Học ở nhà trẻ được một tuần, Tống Sơ Tình đứng trước cổng trường tạm biệt mẹ. Bé nắm tay cô giáo, không quay đầu lại, bởi vì nếu quay lại, mẹ sẽ buồn.

Cô giáo Tiểu Thanh đặc biệt dịu dàng, trước khi vào lớp liền nói với bé rằng nếu nhớ mẹ, có thể nói với cô, các cô sẽ cho bé gọi điện thoại về nhà. Tống Sơ Tình hít hít mũi, mạnh mẽ gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn cô giáo Tiểu Thanh.”

Cất cặp xong, Tống Sơ Tình xếp hàng cùng các bạn nhỏ đi tập thể dục buổi sáng. Bé mới nhập học sau khai giảng được một tháng, học hành chưa bằng các bạn khác, vì vậy cô giáo xếp bé đi sau cùng để dạy chậm lại. Nhưng bé cảm thấy mình rất nhanh sẽ học được, bởi bé chính là đứa trẻ thông minh như mẹ đã nói!

Tập thể dục xong thì ăn sáng. Hôm nay bữa sáng có sữa, cháo gà, giò hun khói, trứng gà, còn có khoai lang đỏ mà bé thích ăn. Tống Sơ Tình ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn ăn cơm.

Chẳng bao lâu, có người ở đối diện gọi bé: “Tống Sơ Tình.”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu, thấy Diêu Phái Thu được mẹ trang điểm cho rất bảnh bao. Bé nhớ rõ cậu ta.

Diêu Phái Thu ngồi cạnh bé trong lớp. Mỗi ngày cậu ta đều khoe món đồ chơi Transformers, còn nói lớn lên muốn biến thành Transformers.

Diêu Phái Thu đứng dậy, bỏ khoai lang đỏ trong chén của mình vào chén bé: “Cho cậu!”

Tống Sơ Tình chớp chớp mắt, nhỏ giọng cảm ơn.

“Tống Sơ Tình, cậu thật xinh đẹp đó.” – bé gái ngồi cạnh Diêu Phái Thu đột nhiên chen vào. Tống Sơ Tình có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

Cô bé tên là Lý Khả Cao, ngủ trưa nằm cạnh bé, mỗi ngày đều buộc hai bím tóc đáng yêu. Giữa trưa nhất định phải nhờ cô giáo buộc lại, nếu không sẽ khóc.

“Mẹ cậu có phải cũng rất xinh đẹp? Có phải là minh tinh không? Dì nhỏ của tớ là minh tinh đấy, siêu xinh đẹp, sau này tớ cũng muốn làm minh tinh!”

Tống Sơ Tình đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: “Mẹ tớ không phải minh tinh, mẹ tớ là đạo diễn.”

Lý Khả Cao không biết “đạo diễn” là nghề gì, hỏi: “Đạo diễn? Là gì vậy?”

Diêu Phái Thu xen vào, mặt đầy tự hào: “Tớ biết, là chụp ảnh đó! Mỗi năm đều có đạo diễn tới nhà tớ chụp ảnh! ‘Răng rắc răng rắc’ một cái là xong!”

“Nghe không vui chút nào.” – Lý Khả Cao bĩu môi.

Diêu Phái Thu không ưa Lý Khả Cao, giọng cô bé to, cứ ríu rít mãi, cậu thích Tống Sơ Tình mới đến – giống như búp bê sứ vậy, đặc biệt xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, còn giỏi tiếng Anh nữa. Cậu muốn làm bạn với bé!

Diêu Phái Thu nhảy khỏi ghế, chạy tới bên bé, lấy từ túi ra một con Transformers nhỏ đưa cho bé: “Tiểu Sơ, cậu muốn làm bạn với tớ không?”

Lý Khả Cao thấy hai người không để ý đến mình thì hờn dỗi, cũng chạy tới đẩy Diêu Phái Thu ra: “Tiểu Sơ, cậu đừng chơi với nó, Transformers chẳng vui gì cả. Lát nữa chúng ta chơi búp bê, mẹ tớ mua cho tớ rất nhiều búp bê xinh đẹp!”

Diêu Phái Thu và Lý Khả Cao chẳng ai nhường ai, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cô giáo phải đến hòa giải, hai người mới chịu ngồi lại chỗ, ai nấy đều hừ lạnh một tiếng.

