Yên tĩnh chưa được bao lâu, trong phòng lại lần nữa vang lên những âm thanh lác đác, đều đang bàn tán về người cầm quyền trẻ tuổi và đắc thế của nhà họ Kỷ.

Kỷ Phục Tây dung mạo anh tuấn, trên người là âu phục thủ công cao cấp đặt riêng, phong cách điềm đạm nội liễm, khác biệt rõ ràng với đám thiếu gia nhà giàu thông thường. Xuất thân thế gia cùng kinh nghiệm tích lũy khiến anh dù chỉ đứng yên, giữa chân mày vẫn toát ra khí chất cao quý khiến người khác không dám xem thường.

Người đàn ông thần sắc vẫn luôn bình thản, tựa như hoàn toàn không nhận ra cô.

Tống Đàn chỉ dám đối mặt anh trong hai giây liền dời ánh mắt.

Gặp mặt không quá hai ba lần, nhưng cô từ trước đến nay chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi lần bất ngờ đối diện ánh mắt đen ấy, cô đều cảm nhận được áp lực vô hình, từng vì thế mà hoảng hốt không thôi.

Đạo diễn Phương cùng vài người từ bên trong ghế lô bước ra, “Kỷ tổng đến rồi?” Hôm nay là buổi tiệc thương hiệu trong giới, Kỷ Phục Tây vừa hay có xã giao ở khu này, người phụ trách bên Ngải Giai – Long Phi – liền làm chủ, sắp xếp cho đoàn đội 《Đại Mộng》 gặp anh một lần.

Đạo diễn Phương nhìn thấy Tống Đàn đang đứng đối diện, không rõ chuyện gì xảy ra: “Vị này là?”

Tiết Uyển Uyển lập tức nở nụ cười ôn hòa: “Phương đạo, Long tỷ, xe hỏng dọc đường, tôi tới trễ.” Rồi cung kính chào hỏi Kỷ Phục Tây: “Chào Kỷ tổng.”

Ánh mắt Kỷ Phục Tây bình thản quét qua, sau đó bước vào phòng.

Một đám người theo sau anh cùng tiến vào.

Tống Đàn tiến thoái lưỡng nan, đành phải cứng rắn điều chỉnh tâm trạng, theo vào ghế lô.

Phòng ghế lô là một trà thất, rộng rãi thoáng đãng. Sau khi ngồi xuống, Tống Đàn lập tức mở miệng, loại trường hợp này cô ngược lại không sợ: “Phương đạo, lâu rồi không gặp.”

Do dự một chút, cô cũng hướng về phía người đàn ông ngồi ở ghế chủ chào hỏi. Dù sao đi nữa, hiện tại anh là nhà đầu tư của 《Đại Mộng》, cô không dám đắc tội: “Chào Kỷ tổng.”

Phương đạo nhớ rõ năm năm trước, vị ảnh hậu nổi danh một thời này từng giành giải Kim Thụ. Lúc đó ông là giám khảo, diễn xuất của Tống Đàn trong 《Một đêm》 khiến người ta khâm phục, hoàn toàn dựa vào thực lực đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất, ấn tượng của ông về cô không tồi: “Lâu rồi không gặp, nghe nói cô mới từ nước ngoài về?”

“Đúng vậy.”

Phương đạo hỏi: “Vài năm nay không thấy cô có tác phẩm nào, là ra nước ngoài học sao?”

Tống Đàn hào phóng cười: “Đúng vậy, tôi xuất đạo nửa chừng, nếu chỉ dựa vào chút bản lĩnh mèo ba chân kia thì chẳng thể đi xa.”

Hai người cứ thế trò chuyện với nhau, khiến Tiết Uyển Uyển trong lòng khó chịu.

Hôm nay đạo diễn Phương có mặt, Tiết Uyển Uyển có mục đích mà đến. Cô là nghệ sĩ ký hợp đồng với Ngải Giai, những năm gần đây trong ngành lên như diều gặp gió, vai nữ chính của 《Đại Mộng》 cô nhất định phải nắm lấy.

Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện Tống Đàn, khiến cô thực sự hoảng hốt. Năm năm trước, cô chưa từng thắng được Tống Đàn một lần.

Không thể lại thua thêm lần nào nữa, Tiết Uyển Uyển bày ra dáng vẻ tự tin, cố ý hỏi: “Chị Đàn, em thấy chị có con gái, chồng chị cũng trong giới à? Có cơ hội giới thiệu cho tụi em gặp một chút đi.”

Một tiếng “chị” này khiến Tống Đàn buồn nôn, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Anh ấy ngoài giới. Sau này sẽ có cơ hội.”

Tiết Uyển Uyển làm bộ tò mò: “Hai người quen nhau thế nào? Em nghe nói chị đi du học? Là thầy giáo à? Hay là nhà tài phiệt nào?”

Chiêu trò quá rẻ tiền, Tống Đàn lười vạch trần. Tiết Uyển Uyển rõ ràng chỉ muốn bôi nhọ thanh danh của cô trước mặt đạo diễn Phương.

Không muốn tiếp tục dây dưa, đáp lại cũng là cho cô ta thể diện, Tống Đàn liền quay sang hỏi đạo diễn Phương, hạ thấp tư thế: “Nghe nói ngài đang chuẩn bị 《Đại Mộng》, tôi mạo muội tự tiến cử, mong rằng đạo diễn cho tôi một cơ hội thử vai.”

Phương đạo còn chưa lên tiếng, Tiết Uyển Uyển đã chen vào: “Chị Đàn, chị năm năm không đóng phim, giờ vừa quay lại liền muốn được vai chính luôn à? Thiếu tiền sao?”

“...... Hết cách rồi, phải nuôi gia đình.”

“À? Chồng chị là trai nghèo vượt khó à? Ăn bám?”

Tống Đàn nghẹn lời.

Long Phi đại khái cũng nghe ra hàm ý trong lời nói, kéo tay cô ta: “Uyển Uyển.”

Tiết Uyển Uyển hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Long tỷ không hiểu, loại chuyện này nhiều lắm.”

Một tràng châm chọc như roi quất tới, Tống Đàn trong lòng dần tụ khí, oán giận liếc nhìn người đối diện vẫn im lặng – chính là người khởi nguồn mọi việc.

Những lời đồn đại kia, cùng với những suy đoán sau lưng mà mỗi kẻ nhàn rỗi đều đặt lên người mẹ con cô, chỉ cần cha đứa trẻ một ngày không lộ diện, những lời bàn tán ấy vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Sự thật là anh cũng góp một phần. Trên người Tiểu Sơ chảy một nửa dòng máu của anh, vậy mà tất cả lời đồn đều đổ về phía hai mẹ con cô, còn anh thì đứng ngoài cuộc.

Bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh, cô cả kinh, lập tức quay đi. Đúng lúc đó ấm trà trong góc đun sôi ùng ục, giống như tim cô chợt đập nhanh, là tức giận, là oán khí.

Kỷ Phục Tây tiếp nhận ánh mắt ấy, có chút khó hiểu.

Anh không quên.

Đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, khi dục vọng qua đi, lúc tỉnh lại bên gối đã không còn ai.

Chẳng qua chỉ là 419, anh nghĩ nếu sau này có yêu cầu gì, mình có thể giúp một tay. Nhưng sau khi tìm hiểu thì biết cô đã ra nước ngoài, anh cũng không chủ động giữ lại.

Ánh mắt mang u oán hiện tại, anh nhìn không hiểu. Đã kết hôn sinh con, hẳn là không nên còn nhớ đến chuyện cũ mới đúng.

Kỷ Phục Tây lại nhìn về phía cô.

Tống Đàn xinh đẹp, mặt hình trái tim nhỏ, ngũ quan sâu sắc, nhất là đôi mắt, dịu dàng như nước, cảm xúc phong phú – là gương mặt điển hình của điện ảnh đẳng cấp.

