Năm ngày sau, nàng cùng Tiểu Thiền ra ngoài, không ngờ lại gặp Cố Diệu Phi bên bờ sông Tần Hoài.

Vốn dĩ Tiểu Thiền không định để lộ thân phận, nhưng Cố Diệu Phi vừa xinh đẹp lại tài hoa, có chút danh tiếng ở đất Kiến Khang. Người đi đường trông thấy gia huy nhà họ Cố, lại thấy một thiếu nữ bước xuống xe liền xì xào: "Đó hẳn là tiểu thư nhà họ Cố."

Hoàng hôn buông xuống, mặt sông Tần Hoài phủ một tầng sương mỏng lạnh lẽo, tựa như hồn phách người chết đang lẩn khuất nơi trần thế. Bóng những ngọn tháp chùa lờ mờ san sát, gợi cảm giác như đang đứng trước Minh Phủ nơi hoàng tuyền.

Mộ Triều Du đội nón trúc có rèm, lặng lẽ đứng nơi đầu cầu.

Thực ra nàng không hề ghen ghét Cố Diệu Phi, lý do đi xem chỉ là vì tò mò.

Tò mò xem "thanh mai trúc mã" của Vương Đạo Dung rốt cuộc là người như thế nào.

Khi nàng trông thấy Cố Diệu Phi bước qua đầu cầu, khuôn mặt kia khiến cả mặt sông dường như cũng ảm đạm hẳn đi. Mộ Triều Du khẽ giật mình, giữa thoáng mông lung ngây ngẩn ấy, sự tò mò ban đầu phút chốc hóa thành một tiếng thở dài: “Hóa ra là như vậy.”

Nữ tử trước mắt có mái tóc đen như mực, làn da tái nhợt mang theo sắc bệnh, dáng người mảnh mai yếu ớt. Nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng dịu dàng, trời sinh đã là một nụ cười, như một đóa hoa nhỏ yếu mềm, tưởng chừng dễ dàng bị gió quật ngã, vậy mà vẫn có thể sinh ra sức sống mong manh giữa đất trời.

Chính là chút sinh khí mong manh ấy lại như ánh sáng mờ chiếu rọi cả một thành Kiến Khang u ám lạnh lẽo, quỷ quyệt.

Tiểu Thiền lo lắng nàng sẽ nghĩ ngợi nhiều, liền khẽ hỏi: “Trời cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta về thôi?”

Mộ Triều Du vốn định mở lời, nói rằng thật ra nàng cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng khi lời đến bên miệng, lại thấy như đang cố cãi mạnh, cuối cùng chỉ mím môi, nuốt xuống tất cả.

Tiểu Thiền cho rằng nàng đã đem lòng sâu nặng với Vương Đạo Dung.

Thực ra nghĩ như vậy cũng không sai, người ngoài nhìn vào, quan hệ giữa nàng và hắn vốn đã có đôi phần ái muội.

Nàng nhẹ nhàng đỡ vành nón trúc buông rèm, chậm rãi bước lên xe ngựa. Trong lòng, Mộ Triều Du không khỏi bắt đầu vẽ nên hình bóng Vương Đạo Dung.

Từ khi quen biết hắn đến nay, mấy tháng ngắn ngủi ấy, trong lòng nàng, Vương Đạo Dung là một người điềm tĩnh, nhạt nhòa. Dung mạo hắn lại quá mức nổi bật, đẹp đến mức như một yêu quái diễm lệ khó lòng nắm bắt.

Hiếm khi nàng thấy được chút cảm xúc dao động trên khuôn mặt ấy. Những lúc ở bên nàng, hắn luôn giữ khoảng cách lễ độ, đúng mực, không thể chê trách.

Hắn sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt, là cành vàng lá ngọc thực sự. Một thân cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng nên Vương gia ninh Hinh Nhi, dung mạo thanh khiết như băng tuyết, rực rỡ như trăng xuân, trong cốt cách lại ẩn chứa một sự kiêu ngạo thà gãy chứ không chịu uốn mình.

Duy chỉ có một lần chủ động cầu xin người khác — là lúc hắn cầu nàng cứu mạng Cố Diệu Phi. Nàng chưa từng thấy hắn khiêm nhường đến vậy, bởi vậy, nàng có chút tò mò... cũng là chuyện thường tình thôi, phải không?

Sau khi tận mắt chứng kiến người mà hắn tình nguyện hy sinh mọi thứ để cứu là ai, Mộ Triều Du lặng lẽ cùng Tiểu Thiền quay về phủ.

Đây là biệt viện riêng của Vương Đạo Dung tại phía đông thành Kiến Khang, mua lại từ một gia tộc sĩ tộc đã sa sút.

Thể chất của nàng đặc biệt, không thể tùy tiện ra ngoài một mình vào ban đêm. Trong thành Kiến Khang tuy chưa đến mức yêu tà hoành hành, quỷ mị khắp nơi, nhưng âm khí và oán khí tích tụ dày đặc, dễ bị máu thịt nàng hấp dẫn, tụ về từ bốn phương tám hướng, kết thành quỷ vật.

Vì thế, Vương Đạo Dung đặc chế riêng cho nàng một chiếc vòng tay vàng, khắc phù văn Đạo gia, dùng để trừ tà bảo mệnh.

Mỗi tháng nàng đều phải hiến máu một lần, lượng tuy không nhiều, nhưng Mộ Triều Du vẫn cảm nhận rõ thân thể mình dần yếu đi chút ít.

Hôm nay là mười lăm, lại đến ngày nàng phải hiến máu.

