ lúc nào, nếu không cẩn thận còn có thể bay trúng đầu người.

Tối nay Minh Hữu Lâm không về nhà, mùi thức ăn từ gian bếp nhỏ hẹp tỏa ra khắp phòng như một lò hấp ngột ngạt, khiến người ta vốn đã nóng nảy lại càng không còn cảm giác thèm ăn.

Thức ăn trong nhà ngày thường chỉ đơn điệu vài món rau xanh với dưa muối. Chỉ khi nào Minh Hữu Lâm có mặt, trên bàn mới xuất hiện vài món mặn, có chút thịt cá ra dáng bữa cơm gia đình.

Minh Nhược lướt mắt nhìn qua bàn, thấy có món thịt liền biết ngay là ba mình không có ở nhà mới được ăn như vậy. Dù là có ba món thịt, thì cũng chẳng ai muốn ăn nổi trong cái không khí ngột ngạt này.

“Ăn đi, ba mày hôm nay không về.”

Đường Tri Lan vừa rồi còn mặt mày vui vẻ, nhưng sau khi dập điện thoại, nét mặt liền sụp xuống, không giấu nổi sự chán nản.

Trên bàn, ngoài đĩa rau muống xào và món củ cải chua, các món còn lại đều là đồ chiên ngập dầu mỡ.

Minh Nhược thân thể yếu ớt, chỉ gắp một ít rau xanh ăn lót dạ.

 

Bầu không khí nặng nề khiến hắn cảm thấy không khỏe. Đã bao nhiêu năm rồi cậu mới lại thấy khó thở đến thế. May mắn là cảm xúc của Đường Tri Lan cũng không kéo dài quá lâu.

Trên đường ăn cơm, cuối cùng Đường Tri Lan cũng bắt đầu màn thuyết giáo của mình.

Minh Nhược khẽ thở phào, đợi bà trút giận xong mới nhẹ giọng nói:

“Mẹ, con muốn đi làm thêm hè.”

“Dì con hè này chắc là không…” Đường Tri Lan đang nói thì sững người lại, đôi mắt mở to, đồng tử giãn ra làm khuôn mặt gầy guộc càng thêm dữ tợn.

“Con vừa nói gì cơ?”

Minh Nhược đặt đũa xuống, tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng người nhưng mắt cụp xuống:

“Con... con muốn đi làm thêm hè.”

Dù đã trải qua một kiếp luân hồi, trong ngôi nhà này, cậu vẫn là kẻ bị bẻ gãy lưng, chỉ muốn biến thành con chuột chui vào hang trốn đi mãi mãi.

Không khí ngưng đọng.

Một lúc sau, Đường Tri Lan bình tĩnh nói:

“Đi làm thêm hè à? Mẹ phải hỏi ba con đã.”

Minh Nhược xoa đầu ngón tay, ngẩng mắt lên nhìn bà:

“Mẹ không thể tự quyết định sao?”

Chỉ đối diện có ba giây, cậu đã hoảng hốt cụp mi.

Nụ cười trên mặt Đường Tri Lan khựng lại, nhưng miệng vẫn nhanh hơn não:

“Sao lại không thể, con cứ đi đi.”

“Tốt.” Minh Nhược gật đầu ngay.

Bởi vì cậu biết, Đường Tri Lan luôn như con diều bị cột vào Minh Hữu Lâm, chuyện gì cũng phải hỏi qua ông ta. Rõ ràng có thể tự quyết, nhưng lại không muốn động não.

Giống như đã từng có người nói với cậu: “Làm người, phải học cách tự suy nghĩ.”

 

---

Chuyện này cứ thế được quyết định.

Để tránh phải ở nhà quá nhiều, Minh Nhược trực tiếp xin một công việc bao ăn bao ở.

Địa điểm là công trường xây dựng ở vùng ngoại ô, ông chủ mở một quán ăn nhỏ bên đó. Công trình thuộc về Trình gia – xem như là lần đầu tiên hắn có liên hệ với Trình Diêm Hạ. Dù là gượng ép, nhưng với Minh Nhược – người vừa mới chui ra khỏi hố đen cuộc đời – thì đây là ánh sáng hy vọng duy nhất.

