Tia sáng nhạt xuyên qua lớp mây mỏng rọi xuống sân, trong sân nằm rúc vài con yêu quái nhỏ lông xù, nằm dạt ra một góc, lười biếng tập thể.
Cẩm Sắt ngồi trên ghế lắc, nhẹ nhàng đung đưa, ngày tháng cứ thế thản nhiên trôi qua vài hôm, thảnh thơi mà buồn tẻ.
Từ sau lần ở thủy tạ đó, Đào Xích viện cớ rời khỏi kinh thành, không thấy bóng dáng đâu nữa. Nghĩ đến chắc là bị nàng dọa sợ rồi, mà với Cẩm Sắt thì cũng chẳng hề gì — cái gọi là yêu đương tình cảm mà hắn từng nói cũng chẳng thú vị như thế, còn không bằng một tên hề nhảy nhót chọc cười.
Cát Họa Bỉnh từng đích thân đến nhà xin lỗi thay cho muội muội Cát Uyển, nhân tiện cũng nói chuyện hôm đó đã xử lý xong xuôi, bảo nàng cứ yên tâm ở lại kinh thành, sẽ không có ai tới gây phiền phức nữa.
Những việc ấy nàng vốn chẳng bận tâm. Những kẻ đến gây rối thường toàn là tự tìm đường chết, với nàng chẳng gọi là phiền toái gì, ngược lại còn thêm chút trò vui. Thành ra lúc Cát Họa Bỉnh nói chuyện, nàng còn hơi tiếc nuối. Hắn thì lại tưởng nàng sợ hãi, liền tiếp tục thu xếp cẩn thận thêm lần nữa, rất tận tình.
Thế là sau đó quả thật chẳng có ai tới nữa, khiến ngày tháng của Cẩm Sắt trở nên nhàn rỗi tẻ ngắt — may thay, chẳng bao lâu sau lại có chuyện vui mới.
Căn viện tử mà Đào Xích an bài cho nàng quả là một vị trí tuyệt vời. Một dãy liền nhau, mười nhà thì có đến bảy là tình nhân được người khác nuôi bên ngoài. Dù không phải thì cũng không phải gia đình tử tế gì mấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play