Mỗi lần như vậy, Vương Đạo Dung đều sẽ ở bên cạnh nàng, lần này cũng không ngoại lệ. Vừa trở về phòng, nàng đã nghe thị tỳ bẩm: “Lang quân đang đợi cô nương trong phòng.”

Mộ Triều Du bước vào, ngước mắt nhìn — quả nhiên thấy thiếu niên vóc dáng cao gầy, đang ngồi quỳ ngay ngắn trên giường.

Làn da Vương Đạo Dung trắng như tuyết, đường nét khuôn mặt như tranh thủy mặc, tóc đen mày đậm, sáng rực dưới ánh đèn dầu. Hắn ngồi thẳng lưng, dáng người thon dài, eo lưng rắn rỏi, thanh thoát mà cứng cáp, như một con hạc đang thu cánh nghỉ ngơi.

Thấy nàng bước vào, Vương Đạo Dung ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đen sâu như ngọc lạnh, giọng nói cũng trong trẻo mà trầm tĩnh:
“Triều Du, nàng về rồi à?”

“Ừ.” Mộ Triều Du không nhắc tới chuyện mình đã gặp Cố Diệu Phi. Thì ra, người bạn tốt trong lời hắn nói chính là thanh mai trúc mã năm xưa của hắn.

Hai người trò chuyện dăm ba câu, đều là những đề tài không đau không ngứa.

“Trời hình như lại lạnh hơn.”

“Tuyết mùa xuân, rét tháng ba, mỗi năm đều như thế, đầu xuân đều lạnh thêm một đoạn thời gian.” Giọng nói Vương Đạo Dung trong trẻo mà sâu lắng. “Nhưng vài ngày nữa là đến Nguyên Tiêu rồi, ngắm đèn giữa trời tuyết cũng là một cảnh tượng khác biệt.”

“Ta chưa từng xem hội đèn lồng ở Kiến Khang.”

“Nếu Triều Du không chê, vài hôm nữa ta nguyện làm chủ nhà, đưa nàng đi thưởng thức cảnh đèn Nguyên Tiêu.”

Mộ Triều Du đáp khẽ: “Được.”

Nàng sợ đau. Mỗi lần lấy huyết, Vương Đạo Dung đều dùng giọng nói thanh nhuận như ngọc để trấn an nàng – nói về thiên địa, nói về núi sông, nói hoa nở, nói tuyết rơi.

Nhưng dù lời có ôn nhu đến đâu, cuối cùng hắn vẫn sẽ không do dự mà hạ một dao kia.

Dù có bao nhiêu lời an ủi cũng không thể xóa nhòa được nỗi đau khi lưỡi dao lạnh lẽo cứa qua da thịt.

Nghĩ đến việc bản thân được hắn nuôi dưỡng, chăm sóc, cuối cùng cũng là vì muốn vì thanh mai cắt máu cứu người, trong lòng nàng không khỏi như bị dao cắt. Như thế còn đâu tinh lực để đi cảm nhận hắn dịu dàng săn sóc đến mức nào, hay lời hắn nói dịu dàng ra sao?

Vương Đạo Dung lúc ấy đang kể về phong cảnh Kiến Khang vào giờ Tỵ.

Mộ Triều Du bỗng ngắt lời: “Khi nào bắt đầu?”

Thiếu niên lập tức im lặng, thuận thế dừng câu chuyện, nhẹ giọng: “Thất lễ.” Hàng mi cong thanh tú hơi rũ xuống, hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc chủy thủ nhỏ nhắn, tinh xảo.

Mộ Triều Du khẽ vén tay áo lên, lộ ra cổ tay đầy vết sẹo chồng chất. Nàng hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang một bên.

Dù nói gì đi nữa, thì vết cắt này vẫn phải chịu.

Bàn tay Vương Đạo Dung nhẹ vuốt qua những vết thương cũ đã chằng chịt trên cổ tay nàng. Không hề chần chừ, hắn hạ đao gọn gàng, chuẩn xác, tốc độ nhanh, làm đau đớn giảm đến mức thấp nhất.

Thế nhưng, không phải ai cũng đủ can đảm để chứng kiến chính máu thịt mình bị dao cứa qua. Mộ Triều Du không dám nhìn, chỉ hơi cau mày, cảm giác đau đớn nhỏ như sóng ngầm ập đến. Hắn đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, sạch sẽ mà chu đáo.

Hắn cẩn thận đặt dưới vết cắt một chiếc chén ngọc nhỏ để hứng máu.

Mộ Triều Du lặng lẽ cảm nhận từng giọt máu tươi nhỏ xuống, rơi vào đáy chén, nghe như tiếng sinh mệnh đang dần trôi đi.

Trong suốt quá trình lấy máu, cả nàng lẫn Vương Đạo Dung đều không nói gì.

Lần đầu tiên lấy máu, Mộ Triều Du từng muốn hỏi. Rốt cuộc là sau khi lật xem bao nhiêu sách cổ, hắn mới biết được thể chất đặc biệt “huyết thần tiên” của nàng?

Lúc hắn mời nàng cùng đi xuống phương Nam đến Kiến Khang, có phải khi ấy đã sớm định đoạt nàng là người có thể dùng để cứu sống thanh mai trúc mã?

Nhưng những ý nghĩ ấy, từ trước đến nay, chỉ thoáng qua trong đầu nàng, chưa từng dám nghĩ sâu thêm. Nàng không bao giờ muốn dùng ác ý để suy đoán lòng người.

Nếu cứ nghĩ mãi, thì bao nhiêu tháng ngày sống nương tựa, cùng nhau trải qua hoạn nạn... chẳng phải sẽ biến thành từng bước lợi dụng, từng bước tính toán hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play