Ngoại ô xa xôi, mỗi ngày cậu phải dậy từ bốn, năm giờ sáng để đi mua thực phẩm, rửa rau. Mệt mỏi đến mức lưng muốn gãy, nhưng cậu vẫn cố gắng ôn lại kiến thức. Bởi vì học bổng – đối với cậu – rất quan trọng.

May là, Minh Hữu Lâm không hỏi han tình hình cậu nữa. Chỉ có Đường Tri Lan thỉnh thoảng gọi điện, từ thời gian làm việc đến ăn uống đều phải nắm rõ.

Một tháng trôi qua như thế, rất nhanh đã đến ngày nhập học của Giang Thị Nhất Trung.

Hai ngày trước khi khai giảng, Minh Nhược nghỉ việc ở quán ăn.

Cậu muốn nghỉ ngơi và… giấu chuyện đi học với gia đình.

Hôm đó, khi đang chuẩn bị giấu cặp sách đi thì—

“RẦM!”

Cánh cửa phòng ngủ bị đá bật tung. Tóc hắn lại bị túm lấy. Minh Nhược như bị tách rời khỏi cơ thể, rất lâu sau mới có phản ứng.

Đau buốt tận da đầu, vết thương tâm lý tưởng đã lành lập tức nứt ra. Minh Nhược run lẩy bẩy như phát điên, ôm chặt đầu, hốc mắt đỏ hoe.

“Lão Minh! Đó là con trai ông đấy!”

“Lão Minh ——”

Tiếng khóc thê lương vang bên tai, Minh Nhược muốn chạy, nhưng cơn đau xuyên tim khiến hắn không nhúc nhích nổi.

Cú đấm của người đàn ông trưởng thành dội xuống như sấm, từng đòn nện vào da thịt, vang lên tiếng nặng nề như muốn vỡ tai. Minh Nhược cắn chặt răng, cố bảo vệ bản thân trong tình huống chênh lệch sức lực.

Thân thể không chịu nổi, cậu phản xạ theo bản năng, phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ.

Nước mắt rơi đầy mặt, trong mắt Minh Nhược là oán hận ngập tràn.

Hạ Hạ, cứu mạng với…

Trong mơ hồ, có bàn tay to vỗ nhẹ lên mặt cậu. Một giọng nói dịu dàng mà kiên định vang lên:

“Ai bắt nạt con, thì đánh trả lại. Đánh không lại thì ném đồ. Có bị thương đã có ta.”

“Nếu Nhược Nhược thực sự gặp chuyện, thì ta cũng không còn nữa…”

Minh Nhược như bị bàn tay kia kéo ra khỏi ác mộng.

Đôi mắt như mặt nước đột nhiên trở nên hung dữ, hai tay nắm lấy chân ghế, cắn mạnh đến chảy máu môi.

“Cút!”

“CÚT ——”

“MẸ NÓ, CÚT CHO TA ——!”

“BỐP!”

Một đòn cực mạnh, không biết cậu lấy sức từ đâu, đẩy ngã người đàn ông say xỉn. Ghế phát ra tiếng răng rắc dài như kết thúc một hồi kịch…

Hơi thở nặng nề vang lên trong tai hắn – từng chút một.

Minh Nhược siết chặt nắm tay, chết lặng nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu đang nằm dưới đất.

Thiếu niên hoảng loạn ngẩng đầu – đối diện là người mẹ với mái tóc rối bù. Minh Nhược run rẩy cất tiếng:

“Mẹ…”

Là lần đầu tiên trong đời này hắn phản kháng quyết liệt như thế. Cậu muốn nói hết.

Nhưng khi thấy ánh mắt ngày càng phẫn nộ của mẹ, sống mũi hắn cay xè, cuối cùng đành im lặng.

Từ đầu tới cuối… có lẽ chính hắn quá hy vọng.

Hắn đứng bật dậy, cầm lấy cặp sách, đẩy mẹ ra, loạng choạng bỏ đi.

“Minh Nhược! Con quay lại cho mẹ!”