Tống Sơ Tình cúi đầu nhìn con Transformers không biết đã được nhét vào tay mình từ khi nào, có chút ngốc nghếch.

Bé nghĩ một lúc, rồi bỏ con Transformers vào túi áo khoác.

Mẹ từng nói, không được từ chối thiện ý của người khác, phải học cách chia sẻ.

Bé quyết định lát nữa sẽ tặng gấu trúc của mình cho Diêu Phái Thu. Nhưng bé chỉ mang theo một con, còn Lý Khả Cao thì đành đợi đến ngày mai.

Buổi tối về đến nhà, Tống Sơ Tình vừa vứt cặp xuống liền chạy về phòng tìm gấu trúc.

Bé có rất nhiều gấu trúc!

Tống Đàn thấy bé hai chân ngắn chạy loáng cái đã mất hút, bước tới hỏi: “Tiểu Sơ đang tìm gì vậy?”

Tống Sơ Tình ôm hai con gấu trúc, vẻ mặt do dự: “Mẹ ơi, con muốn tặng gấu trúc cho Lý Khả Cao, con nên tặng Tiểu Bối hay Ô Ô đây?” Tiểu Bối và Ô Ô là hai con bé thích nhất.

Tống Đàn bật cười, bước tới bên cạnh bé: “Lý Khả Cao là bạn mới của con sao?”

“Vâng, còn có Diêu Phái Thu nữa, bọn họ nói muốn làm bạn với con.”

Tống Đàn nhận lấy thú bông từ tay bé, nhìn trái nhìn phải, ra vẻ khó xử: “Tặng Tiểu Bối hay Ô Ô đây? Tiểu Bối và Ô Ô đều đáng yêu quá… Thế này nhé, Tiểu Sơ nhắm mắt lại, chọn đại một con thôi.”

“Dạ!”

Chọn xong gấu trúc, Tống Sơ Tình lại lạch bạch chạy đi tìm cặp sách, cẩn thận bỏ thú bông vào trong.

Tống Đàn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng tràn đầy ấm áp. Cô ôm lấy cục cưng nhỏ, dịu dàng hỏi: “Cục cưng, hôm nay ở nhà trẻ vui không?”

“Vui vẻ ~”

Tống Đàn hôn lên má bé một cái: “Bé con thật giỏi.”

______

Tình huống của Tống Sơ Tình tốt hơn dự đoán rất nhiều, Tống Đàn dần dần yên tâm, lực chú ý cũng đặt trở lại công việc.

Thứ sáu đi thử vai, địa điểm phỏng vấn là ở Ngải Giai Giải Trí, văn phòng của Ngải Giai Giải Trí đặt trong tòa cao ốc Nguyên Cùng.

Tống Đàn cùng Triệu Ca Vân đi trước cùng nhau.

Cô mất mấy ngày để đọc xong kịch bản 《Đại Mộng》, viết một bản tiểu sử nhân vật cho nữ chính, cẩn thận phân tích tính cách và vận mệnh của nhân vật này, nghiền ngẫm thái độ, cách hành xử của cô ấy, chuẩn bị đầy đủ cho buổi thử vai.

Hai ngày gần đây, buổi tối Triệu Ca Vân đều ở lại nhà cô cùng cô diễn thử, đầy tin tưởng mà nói: “Chỉ cần em lấy ra tám phần thực lực là có thể nghiền ép người khác rồi, cứ thả lỏng, tự nhiên một chút.”

Tống Đàn hít sâu: “Em biết.”

Buổi thử vai chính thức bắt đầu, tại hiện trường ngoài Tiết Uyển Uyển còn có không ít nữ diễn viên tuyến một trong giới, có người từng gặp qua, có người không quen biết, đoán chừng đều thông qua các con đường khác nhau mà đến tham gia thử vai, không lấy làm lạ.

Vừa gặp mặt, Tiết Uyển Uyển đã bắt đầu châm chọc mỉa mai, Tống Đàn trực tiếp làm lơ. Hiện tại cô còn có chuyện quan trọng hơn, thời gian đời người vốn đã không nhiều, không cần lãng phí vào những người hay sự việc không quan trọng.

Cô là người thử thứ tư. Cùng cô đối diễn là một nam diễn viên khoảng hơn hai mươi tuổi, với Tống Đàn đã rời giới năm năm mà nói thì là gương mặt xa lạ.

