Chương 1

“Thuốc này thật là đắng quá đi…”
Tiểu Thiền vừa đưa bát thuốc trên tay cho Mộ Triều Du, vừa cau mày than thở khi ngửi thấy mùi thuốc nồng xộc lên mũi.

Mùi thuốc cay nồng, ngai ngái, cứ như len lỏi thấm cả vào lòng người.

"Đắng cũng phải uống thôi."


Mộ Triều Du mỉm cười nhè nhẹ, đưa tay nhận lấy bát thuốc, rồi không chút chần chừ uống cạn trong một hơi.

Nàng có dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt hơi nhợt nhạt thiếu sức sống, nhìn qua không tính là quá xinh đẹp. Nhưng với mái tóc đen nhánh, môi hồng răng trắng, lông mày như núi xuân, ánh mắt như hồ thu – tất cả lại tạo nên một gương mặt rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Tiểu Thiền vội nhón lấy viên mứt hoa quả nhét vào miệng nàng, nói:
"Nương tử, ngậm cái này để bớt vị đắng đi."

"Ừm, cảm ơn." Mộ Triều Du khẽ gật đầu.

Tiểu Thiền bật cười:
"Nương tử với ta còn khách khí làm gì? Muội nói thật đấy, nương tử chính là người tốt tính nhất mà muội từng gặp. Ai nương tử cũng cảm ơn, kể cả người hôm trước đứng trước cổng mắng chửi ầm ĩ, nương tử cũng chắp tay cảm tạ, chẳng khác nào đang tiễn khách quý vậy!"

Mộ Triều Du hơi mím môi, cười nhè nhẹ – kiểu cười hàm súc mà không hề phản bác.

Dù sao thì… nàng cũng chẳng biết phải giải thích sao cho hợp lý.

Chẳng lẽ lại nói, đó là do từ nhỏ nàng đã được thầy cô dạy rằng: "Phải lịch sự, phải biết cảm ơn, phải giữ văn minh lễ phép trong mọi hoàn cảnh"?

Nhiều lần như vậy, nàng cũng chỉ biết dùng một nụ cười để cho qua.

Khi đưa tay nhận lại bát thuốc, ống tay áo rộng theo đó trượt xuống, để lộ cổ tay trắng mảnh như sứ. Một vòng rồi lại một vòng lụa trắng được quấn cẩn thận, sạch sẽ mà kín đáo.

Ánh mắt Tiểu Thiền khẽ dừng trên tay nàng, thoáng chần chừ một chút, rồi lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ra vẻ như vô tình hỏi:
“Lang quân vẫn chưa về sao?”

Trong miệng nàng, "Lang quân" chính là Vương Đạo Dung – công tử của Vương thị Lang Gia.
Cũng là người duy nhất mà Mộ Triều Du có thể dựa vào trong thế giới xa lạ này.

Không ai trả lời.

Ngoài hành lang, dưới cửa sổ, hai nha hoàn đang thì thầm với nhau. Giọng nói ép rất nhỏ, có lẽ cho rằng người trong phòng sẽ không nghe được.

Nhưng Mộ Triều Du và Tiểu Thiền vẫn nghe rõ ràng từng chữ một.

Một người nói:
“Nếu không phải vì cứu tiểu thư Cố gia, lang quân đã chẳng đưa nàng ta vào phủ…”

Một nha hoàn khác vội vã nói:
“Suỵt! Bớt lời đi một chút!”

Nhưng nha hoàn trước vẫn tỏ vẻ không phục:
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu không phải tiểu thư Cố gia bệnh nặng, còn bịa ra cái gì mà thể chất đặc biệt, cần dùng máu tươi của nàng làm thuốc dẫn…”

Mộ Triều Du hơi kinh ngạc, khẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tiểu Thiền.

Sắc mặt Tiểu Thiền lập tức thay đổi, đôi mày nhíu lại, thoáng lộ vẻ tức giận. Nàng bước nhanh về phía cửa sổ, giọng nói sắc lạnh:
“Cãi gì mà cãi! Làm phiền thanh tĩnh của nương tử rồi đấy!”

Rầm!
Cửa sổ bị đóng mạnh lại.

Hai tiểu nha hoàn ngoài hành lang bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xin lỗi.

Khi quay lại bên giường, sắc mặt Tiểu Thiền vẫn có phần lúng túng.
“Nương tử…”

Mộ Triều Du vốn đã chẳng còn lạ gì những lời đồn nhảm nhí như vậy trong phủ. Chỉ là xưa nay nàng luôn tỏ ra bình thản, chưa từng thể hiện điều gì ra mặt.

Không ngờ hôm nay lại để Tiểu Thiền nghe thấy.

Tiểu Thiền không tiện thay nàng trừng phạt hai nha hoàn kia, hẳn là trong lòng cũng có điều e ngại.