Cậu đứng lại, tay đỏ rực vịn vào cánh cửa. Nghĩ nghĩ, như thể có gông cùm trói chân, khó khăn quay đầu lại:

“Mẹ, con sai rồi sao?”

Không cần suy nghĩ, Đường Tri Lan đáp ngay:

“Chẳng lẽ không phải sao? Con đánh ba đến ngất xỉu!”

Minh Nhược lau nước mắt:

“Vậy con nên bị ông ấy đánh đến chết mới được à?”

“Ông ấy là ba con, con nên——”

Không chờ hết câu, Minh Nhược nghiến răng, mở cửa bỏ chạy.

“Con quay lại —— Minh Nhược! Con không nghe lời có phải không!”

Minh Nhược lảo đảo xuống lầu, cánh tay tróc vảy lại bị rách toạc, làn da trắng như sữa phút chốc tím bầm.

Đi được vài bậc, cậu khuỵu xuống.

Lau nước mắt, hắn rụt rè tiến đến gần một bà lão tóc bạc:

“Cháu chào bà Bạch.”

“Tiểu Nhược… cái này… cái này… ai!” Bà lão mắt đầy lo lắng, “Đi, về nhà bà, bôi thuốc.”

Minh Nhược cười nhẹ, cố trấn an:

“Không sao đâu bà, vài ngày sẽ ổn thôi.”

“Cái gì mà vài ngày! Vào nhà ngay!” Bạch nãi nãi kéo tay hắn, giọng dứt khoát.

Cậu không dám chống cự, đành ngoan ngoãn theo vào.

 

---

Sáng sớm, thành phố Giang Thị bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, như thể toàn bộ thành phố đang ẩn mình trong màn sương trắng ngà, len lỏi giữa núi non. Cảnh tượng ấy khiến Giang Thị trông như một cung điện trên trời – tĩnh lặng và uy nghi.

Lúc 9 giờ điểm danh, vào khoảng 8 giờ rưỡi, phòng học của lớp 13, năm hai cấp ba đã có hơn một nửa học sinh ngồi vào chỗ.

Đến khi sương mù ngoài cửa sổ tan đi, ánh mặt trời lần nữa ló dạng nơi cuối chân trời, những tia nắng dừng lại trên người một nam sinh ngồi ở hàng ghế cuối. Trong lớp học rộng lớn ấy, chỗ ngồi quanh cậu đều trống trơn.

Minh Nhược từ nhà đến trường trung học hàng đầu Giang Thị phải mất một tiếng rưỡi. Dù cậu đã lên xe buýt từ rất sớm, giữa đường vẫn bị kẹt gần một tiếng.

Cậu vội vàng chạy đến trường, kịp giờ điểm danh đúng vào phút cuối.

Giáo viên chủ nhiệm học kỳ này là cô giáo dạy tiếng Anh trước đây của lớp – dịu dàng nhưng rất nghiêm khắc. Cô nhẹ nhàng nhắc Minh Nhược đến phòng học sau cất đồ rồi nhanh chóng quay lại lớp.

Minh Nhược liền chạy vội về ký túc xá, cất chiếc cặp to và đồ đạc, sau đó vội vã leo lên tầng 5 để tìm lớp học của mình.

Ngoài cửa, biển lớp ghi rõ: "Lớp 13, năm hai".

Trong phòng học náo nhiệt như một tổ ong, người chắc chắn đã đông đủ.

Minh Nhược hít sâu một hơi, giấu cánh tay bị thương ra sau, rồi từ từ đẩy cửa bước vào. Khoảnh khắc ấy, như thể ai đó nhấn nút “tạm dừng”, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

Minh Nhược giật mình co rụt vai, cúi thấp đầu hơn.

“Ơ kìa – ai đây? Nhìn thương chưa kìa~”

Một nữ sinh gần cửa, chống một chân lên ghế, nghiêng đầu trêu chọc bằng giọng nói lanh lảnh.

“Bốp!” Như có ai đâm thủng quả bóng trêu chọc, cả lớp lập tức ồn ào trở lại.