Đoạn diễn thử là phân cảnh nữ chính phát hiện nam chính – người mà cô ấy vẫn luôn yêu – chỉ là nhân vật do cô ấy tạo ra trong giấc mộng. Cảm xúc chủ yếu là không dám tin, thống khổ, rồi dần dần thoát ra khỏi nỗi thống khổ ấy.

Không có phần biểu diễn đã dàn dựng sẵn, ngẫu hứng diễn càng có thể thể hiện thực lực diễn xuất. Tống Đàn chào hỏi giám khảo và nam diễn viên xong, nhắm mắt, trong chớp mắt liền nhập vai.

Nhưng rất tiếc, nam diễn viên không theo kịp tiết tấu của cô, cảm xúc cũng không đúng chỗ, hai lần khiến diễn xuất bị gián đoạn.

Hai mươi phút sau, thử vai kết thúc.

Triệu Ca Vân hỏi tình hình thế nào, Tống Đàn nhún vai mỉm cười: “Tận lực rồi.”

Triệu Ca Vân thấy cô cười như muốn buông bỏ, đoán chừng tám chín phần là có chút trục trặc, bèn an ủi: “Gần đây chị cũng đang xem mấy kịch bản khác, có hai bản rất hợp với em, tối nay ta đi xem thử.”

“Được.” Tống Đàn vẫn tin tưởng năng lực của Triệu Ca Vân, chân thành nói: “Cảm ơn chị, Ca Vân.”

“Còn nói cảm ơn với chị nữa à.” Triệu Ca Vân giả vờ không vui, giật lấy kịch bản trong tay cô, “Đi thôi, đón Tiểu Sơ nhà chúng ta đi ăn lẩu, hôm nay chị mời.”

Tống Đàn không đáp ứng: “Chị đi trước đón Tiểu Sơ, em ở lại một lát.”

Giới giải trí còn sâu hơn bất kỳ ngành nghề nào khác, tư bản và quan hệ bất cứ lúc nào cũng có thể đè bẹp cái gọi là công bằng, muốn giành được vai diễn mà không chịu cúi đầu thì mãi mãi không có cơm ăn. Thành hay bại, đều do người.

Phương đạo và đoàn làm phim đi ra, thấy cô còn ở đó thì rất kinh ngạc. Tống Đàn cùng họ đi ăn cơm tối, mãi đến hơn mười giờ mới tan.

Tửu lượng cô không cao, lần đầu tiên sau khi về nước uống rượu trắng, suýt chút nữa không chịu nổi.

Triệu Ca Vân đến đón, Tống Đàn ngồi ở ghế phụ.

Xe vừa khởi động, cô bắt đầu tháo tóc, tháo hoa tai, tháo vòng cổ, cởi giày cao gót, cuối cùng mở cửa sổ xe ra.

Cuối thu, đêm khuya ở thủ đô se lạnh vắng lặng, gió lạnh thổi qua mặt làm xua đi hơi nóng, thoải mái đến mức khiến người ta muốn hét lớn.

Cô cũng thực sự hét lên một tiếng: “A……”

Xe cộ như nước, không ai biết cô là ai, không có máy quay chĩa vào cô, không có những màn xã giao giả tạo.

Triệu Ca Vân quay đầu lại nhìn, vừa thấy thì giật mình, vươn tay kéo cô lại: “Ai da làm cái gì vậy, không muốn sống nữa hả?”

Tống Đàn trên mặt cũng có chút ửng đỏ, xoay người lại, rạng rỡ cười: “Đừng sợ, Tiểu Sơ còn đang chờ em ở nhà, em sẽ không muốn sống dở chết dở đâu.”

Triệu Ca Vân nhìn gương mặt xinh đẹp đến kỳ lạ ấy, đau lòng đến không chịu nổi.

Cô ấy quen biết Tống Đàn vào năm cô mười chín tuổi, khi ấy còn ngây thơ và thuần khiết. Cô ấy hỏi Tống Đàn có muốn làm minh tinh không, cô nói có. Năm năm sau, Tống Đàn trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất, còn cô ấy thì thăng lên làm quản lý tuyến đầu.

Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ vang bên ngoài, nhưng không ai hiểu rõ bằng cô ấy năm năm ấy Tống Đàn đã trải qua như thế nào. Xuất thân không chính quy, từng lần từng lần học thuộc kịch bản, luyện kỹ năng diễn xuất như điên. Suốt hai năm trời, cô đóng quân ở phim trường, diễn không biết bao nhiêu vai phụ nhỏ nhặt.