Anh từng xem 《Một đêm》, Tống Đàn đoạt giải hoàn toàn xứng đáng. So với Tiết Uyển Uyển chỉ biết múa tay múa chân, quả thực cao hơn một bậc.

Tư cách này…

Kỷ Phục Tây nâng chén trà nhấp một ngụm, ngón tay thon dài uốn lượn nhẹ nhàng, khớp xương rõ ràng, phong thái trầm ổn mà nổi bật.

Chén trà đặt xuống, người đàn ông chậm rãi lên tiếng, giọng nói trong trẻo sạch sẽ: “Phương đạo, 《Đại Mộng》 có phải tuần sau thử vai? Ngải Giai đầu tư không ít tiền, không thể lỗ vốn được.”

Câu này chẳng nói gì rõ ràng, nhưng Tiết Uyển Uyển lập tức nghe hiểu – chẳng phải đang cho Tống Đàn cơ hội sao?

Phương đạo cũng kinh ngạc không thôi. Kỷ Phục Tây không phải người dễ nói chuyện, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi giúp đỡ một diễn viên?

Có điều, nếu là thực lực của tam kim ảnh hậu, đương nhiên không thể xem nhẹ. Năm năm sau trở lại, nếu lần đầu tái xuất đã đảm nhận nữ chính, chưa quay đã có nhiệt độ, 《Đại Mộng》 coi như thắng một nửa. Kỷ tổng đã lên tiếng, dù có bất ngờ, Phương đạo trong lòng cũng yên tâm. Thật ra ông cũng không muốn dùng Tiết Uyển Uyển.

“Kỷ tổng yên tâm, không uổng công ngài quan tâm.” Sau đó quay sang nói với Tống Đàn: “Tuần sau thử vai, đến lúc đó cô trực tiếp liên hệ với phó đạo.”

Tống Đàn cau mày, khó hiểu. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh hoàn toàn không có biểu hiện gì là nhận ra cô. Nếu thật sự nhận ra, thì vì sao lại giúp?

Có lẽ nói cho cùng vẫn là bản tính thương nhân, tất cả vì lợi mà đến.

“Cảm ơn Phương đạo.” Dù thế nào, hôm nay mục đích là giành được cơ hội thử vai, hiện giờ đã đạt được. Điện thoại đúng lúc vang lên, Tống Đàn mượn cớ đứng dậy rời đi, “Kỷ tổng, Phương đạo, chị Long, tôi lấy trà thay rượu kính các vị một ly.”

Người đàn ông không có phản ứng, Phương đạo thì tiếp lời: “Không cần khách sáo.”

Người kia vừa rời đi, Tiết Uyển Uyển không cam lòng, nhịn không được lên tiếng:

“Ngài Kỷ, không phải đã nói ổn rồi sao… Vì sao ngài còn để cô ta đi thử vai?”

Ánh mắt Kỷ Phục Tây lạnh lùng lướt qua:

“《Đại Mộng》 đầu tư ba trăm triệu, cô gánh nổi sao?”

Tiết Uyển Uyển lập tức nghẹn lời.

Kỷ Phục Tây đứng dậy, xách áo vest lên:

“Phương đạo, tôicòn có việc, đi trước.”

Khách sáo mà xa cách.

Phương đạo thu lại nụ cười:

“Được, ngài cứ bận việc.”

___

Tống Đàn đi vào nhà vệ sinh, cuộc gọi vừa kết thúc, di động lại lần nữa sáng lên.

Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình — người đã không còn là “thần” trong lòng mình — cuối cùng vẫn nhấn nhận cuộc gọi: “A lô?”

Giọng nói của Tề Ánh Thường dịu hẳn đi: “Đàn Đàn, Uyển Uyển nói con đã trở về, sao lại không nói một tiếng với mẹ?”

Tống Đàn trong lòng bật cười, bản thân dù gì cũng là minh tinh lớn, hot search chiếm vài ngày, đến giờ mới biết cô trở về sao?

Cô mở loa ngoài, giọng điệu đầy châm chọc: “Chỉ có Tiết Uyển Uyển nói cho ngài tôi đã trở về?”

