Từ lần đầu tiên gặp, Vương Đạo Dung đã vì Cố Diệu Phi mà tính kế với nàng.
Quá trình lấy máu kéo dài, Mộ Triều Du không khỏi miên man suy nghĩ, từng dòng ý niệm rối ren vẩn vơ trong đầu. Nàng không thích cái tên “huyết thần tiên”. Nàng chẳng phải thần tiên gì, chỉ là một phàm nhân máu thịt bình thường. Cái danh xưng kia, trong tai nàng nghe ra chẳng khác gì một lời trào phúng lạnh lùng.
Vương Đạo Dung không phải người thiện lương đến không tì vết — điểm ấy, Mộ Triều Du hiểu rất rõ.
Nhìn máu trong chén ngọc dần dần dâng lên, nàng bất giác hồi tưởng về những tháng ngày cùng hắn nương tựa hoạn nạn.
Lúc ấy là lần đầu họ gặp phải thổ phỉ.
Chính nàng khi đó vừa rời đi một đoạn, muốn xử lý đôi chút việc riêng.
Trở lại, liền nhìn thấy thi thể nằm la liệt. Vương Đạo Dung ngã trên mặt đất, máu chảy đẫm eo bụng, sống chết chưa biết. Hộ vệ cùng thổ phỉ đều đã nằm xuống, xe ngựa bị lưu dân cướp sạch.
Nàng mất sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo hắn ra khỏi đống xác chất chồng.
Vết thương nơi bụng hắn rất sâu, máu tràn ra như nước suối. Mộ Triều Du không dám nhìn kỹ, cũng chưa từng học qua y thuật hay cấp cứu, chỉ có thể cuống quýt xé áo hắn làm băng vải.
Vương Đạo Dung mặc y bào tay rộng, lớp áo khá dày, nên nàng mới có thể xé được kha khá thành từng dải dài.
Sau đó, nàng đào một hố nhỏ nhóm lửa, đun nước rồi đem mảnh vải quăng vào nấu sôi.
Làm xong tất cả, nàng chỉ đành ngựa chết làm thành ngựa sống, vụng về mà băng bó cho hắn.
Không biết có phải động tác quá vụng về hay không, máu như dòng nước nhỏ bắn lên mặt nàng. Mộ Triều Du không nhịn được kêu lên một tiếng, nước mắt suýt rơi, gấp đến độ mồ hôi đầm đìa.
Cũng may Vương Đạo Dung mệnh chưa hết, lăn lộn đến tận đêm, cuối cùng để nàng tạm ổn định được vết thương.
Cùng nàng xuyên qua còn có một chiếc túi vải buồm, bên trong là ít vật dụng lặt vặt — khăn giấy, son môi, chìa khóa, bao diêm. Trước khi đến đây, nàng có chút cảm, trong túi còn sót vài viên amoxicillin.
Sợ vết thương hắn nhiễm trùng, nàng chỉ do dự một lát, liền lấy ra một viên con nhộng — thứ thuốc ở thời đại này quý đến không thể quý hơn — cạy hàm hắn, nhét vào miệng.
Nàng cũng không biết viên thuốc kia có thể cứu người hay lại làm hắn chết.
Nhưng dù sao, những gì có thể làm nàng đều đã làm cả. Sống hay chết, lúc này chỉ có thể thuận theo số mệnh.
May thay, ngày hôm sau, Vương Đạo Dung tỉnh lại.
Việc đầu tiên hắn làm chính là hướng nàng khom người hành lễ: “Là Triều Du cứu ta. Nếu không có nương tử, ta sớm đã táng thân nơi hoang dã.”
Hắn sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng lại không màng đến vết thương nơi bụng, thần sắc nghiêm túc, cung kính cúi mình nói: “Ân cứu mạng của Triều Du, Dung suốt đời không dám quên.”
Mộ Triều Du nhìn hắn cố chống đỡ đứng dậy, trong lòng cũng có vài phần tự hào — dù sao người kia là do nàng cứu. Nàng nhịn không được hỏi: “Ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”
Vương Đạo Dung lắc đầu, đáp: “Được nương tử che chở, mới tạm nhặt về một mạng. Cũng may không thương tổn đến chỗ hiểm, coi như trời còn chưa tuyệt người.”
Tuy rằng hắn đã tỉnh lại, bọn họ tạm thời vẫn còn sống, nhưng sự thật nghiêm trọng đặt ra trước mắt lại càng rõ rệt — một người đến từ hiện đại như nàng, một công tử thế gia như hắn, hai người bọn họ làm sao an ổn vượt qua muôn trùng gian nguy, bình yên đến được Kiến Khang?
Trước mắt, việc cấp bách nhất chính là — làm sao no bụng.