Nàng sợ Mộ Triều Du suy nghĩ nhiều, định mở lời an ủi.

Nhưng Mộ Triều Du không muốn khiến Tiểu Thiền khó xử. Dù vậy, nàng vẫn không kìm được sự nghi hoặc trong lòng đã đè nén bấy lâu.

Cuối cùng, nàng khẽ ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết lên, do dự một lát rồi thấp giọng hỏi:
“Tiểu thư Cố gia… là ai?”

Muốn nói rõ ràng mọi chuyện trước mắt rốt cuộc là như thế nào, e là phải bắt đầu từ gần một năm trước.

Khi ấy, là lúc tan tầm, nàng đang ngồi trên tàu điện ngầm, lơ mơ gật gù ngủ một chút – vậy mà mở mắt ra, đã thấy mình xuyên đến một thế giới xa lạ.

Thế giới này… về bối cảnh thời đại có vài phần giống với thời kỳ Ngụy Tấn mà nàng từng đọc qua.

Trung Nguyên loạn lạc triền miên, kẻ sĩ và quan lại rời phương Bắc mà xuôi Nam tránh nạn. Dân thường cũng bước theo chân sĩ tộc, dắt díu nhau trốn chạy, lưu lạc khắp nơi.

Và nàng, Mộ Triều Du, vừa vặn xuyên tới đúng giữa một đoàn lưu dân đang lang bạt.

Bốn phía đều là những người rách rưới đói khát, không ai để ý tới dáng vẻ ăn mặc lạ lẫm, khác hẳn mọi người của nàng.

Mỗi người đều như mất hết cảm xúc, chỉ biết lặng lẽ dìu già dắt trẻ, lặng lẽ tiến về phương Nam.

Nàng rất lâu mới chấp nhận được hiện thực rằng mình không phải đang nằm mơ.

Và cũng chính lúc đó… nàng chợt cảm nhận được vài ánh mắt lạnh lẽo, âm thầm ẩn hiện sau lưng — như thể có kẻ đang lặng lẽ rình rập, nhìn chằm chằm khiến sống lưng nàng lạnh buốt.

Nàng ăn mặc quá sạch sẽ.
Là người hiện đại, lớn lên trong nuông chiều đầy đủ, làn da trắng nõn mịn màng. Lại đơn độc một mình, thần sắc hoang mang mờ mịt — quả thực hoàn toàn lạc lõng giữa đám lưu dân bẩn thỉu, tiều tụy kia.

Có mấy gã đàn ông trong đám đó liếc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ dị, khiến Mộ Triều Du lạnh cả sống lưng.

Nàng hoảng hốt, vội vã lấy bùn đất bôi khắp mặt, cố làm mình trông thật nhếch nhác, hòng giảm bớt sự chú ý.

May thay, đám lưu dân kia vẫn còn giữ được chút lý trí. Họ tuy gầy gò, xanh xao vàng vọt, ánh mắt mệt mỏi, nhưng vẫn chưa đói đến mức phải “ăn thịt người”, đạo đức chưa hoàn toàn sụp đổ.

Tầm mắt họ rốt cuộc cũng rời đi.

Mộ Triều Du lúc ấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người mềm nhũn, ngón tay run rẩy vì sợ hãi.

Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng kêu thất thanh:

“Người Hồ tới rồi!!”

Đám lưu dân vốn đang lê lết tuyệt vọng lập tức như chim gặp phải mưa tên, nháo nhào tản loạn, bỏ chạy tứ tán!

Mộ Triều Du chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ giật mình hoảng sợ, theo bản năng cắm đầu chạy theo.

Nàng không biết mình đã chạy bao xa, bao lâu. Đến khi thở không ra hơi, đầu óc choáng váng, nàng mới giật mình phát hiện — giữa khoảng đồng hoang trống trải, chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng đã thất lạc khỏi đoàn người.

Trong lòng Mộ Triều Du như bị bóp nghẹn, cảm giác bất an dâng trào khiến nàng không dám dừng lại.

Nàng nhớ mang máng, có người từng nói lưu dân đều định vượt sông để hướng về phương Nam.

Thế nên, nàng chỉ còn cách cắn răng, tiếp tục bước theo hướng Nam.

Không có chút kinh nghiệm sinh tồn hoang dã nào, đêm xuống, nàng đành co ro dưới một gốc hòe già. Trong gió đêm rít gào, nàng nghe thấy tiếng sói tru vượn hú, sợ đến mức không dám nhắm mắt cả đêm.

Cho đến lúc ấy, nàng vẫn còn cho rằng bản thân chỉ là xuyên vào kịch bản kiểu “chạy nạn làm ruộng”, sống tạm bợ vài năm rồi được an ổn sống lại.

Nếu như tất cả chỉ đơn giản như vậy thì tốt biết bao…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play