--
Trong phòng bệnh, ba chiếc giường được ngăn cách bằng rèm vải.
Minh Nhược tựa vào cửa sổ. Lúc y tá kéo rèm ra, cậu hơi nghiêng đầu tìm nơi có ánh sáng.
Ánh bình minh là thứ đẹp nhất, sắc cam rực rỡ như miếng bánh kem mang theo hương vị ngọt mềm, ánh lên tầng mây trắng muốt rồi dần dần tràn đến chỗ Minh Nhược.
Cậu ngẩn ngơ nhìn, hàng mi dài rậm rạp lặng lẽ thấm ướt.
Nước mắt trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống cổ. Minh Nhược như chìm vào giấc mộng thần tiên, si ngốc lặng yên.
Cậu giống như… trở lại thời cao trung.
--
“Cậu tỉnh rồi? Đến kiểm tra thân nhiệt nào.”
Minh Nhược rút ánh mắt khỏi cửa sổ, đôi mắt ươn ướt như chú chó nhỏ bên vệ đường. “Cảm ơn chị.”
Cô y tá mỉm cười dịu dàng, đưa tay vén tóc cậu. “Không có gì, chỉ là chấn động não nhẹ thôi, có thể sẽ thấy buồn nôn, chóng mặt, tốt nhất là đừng cử động nhiều.”
“Vâng.” Minh Nhược dõi theo bóng lưng cô rời đi.
Thu lại ánh nhìn, cậu ngây ngốc nhìn trần nhà trắng toát. Từ nhỏ sống cùng cha mẹ, không biết đã ra vào bệnh viện bao nhiêu lần, nhưng lần này là cậu nhớ rõ nhất.
Hè năm lớp 11, Minh Hữu Lâm viện cớ trong nhà không có tiền cho cậu học tiếp, bắt cậu nghỉ học đi làm. Cậu không chịu, tìm cơ hội muốn nói chuyện rõ ràng. Kết quả, Minh Hữu Lâm cầm chai rượu đập thẳng lên đầu cậu, mắng cậu bất hiếu, là đứa vong ân bội nghĩa.
Sau đó ông ta say xỉn đi khỏi, mẹ cậu – Đường Tri Lan – cũng đi theo, chỉ để lại cậu nằm vật vờ trong phòng. Cuối cùng là bà lão hàng xóm lầu dưới phát hiện, gọi xe đưa cậu vào viện.
Lớp 11 à…
Ngón tay trắng trẻo siết chặt góc chăn, run lên như con cá nhỏ bị nước cuốn.
Trong mắt Minh Nhược trống rỗng:
Lúc đó… Hạ Hạ đâu?
—
Bên giường có tiếng bước chân gấp gáp, nặng nề dồn dập.
“Tiểu Nhược, xin lỗi, mẹ tới trễ.” Giọng phụ nữ mềm mỏng, tay xách túi nilon trắng, như muốn xé nát cả cổ tay gầy yếu kia.
“Mẹ làm canh gà cho ba con từ sớm. Sáng nay dậy từ bốn giờ đấy.”
“Trong đó có bỏ thuốc bổ, giờ uống là vừa…”
Đường Tri Lan bày đồ ra bàn nhỏ bên giường, lải nhải dọn dẹp.
Sáu năm không gặp, bà ta vẫn như trong trí nhớ cậu.
Minh Nhược cụp mắt, ngồi im lặng như một con búp bê sứ, chờ bà ta nói hết.
“Được rồi, ăn đi.” Một lúc sau, Đường Tri Lan lui lại, gương mặt nhuốm gió sương gượng gạo nở nụ cười.
Nói xong như ra lệnh cho máy móc, Minh Nhược cũng máy móc làm theo.
Minh gia là nơi tối tăm nhất trong lòng cậu. Nếu nói Minh Hữu Lâm là người cậu sợ nhất, thì Đường Tri Lan chính là người cậu không muốn đối thoại nhất. Tránh được là cậu tránh.