Nghĩ đoạn, nàng khẽ cắn môi, lấy ra một miếng chocolate trong túi vải, bẻ một khối đưa cho Vương Đạo Dung.
Chàng nhìn vật đen sẫm ấy, thoáng có chút ngờ vực, nhưng cũng không hỏi gì thêm, lập tức đưa vào miệng.
“Ngọt.” - Hắn nhai xong, ngữ khí trầm ổn - “Vị này rất đặc biệt, tại hạ cả đời chưa gặp.”
Chocolate tuy có thể cung cấp năng lượng, nhưng chẳng thể no bụng. Mộ Triều Du liền hỏi hắn:
“Ngươi còn có mang theo lương khô nào, giấu nơi kín đáo chăng? Ta có thể đi tìm.”
Vương Đạo Dung trầm ngâm một thoáng rồi lắc đầu: “E là không còn. Đám lưu dân kia lục soát kỹ lưỡng, hẳn sẽ không bỏ sót thứ gì có thể dùng được.”
Mộ Triều Du không cam lòng: “Dù vậy, vẫn nên thử một lần.”
Vương Đạo Dung: “Ta cùng đi với ngươi.”
Mộ Triều Du nói: “Ngươi bị thương còn chưa khỏi, ta tự đi là được. Ngươi nghỉ ngơi một chút.”
Vương Đạo Dung thẳng lưng đáp: “Trượng phu sao có thể để nữ lang một mình mạo hiểm, còn mình thì an nhiên tọa hưởng?”
Tuy trong lòng Mộ Triều Du vẫn có chút sợ hãi, nhưng hắn đã nói như thế, nàng liền không từ chối nữa.
Vậy là thiếu niên chống đầu gối đứng dậy, chậm rãi theo sau nàng tiến vào nơi xe ngựa ngổn ngang.
Dọc đường, tay áo hắn phất phơ trong gió, dáng người thon dài tiêu sái, thần sắc bình tĩnh thong dong. Nhìn hắn lúc này, ai có thể nghĩ là người vừa mới thoát chết?
Ku ku ku ku...
Xa xa, có chim cổ đỏ bay lượn lượn quanh.
Mộ Triều Du cắn răng, nhìn khắp nơi xác người ngổn ngang, cứng đầu tiếp tục lục tìm.
Quay đầu lại, thấy Vương Đạo Dung cũng ngồi xổm xuống đất, chẳng hề tỏ ra ghét bỏ máu me hay tử thi, cùng nàng tìm kiếm từng chút một.
... Người này, xem ra không giống mấy tên công tử thế gia nàng từng gặp ở sách sử — không cao ngạo, cũng không yểu nhược, đúng là có thể co dãn tuỳ thời.
Lại nhìn quanh, mấy người nằm đó có cả hộ vệ Đại Ngụy lẫn người Hồ.
Xem ra đám thổ phỉ kia tưởng dễ ăn, không ngờ gặp phải kẻ cứng đầu, kết cục lại là lưỡng bại câu thương. Mười mấy mạng, cuối cùng chỉ còn mình Vương Đạo Dung sống sót.
Nàng không khỏi liếc nhìn thiếu niên kia thêm một lần. Người này có thể sống, nhất định là có chút bản lĩnh thật sự.
Tìm kiếm nửa ngày, hai người chỉ moi được từ trong bùn lầy một miếng bánh khô dính máu cùng bùn đất — e là đã bị giẫm nát trong lúc hỗn loạn.
Một chút đồ ăn thế này căn bản không thể dùng được.
Mộ Triều Du gần như tuyệt vọng, bụng nàng đã đói đến kêu ọc ọc, tiếng kêu đó cùng tiếng chim vọng lại nơi xa, hợp lại càng thêm thê lương như tiếng thú hoang gào rú.
Vương Đạo Dung nhìn miếng bánh rồi lặng lẽ bỏ xuống, quay sang bên đường nhặt vài cuốn sách rách nát rơi vãi.
Mộ Triều Du cũng chỉ biết thở dài. Hắn lại kéo xuống tấm vải trên xe, buộc lại thành một túi nhỏ, còn tiện tay nhặt lên một cây sáo trúc gãy.
“Lang quân thật có nhã hứng.” Nàng cười khổ, chỉ nhặt được mỗi cái chén sứ vỡ nát.
“Sống thì có gì vui sướng, chết thì hà tất bi ai.”
Vương Đạo Dung vuốt sáo, lông mi rũ xuống, bình thản nói ra một câu mang phong vị Ngụy Tấn nhàn nhạt tang thương.
Lời tuy như thế, hắn vẫn nhặt lấy một thanh trường kiếm rỉ sét, một cái cung gãy cùng mấy mũi tên lạc.