Tề Ánh Thường và Tống Tông Bác ly hôn khi cô bảy tuổi, Tiết Uyển Uyển là con riêng sau khi Tề Ánh Thường tái giá, nhỏ hơn cô bốn tuổi.

Năm đó cô vừa nổi tiếng, nửa năm không liên lạc gì, mẹ đột nhiên hỏi có thể dẫn em gái vào giới không, nói nó xinh xắn, có linh khí, làm minh tinh ắt có tiền đồ.

Tống Đàn dĩ nhiên không muốn làm Bồ Tát sống, Tề Ánh Thường liền ba ngày hai bữa gọi điện, Tống Đàn bị làm phiền tới phát ngán, cuối cùng cũng dàn xếp cho một vai nữ ba trong web drama nhỏ.

Tiết Uyển Uyển lòng tự trọng cao, cảm thấy cô xem thường mình, bộ phim đó sau cũng không nổi, lại nghĩ là do cô ngáng đường.

Từ đó về sau, Tống Đàn chẳng buồn quan tâm tới nữa.

Quả nhiên, Tề Ánh Thường đổi giọng: “Đàn Đàn, Uyển Uyển nói con có con gái? Thật không?”

“Thật.”

“Con!” Trong điện thoại giọng người phụ nữ nghe đầy giận dữ: “Cho nên con xuất ngoại là để sinh con?”

Tống Đàn chẳng muốn giải thích: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tề Ánh Thường bắt đầu khuyên nhủ: “Đàn Đàn, con cũng đâu còn nhỏ, sao vẫn không hiểu chuyện như vậy, cái giới này vốn đã loạn, giờ người ta nhìn con thế nào? Nhìn em con thế nào?”

Tống Đàn bật cười khẽ: “Con gái ngài cũng chưa từng xem con là chị.” Ngoại trừ Triệu Ca Vân, không ai biết mối quan hệ giữa họ, Tiết Uyển Uyển từ trước đến nay chỉ xem cô là đối thủ cạnh tranh, là kẻ thù.

“Uyển Uyển nó còn nhỏ, tâm tính đơn thuần...” Tề Ánh Thường nói đến đây thì chuyển giọng, “Nó nói con muốn tranh vai nữ chính của ‘Đại Mộng’ với nó? Đàn Đàn, Uyển Uyển vì vai này mà bỏ ra không ít tâm huyết, mấy ngày nay ngày nào cũng ở nhà luyện kịch bản, nó…”

“Mẹ.”

Tống Đàn ngắt lời.

Cô nhìn bản thân trong gương: làn da trắng mịn không tì vết, ngũ quan đầy đặn, đôi mắt to, sống mũi cao, môi anh đào đỏ thắm — là vẻ đẹp mà thế tục công nhận.

Ngoại hình di truyền ba phần, thời trẻ Tề Ánh Thường cũng từng là một mỹ nhân.

Khóe môi Tống Đàn cong lên, nụ cười rực rỡ: “Mẹ, sinh con rất đau, cảm ơn mẹ đã sinh con ra đời.”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Tống Đàn buông điện thoại, hai tay chống lên mặt đá cẩm thạch, nôn khan thành tiếng.

Cơ thể phản ứng theo bản năng, khi áp lực quá lớn sẽ không tự chủ mà buồn nôn.

Phía sau không biết có người tới từ bao giờ: “Không sao chứ?”

Giọng nói quen thuộc, có vẻ quan tâm, nhưng nghe kỹ lại không mang chút ấm áp nào, lạnh lẽo như băng.

Tống Đàn không quay đầu: “Không sao, cảm ơn Kỷ tổng.”

Ngay sau đó, bên phải đưa tới một chiếc khăn sạch sẽ, màu trắng tinh, góc khăn thêu một chữ “F”, nét chữ cổ điển, kiểu dáng tinh tế — loại vật phẩm chuyên dùng cho giới thượng lưu phong nhã.

Tống Đàn không nhận lấy, mở vòi nước.