Thìa múc vào bát, mùi canh gà ngậy nồng làm cậu choáng váng.
“Tiểu Nhược, con…” Đường Tri Lan thấy con ngoan ngoãn, mở miệng định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn tiếp tục: “Con biết mà, ba con không cố ý đâu.”
Minh Nhược nhắm chặt mắt.
“Mẹ đã nói với ông ấy rồi, ông ấy sai khi đánh con.” Giọng mệt mỏi dần trở nên phấn khích, như tìm được chỗ trút bầu tâm sự.
“Con cũng biết ba con bị lừa làm ăn, tinh thần không ổn định. Ông ấy không cố ý, chỉ là uống rượu say, không nhìn rõ đó là Tiểu Nhược.”
“Còn chuyện học hành, ông ấy cũng vì lo cho con thôi. Nhà mình thực sự không đủ điều kiện.”
“Con ra ngoài xã hội sớm, tích lũy kinh nghiệm còn hơn mấy đứa học hơn chục năm. Mẹ tin con làm được. Giờ con không hiểu, chỉ vì chưa trải qua thôi…”
“…Mẹ, con ăn no rồi.” Minh Nhược đặt thìa xuống, uể oải nói.
“Ăn no gì chứ, mẹ thấy con ăn được bao nhiêu? Ăn thêm chút nữa.” Đường Tri Lan nhét thìa vào tay cậu, “Canh này mẹ hầm hơn hai tiếng, uống đi cho có sức.”
“Con nhìn đi, nhà họ Chu khu mình, con họ cũng bằng tuổi con mà cấp hai đã ra đời kiếm sống rồi…”
Minh Nhược bóp chặt góc chăn, chịu đựng cơn đau đầu, cúi thấp.
Lấp lửng nói: “Con choáng đầu.”
Đường Tri Lan đang nói hăng say, nghe vậy thì hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục. Như thể bị cuộc sống đè nén tới mức không thở nổi, chỉ còn con trai để phát tiết quyền uy của bậc cha mẹ, khiến bà ta thỏa mãn đến kích động.
Minh Nhược biết, một khi mẹ cậu đã mở miệng, không nói nửa tiếng là không ngừng được.
Cậu tựa lưng vào giường, như một pho tượng đất, im lặng chờ bà ta rời đi.
Trong phòng chỉ có mình cậu là bệnh nhân. Điều đáng ăn mừng duy nhất là: cậu không phải lo sẽ kéo người khác cùng chịu khổ.
“Này, sắp trưa rồi, mẹ về nấu cơm, lát mang tới cho con.”
Đường Tri Lan nhìn đồng hồ, sắc mặt liền thay đổi. Từ bề trên uy nghiêm bỗng biến thành thấp hèn nịnh nọt, gần như trong chớp mắt.
Minh Nhược lúc này mới lên tiếng: “Con biết rồi, mẹ mau về đi.”
Đường Tri Lan vội vàng rời đi, cũng nhanh như lúc đến. Minh Nhược vừa nhẹ nhõm thở ra, vừa cau mày nhịn cơn buồn nôn.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân ngoài hành lang và tiếng chim ngoài cửa sổ khiến Minh Nhược có cảm giác mình vẫn còn sống.
Cậu kéo chăn nằm xuống, trùm kín đến cằm, chỉ lộ ra đôi mắt, cuối cùng mới có chút cảm giác an toàn mà thả lỏng mày.
Cuộc đời như bước sang một ngã rẽ, Minh Nhược đỏ mắt, khịt khịt mũi.
“Lão công… anh đang ở đâu…”
“Hắt xì!”
Tại khu biệt thự trung tâm đắt đỏ của thành phố Giang Thị, một nhóm thiếu niên đang chơi bóng rổ đầy nhiệt huyết. Mặt trời vừa lên, thời tiết cũng khá mát mẻ, rất thích hợp để vận động.