Tích lũy đủ rồi, viên minh châu phủ bụi chỉ chờ một cơ hội để tỏa sáng. May mắn thay, cô đã có được cơ hội ấy—một đạo diễn phim nghệ thuật nhỏ để cô bước lên sân khấu lớn, rồi sau đó là hai giải Kim cho 《 Một Đêm 》, Tống Đàn hoàn toàn bùng nổ.

Cuộc đời rực rỡ ấy lại đột ngột phanh gấp.

Nếu không có Tiểu Sơ, nếu không xuất ngoại để bồi dưỡng thêm, Tống Đàn lúc trở về đã có thể cầm được thẻ đạo diễn, đạo diễn bộ phim điện ảnh đầu tay, phong cảnh vô hạn.

Triệu Ca Vân càng đau lòng hơn vì năm năm ở nước ngoài ấy, cô một mình mang thai, sinh con, ở cữ, nuôi con nơi đất khách quê người, chịu đựng bao khổ cực có lẽ kể ba ngày ba đêm cũng không hết—vậy mà chưa từng nhắc đến nửa lời.

“Đàn Đàn, em ổn chứ?”

Không có tiếng đáp lại. Nhìn sang lần nữa, người phụ nữ uống say đã nhắm mắt ngủ yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Sẽ có ngày khổ tận cam lai, Triệu Ca Vân nghĩ.

____

Một tuần sau, kết quả thử vai cho 《Đại Mộng》 được công bố, Tống Đàn đảm nhận vai nữ chính.

Tiết Uyển Uyển nhắn tin riêng với giọng điệu âm dương quái khí, hỏi cô dùng thủ đoạn gì, còn tưởng hiện tại vẫn là năm năm trước. Cô ta nói Phương đạo chọn cô đơn giản chỉ vì độ hot của cô đang cao.

Tống Đàn lập tức trở tay chặn tài khoản cô ta.

Xác nhận tham gia diễn xuất, weibo chính thức của đoàn phim 《Đại Mộng》 công bố tin tức, Tống Đàn cũng phối hợp chia sẻ lại, chú thích: 【 Mong được gặp mặt. 】

Tối hôm đó, hot search nhỏ bùng nổ hai tiếng đồng hồ, lượt tìm kiếm về 《Đại Mộng》 tăng mạnh.

Các vai chính và phụ đều đã xác nhận xong, 《Đại Mộng》 chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị và khởi quay.

Phim trường đặt gần thủ đô, mỗi lần đi đi về về đều tốn ba bốn tiếng đồng hồ, giai đoạn đầu quay gấp, có lẽ cô hoàn toàn không có thời gian quay về thủ đô.

Hai ngày trước khi xuất phát là sinh nhật của Tống Sơ Tình, nhà trẻ rất chu đáo tổ chức tiệc sinh nhật cho bé, Tống Đàn vừa khéo về kịp tham dự.

Tối trước sinh nhật, Tống Đàn ngủ lại căn phòng nhỏ cùng cô bé.

Về chuyện phải đến phim trường, Tống Đàn đã chuẩn bị tâm lý cho con gái suốt một tuần, trong mắt Tống Sơ Tình đầy vẻ luyến tiếc: “Mẹ ơi, con có thể đến thăm mẹ không?”

“Đương nhiên rồi, cục cưng nếu nhớ mẹ, có thể nhờ chị Thần Thần hoặc dì Ca Vân dẫn con đến tìm mẹ.” Dạo gần đây Chung Thần rất thân thiết với Tống Sơ Tình, chuyên tâm chăm sóc bé, còn Triệu Ca Vân thì tìm thêm một trợ lý khác để nối tiếp công việc.

Tống Sơ Tình ngoan ngoãn nằm trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ, đôi mắt chớp chớp, rồi mím môi, bò dậy ôm lấy Tống Đàn, rõ ràng nói: “Mẹ ơi, con sẽ nhớ mẹ.”

Mắt Tống Đàn hơi đỏ lên, trấn an mà ôm lấy vai con bé: “Mẹ cũng sẽ nhớ con.”

Cô bé khịt khịt mũi, gắng nhịn không khóc, khiến Tống Đàn đau lòng vô cùng: “Bé con muốn quà sinh nhật gì nào?”

Muốn nhất là mẹ.

Tống Sơ Tình nói: “Con muốn búp bê Disney, tháng sau Lý Khả Cao cũng sinh nhật, con muốn tặng bạn búp bê Disney.”