Nước ào ào chảy ra, cô cúi người hất nước lên mặt, cố gắng khiến bản thân dễ chịu hơn, như muốn rửa trôi mọi thứ vừa xảy ra.

Kỷ Phục Tây thu lại khăn tay, bình tĩnh đứng phía sau.

Người phụ nữ đặt tay lên ngực, trông rất khó chịu, gương mặt nghiêng tái nhợt, hàng mi dài ướt đẫm vì nước run nhè nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ấy lại vô cớ thêm vài phần yếu ớt, mỏng manh khiến người thương xót.

Anh với cô không thân, chỉ có một đêm — mà cũng đã là chuyện của năm năm trước — hiện tại hoàn toàn không cần nhắc lại.

Kỷ Phục Tây nhớ đến lời vừa nghe trong phòng VIP, do dự một chút rồi mở miệng: “Cô muốn vai nữ chính của ‘Đại Mộng’?”

Tống Đàn khựng lại hai giây, xoay người, gương mặt lập tức nở nụ cười vừa phải: “Muốn. Kỷ tổng có thể giúp được sao?”

“Nhà cô rất khó khăn sao?”

Không biết vì sao anh hỏi vậy — vì thấy đáng thương? Hay cũng như người khác, tò mò nhiều chuyện?

Cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói rõ mọi chuyện với anh thế nào — sợ anh không nhận, lại sợ anh tranh giành — nhưng hiện tại không phải lúc.

Tống Đàn trầm ngâm một lát, vận dụng kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, giọng điệu và cảm xúc chân thực, mang theo cả nỗi uất ức dồn nén trong lòng: “Rất khó khăn. Ngài không nghe Tiết Uyển Uyển nói sao? Tôi có con gái, cha nó không chịu trách nhiệm, tất cả đều do một mình tôi lo.”

Sắc mặt người đàn ông sa sầm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Tống Đàn lại cười: “Kỷ tổng, có thể ngài không biết, nuôi con gái thật sự rất tốn tiền.”

Kỷ Phục Tây nhìn rõ nét diễn trên gương mặt cô, thần sắc trầm lại, giọng điệu trở về lạnh lùng: “Phương đạo chỉ dùng người có thực lực, không cần lo.”

Tống Đàn hiểu rõ, cũng thu lại nụ cười diễn xuất: “Cảm ơn.”

Người đàn ông xoay người định rời đi.

Tống Đàn liếc mắt thấy chiếc khăn trong tay anh, chợt nhớ ra gì đó, gọi người lại: “Kỷ tổng, có thể hỏi anh một chuyện không?”

Kỷ Phục Tây dừng bước, quay đầu: “Chuyện gì?”

“Anh có phải có chứng sạch sẽ không?”

“???” Kỷ Phục Tây hơi ép mí mắt xuống, gật đầu: “Cũng coi như vậy.”

“Anh có kén chọn không?”

Anh không quá hiểu: “Cô muốn hỏi cái gì?”

“À, không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Phỏng chừng là kén ăn rồi. Hai chữ “kén chọn” nghe còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Kén ăn, sạch sẽ—Tống Tiểu Sơ rốt cuộc di truyền cái gì không hay, lại toàn chọn khuyết điểm để kế thừa. Tống Đàn khẽ giật khóe môi, người này gien chắc chắn có vấn đề!

Kỷ Phục Tây lại lần nữa bắt gặp tia chán ghét và bất mãn lướt qua trong đáy mắt người phụ nữ đối diện, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người ta lướt ngang qua mình, đi mất.

_______

Buổi tối trở về nhà cũ.

Vừa bước vào cửa, Kỷ Cáo Chính liếc mắt truyền ý: “Sao đột nhiên quay về? Muốn cùng ta đến nhà họ Mộ à?”

Hôm nay trong nhà không có trẻ nhỏ, cũng chẳng có tiếng ồn ào hay cảnh tượng bừa bộn nơi phòng khách. Kỷ Phục Tây cởi áo vest ném lên sofa: “Không đi. Đói bụng, ăn cơm trước.”