Sau vài ngày quanh quẩn ở nhà chán chường, đám con trai hẹn nhau tụ tập chơi bóng. Sau một trận đấu căng thẳng, cả nhóm chuẩn bị theo cậu bạn dẫn đầu đi về nhà ăn sáng.
“Ê ê —— Trình ca, có ai đang nhớ cậu rồi đúng không ~”
"Cút, lắm chuyện!" Trình Diêm Hạ nhíu mày, xoa mũi. Tóc đen cứng ướt đẫm được vuốt ngược ra sau, trán cao, làn da trắng, lông mi dài cong lên, lộ rõ đôi đồng tử đen tuyền.
Ánh mắt sâu hun hút, sắc bén như có lưỡi dao ẩn giấu. Chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác bị thú săn mồi theo dõi.
Thiếu niên cao tới 1m88, vai rộng, lưng thẳng, eo hẹp, chân dài. Mỗi bước đi, cơ bắp trên tay và đùi hiện rõ qua lớp áo mỏng. Hormone cứ như muốn bùng nổ.
"Được rồi được rồi, tôi cút!" Cậu bạn bên cạnh vội giơ tay đầu hàng.
Trình Diêm Hạ nhìn ánh nắng ban mai nơi chân trời, tâm trạng hiếm khi tốt. Môi khẽ cong lên một chút, khuôn mặt lạnh lùng qua đôi mắt hoa đào lại mang thêm vài phần dịu dàng, đa tình.
Đám thiếu niên vừa nói vừa cười, đi theo Trình Diêm Hạ về nhà.
Về đến nhà, Trình Diêm Hạ bỏ mặc đám bạn thân thiết từ nhỏ tự do chơi đùa, còn mình thì đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cậu từ trên lầu bước xuống.
“Diêm Hạ!”
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Mẹ vừa nghe điện thoại thay con, hình như là ai đó gọi cho con.”
Trình Diêm Hạ sải bước tới, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ. “Cảm ơn mẹ.”
---
Nửa tiếng trước.
Minh Nhược không kiềm được sự giày vò trong lòng, mượn điện thoại của cô y tá đã quen thân để gọi.
Cậu kéo chăn lên cao, chùm cả đầu vào chăn.
Ngón tay bấm dãy số quen thuộc, ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng bất an.
"A lô?" Là giọng một người phụ nữ.
Ánh sáng trong mắt Minh Nhược vụt tắt. Cậu mím chặt môi, dè dặt hỏi:
“Cho... cho hỏi, đây có phải là số của Trình Diêm Hạ không ạ?”
“Cậu nhầm rồi, đây là điện thoại của tôi.”
“À… vâng… xin lỗi chị.”
Minh Nhược cắn chặt môi, nước mắt nhanh chóng làm ướt lông mi.
Cuộc gọi bị cúp ngay sau đó, tiếng tút tút dồn dập như thể ghét bỏ cậu. Cảm giác lạnh buốt bên tai khiến cậu khẽ rùng mình.
Phải rồi, đây là điện thoại của chị y tá.
Cậu vội lau khô khóe mắt, chui khỏi chăn.
"Sao rồi? Gọi được không?" Chị y tá mỉm cười dịu dàng. Chị rất thích cậu thiếu niên ngoan ngoãn này.
Minh Nhược lắc đầu. “Không phải số của anh ấy. Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần cảm ơn. Muốn tìm bạn thì cứ tìm, nhưng đừng để mình quá lo lắng mệt mỏi.”
“Vâng…”
Minh Nhược như một con thú con bị bỏ rơi. Ngồi co lại trên giường, ôm đầu gối. Cánh tay nhỏ gầy như cành trúc chưa đủ lớn.
Hiện tại, cậu mới chỉ mười bảy tuổi.