“Tên gì thế? Cục cưng à?”

“Pé ngoan, gọi tên sao mà tùy tiện quá vậy trời.”

“Nhưng mà thật sự là đáng yêu thật đó, nhìn đôi mắt nai kìa, a trời ơi, còn mái tóc mềm mềm nhàn nhạt kia nữa. Da nữa chứ, trắng hồng mịn màng, tsk tsk, ganh tị không chịu nổi…”

“Cút dùm đi!”

“Mà nè, pé đáng thương định ngồi ở đâu đó?”

Minh Nhược cũng đang tự hỏi câu này.

Cậu ngẩng đầu một chút, trông như một con hamster lông xù bé xíu run rẩy, rồi vội vàng cúi xuống. Cuối cùng cậu xác định vị trí ở góc cuối lớp.

“Xì ——”

“Không thể nào! Không thể nào! Pé đáng thương sao lại ngồi ở chỗ đó!”

“Aaaa! Trời ơi! Cục cưng lớp 13 sẽ bị sói xám ăn thịt mất!”

“Cạch.” Một tiếng rất nhẹ vang lên – là tiếng cặp sách đặt lên ghế.

Luật bất thành văn ở Giang Thị: Hàng ghế cuối trong lớp, hoặc là đầu gấu, hoặc là học dốt.

Minh Nhược cố gắng cúi gằm người xuống bàn, như thể muốn tránh xa những người xung quanh. Cậu không dám dây vào đầu gấu, cũng không muốn làm phiền người khác.

Lách cách lách cách, cậu lục lọi cặp sách của mình, cúi đầu sắp xếp đồ đạc. Nhưng khi ngẩng lên, cậu thấy hai người phía trước đồng loạt quay lại, ánh mắt sáng rực nhìn cậu như đang xem kịch.

Tim Minh Nhược đập thình thịch, ngón tay siết chặt lấy dây kéo cặp sách.

Chết rồi, chọc phải ai rồi sao?

Cậu như chú ngỗng con mới ra đời, mềm nhũn, ai muốn nắn cũng được. “X-xin lỗi…”

“O! M! G!”

Hai người phía trước đồng loạt quay lại như song sinh, hành động ăn ý đến kinh ngạc.

Minh Nhược bối rối, khẽ nhúc nhích cánh tay đang đau nhức, không hiểu rốt cuộc họ đang làm gì.

Bất ngờ, bên cạnh truyền đến một giọng nói:

“Đổi chỗ không?”

Giọng nói trầm thấp, không lớn, nhưng vang lên như tiếng cello nhẹ nhàng ngân nga, khiến tai ai nghe cũng phải rung lên.

Âm thanh quen thuộc ấy ngay lập tức kéo Minh Nhược trở về những ngày tháng bên cạnh Trình Diêm Hạ.

Trong chớp mắt, tóc cậu như dựng đứng lên vài sợi, mắt mở to như bị sét đánh trúng.

Giống như một con mèo nhỏ bị dọa!

Ngay giây sau khi thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, Minh Nhược lập tức níu lấy cánh tay bàn bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe:

“Lão công ơi……”

Trình Diêm Hạ nghe rõ cậu vừa gọi gì, mặt lạnh tanh rút tay lại ngay lập tức:

“Đừng gọi linh tinh.”

Ánh mắt cậu hờ hững, lạnh lùng, tạo một khoảng cách rõ rệt.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ghét nhất là kiểu người như vậy.

Đôi mắt Minh Nhược đẫm lệ mông lung phản chiếu rõ nét gương mặt tuấn tú kia – từng đường nét, thậm chí ngay cả cái nốt ruồi nhỏ nơi cổ cũng giống hệt như trước!

Chính là lão công mà!

Cảm xúc bị đè nén suốt một tháng như vỡ đê, tràn ra mãnh liệt, lý trí cũng bị cuốn trôi sạch sẽ.

Trình Diêm Hạ cúi mắt, một tay đỡ lấy tay Minh Nhược.

“Má ơi! Má ơi! Trình ca muốn đánh người! Mau che mắt lại anh em ơi!”

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play