Dì Tưởng đang dọn dẹp trong bếp nghe tiếng, thò đầu ra: “Tiểu Phân, không biết con về, không để dành cơm, để dì làm lại cho.”

Dì Tưởng ở Kỷ gia mấy chục năm, là bậc trưởng bối trong nhà. Cả nhà chỉ có bà là còn gọi anh bằng nhũ danh. Kỷ Phục Tây tuy bất đắc dĩ nhưng khuyên mãi không được, đành mặc bà: “Được, cảm ơn dì Tưởng.”

Kỷ Cáo Chính vẫn còn để bụng trò đùa dai của cháu trai: “Mang con heo kia của con đi cho ta!”

Người đàn ông cười trầm thấp: “Ngài không phải muốn một con heo con sao? Con giúp ngài hoàn thành tâm nguyện.”

“Kỷ Phục Tây!”

Buổi tối đã gặp quá nhiều người, Kỷ Phục Tây chẳng buồn để ý đến oán khí của Kỷ Cáo Chính, trực tiếp lên lầu tắm rửa.

Lúc thay quần áo, tay chạm phải chiếc khăn kia vẫn chưa chịu vứt đi, anh khựng lại vài giây, rồi vo tròn nó, ném vào thùng rác.

Nửa tiếng sau lại xuống lầu, dì Tưởng đã chuẩn bị xong cơm. Kỷ Cáo Chính có lẽ tức giận từ sớm, đã về phòng ngủ.

Trên bàn có hai món: một đĩa thịt bò xào nhỏ, loại thịt bò Kobe hảo hạng được chuyển về bằng đường hàng không, dùng để xào thì đúng là phí phạm. Nhưng anh vốn không thích mùi tanh nhẹ của bò bít tết, dù chỉ một chút cũng không được.

Một đĩa tôm hùm hấp, không thêm bất kỳ gia vị nào, giữ nguyên vị tươi ngon tự nhiên của món ăn.

Không có rau, anh không thích ăn bất cứ loại rau xanh nào.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngưòi phụ nữ kia kỳ quặc kia hỏi anh.

Kén ăn.

Hai chữ “kén ăn” rất hiếm khi xuất hiện trong cuộc đời anh. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ ăn những gì mình thích. Trong ký ức, chỉ có mẹ là luôn lải nhải bắt anh ăn nhiều rau. Sau khi bà rời đi, không còn ai dám nhắc đến hai chữ ấy nữa.

Kỷ Phục Tây đặt đũa xuống, hướng vào trong bếp mà hỏi dì Tưởng đang bận rộn : “Dì Tưởng, con có kén ăn không?”

Dì Tưởng đáp ngay theo bản năng: “Kén, sao lại không kén. Trên đời này kén ăn nhất chính là con, hồi nhỏ còn suýt làm phu nhân tức chết.”

Cái gì cũng không ăn – nấu không vừa miệng thì không ăn, rau xanh không ăn, có mùi lạ là không ăn, đồ sống lại càng không. Cái tính kén ăn này của con, nếu đổi một dì mới đến, chưa đầy hai ngày đã bị doạ chạy mất.

Dì Tưởng vừa buông khăn lau chén, càng nói càng có hứng, bắt đầu hồi tưởng: “Phu nhân lúc ấy còn ở, vì ép con ăn rau xanh, đã tự mình học nấu ăn với ta, đem rau xay nhuyễn làm thành nhân, gói vào sủi cảo. Nhưng cái mũi con như chó ấy, lần nào cũng nhận ra, sống chết không chịu ăn. Về sau lại mời đầu bếp hạng nhất thế giới tới, cũng chẳng có ích gì.”

Dì Tưởng không giống người ngoài sợ anh, vừa nói vừa lầu bầu oán trách: “Sau này nếu thật có tiểu thiếu gia hay tiểu tiểu thư, cũng không thể ăn cơm chung với con, không thì dinh dưỡng kiểu gì cho đủ.”

Kỷ Phục Tây chẳng mấy để tâm, cầm đũa tiếp tục ăn: “Con không tính sinh con.”

“Chuyện này ai nói trước được chứ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play