Cậu biết nhà của Trình Diêm Hạ ở đâu. Nhưng nếu đến đó rồi thì sao? Diêm Hạ... đâu còn nhận ra cậu nữa…
Minh Nhược chôn mặt vào đầu gối, khẽ lau những giọt nước mắt ướt đẫm.
Trong đầu, cậu nhanh chóng tính toán lại tình hình hiện tại của mình.
Cậu vẫn chưa vào lớp 11. Lần này, cậu sẽ không nghe lời Minh Hữu Lâm nữa.
Chắc chắn Minh Hữu Lâm sẽ không cho cậu học phí. Nhưng có lẽ học bổng vẫn còn, chắc cũng đủ để đóng học phí. Bây giờ mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, nếu đi làm thêm, ít nhất cũng trang trải được một nửa chi phí sinh hoạt.
Còn nữa, kiến thức cấp ba đã hơn mười năm rồi cậu chưa đụng đến, quên gần hết. Cần phải ôn tập lại.
Phải đỗ đại học tốt, với dáng vẻ tốt hơn mà gặp lại Diêm Hạ. Không phải như ngày trước, thảm hại nằm gục trên nền tuyết lạnh giá.
Minh Nhược siết chặt tay, nghĩ đến việc chưa thể gặp lại Trình Diêm Hạ khiến mũi cay xè, nước mắt lại dâng đầy.
Cậu mím môi, mắt ngân ngấn:
“Nhược Nhược, nhất định phải cố gắng!”
---
Minh Nhược chỉ nằm viện ba ngày là xuất viện.
Ban ngày, Minh Hữu Lâm ít khi ở nhà, thường là ra ngoài nhậu nhẹt. Minh Nhược do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước chân vào ngôi nhà từng nuốt chửng mình.
Nhà họ Minh là căn hộ nhỏ hai phòng một phòng khách. Cha mẹ một phòng, Minh Nhược ở phòng bên cạnh. Căn hộ chỉ khoảng hai ba mươi mét vuông.
Đẩy cửa vào, mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Nhưng bàn học, giường chiếu đều là đồ từ năm năm trước.
Minh Nhược nhớ lại, trước mười tuổi, cha mẹ từng cẩn thận chuẩn bị căn phòng này cho cậu. Sau mười tuổi, căn phòng này trở thành nơi mà cánh cửa bị đá văng, cậu bị kéo dậy từ trong giấc ngủ bằng tóc, rồi bị đấm đá tàn nhẫn.
Vai gầy trơ xương, dù mặc áo ngắn tay hai năm trước vẫn rộng thùng thình. Minh Nhược khẽ rụt lại, vội vàng đóng cửa, bắt đầu lục lọi.
Cậu nhớ rất rõ, vào kỳ khai giảng năm đó, mẹ nói sẽ giữ hộ hết giấy tờ, thẻ ngân hàng của cậu. Minh Nhược biết, Minh Hữu Lâm chưa bao giờ đụng đến mấy thứ đó.
Mãi đến khi mẹ qua đời, cậu mới tìm thấy tất cả trong rương hồi môn của bà.
Sống trong môi trường như vậy từ nhỏ, Minh Nhược đã học cách nhẫn nhịn. Cậu không dám phản kháng, vì hậu quả cậu đã trải qua quá nhiều lần. Sau này, nhờ Trình Diêm Hạ từng chút một dạy dỗ, cậu mới dần học cách sống như một con người bình thường.
Kéo ngăn tủ, dưới lớp chăn đệm, Minh Nhược lần lượt lấy từng thứ ra.
Có chứng minh thư, có thẻ ngân hàng, và một chiếc điện thoại cũ nát. Là cái mà Minh Hữu Lâm từng ném hỏng, sau đó mẹ cậu bảo người sửa lại cho cậu dùng.
Minh Nhược kiểm tra xong, cẩn thận cất tất cả vào túi, giấu kỹ bên người.
Hạ Hạ từng nói: “Chứng minh thư và tiền, là hai thứ không bao giờ được thiếu.”
--