Tống Đàn buông bé ra, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Quà sinh nhật của Lý Khả Cao để mẹ mua giúp con, còn bây giờ là quà sinh nhật dành cho Tống Tiểu Sơ.”

Tống Sơ Tình gật đầu, dường như nhớ ra điều gì đó lại ngượng ngùng, đáng thương nhìn Tống Đàn.

Tống Đàn nhìn liền hiểu, dịu dàng cười nói: “Ngày mai mẹ dẫn Tiểu Sơ đi chọn một bé cún con.”

Trước đây ở khu dân cư bên Anh không cho nuôi thú cưng, khi đó Tống Sơ Tình còn nhỏ, hơn nữa công việc của cô bận rộn, gia đình không có điều kiện để nuôi pet.

Tống Sơ Tình thích nhất là xem Paw Patrol, rất thích cún con, trước kia không thể nuôi, nhưng giờ có thể đáp ứng mong muốn của bé rồi.

Cô gái nhỏ đang buồn bực lập tức vui vẻ, nhào tới hôn chụt một cái lên mặt Tống Đàn, rồi ôm gấu trúc vừa nhảy vừa nói: “Yay yay, con sắp có cún con rồi!!”

Không cẩn thận một cái, té luôn vào lòng Tống Đàn, nũng nịu làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn Chase.”

“Không thành vấn đề.” Chase là cảnh khuyển trong đội, giống chó chăn cừu, thông minh dũng cảm, là trợ thủ đắc lực nhất của Ryder.

“Chase nha~”

_____

Hạ tuần tháng Mười Một, tiết thu đã dần sẫm lại, không khí thủ đô cũng dần nhiễm chút hàn ý đầu đông.

Nhà cũ ở Tây Giao, bảy giờ sáng, Kỷ Phục Tây bị tiếng động dưới lầu của bọn trẻ đánh thức, mở mắt ra, ý thức hỗn độn dần dần trở nên rõ ràng.

Anh rất ít khi mơ, hôm nay lại kỳ quái mơ một đoạn rất dài — căn phòng mờ tối cùng ánh đèn ái muội, người phụ nữ xinh đẹp đến nao lòng cùng với hương vị lười nhác chẳng thể gạt bỏ, từng mảnh vụn hình ảnh đan xen.

Sau khi tỉnh táo lại mới chậm rãi ráp nối thành đêm đó đã rất lâu không nhớ tới, Kỷ Phục Tây day day huyệt Thái Dương, mơ hồ nhận ra dạo gần đây tần suất trông thấy cô hình như hơi cao.

Âm thanh dưới lầu dần dần ngừng lại, người đàn ông nhắm mắt, đứng dậy rửa mặt.

Lúc xuống lầu, Diêu Phái Thu vẫn còn ở đó.

Kỷ Cáo chính đang phân phó nhiệm vụ: “Tiểu Giang hôm nay có việc, con phụ trách đưa đón Phái Thu đi học.”

Diêu Phái Thu đang ăn bánh bao hấp, gương mặt bị kéo dài thành cái dạng khổ sở như mướp đắng.

Nhóc không thích cậu, cậu cũng không thích nhóc, nhóc không muốn ở cùng cậu.

Nhưng vừa đối diện ánh mắt của ngưòi đàn ông cao lớn ấy, Diêu Phái Thu lập tức cúi đầu, sau đó hung hăng cắn một miếng bánh bao hấp.

Cậu là người hung dữ nhất mà nhóc từng gặp, không ai sánh bằng!

Kỷ Phục Tây trực tiếp từ chối: “Để chú Lý đưa đi.”

“Ta bảo con đưa thì con đưa.” Kỷ Cáo chính thời trẻ từng làm tướng lĩnh, một câu mang theo uy nghiêm khí thế, dọa cho Diêu Phái Thu sợ đến mức bánh bao rơi xuống đất.

Bảy giờ rưỡi, Diêu Phái Thu xách chiếc cặp nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông. Cửa xe mở ra, nhóc ném cặp sách lên trước rồi leo lên, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Kỷ Phục Tây liếc mắt nhìn bé trai đến thở mạnh cũng không dám, trong lòng bật cười, giúp nhóc đóng cửa xe lại, vòng sang bên kia lên xe.

Xe vừa khởi động, Diêu Phái Thu đột nhiên nhớ ra điều gì, hoảng hốt kêu lên: “Cậu ơi!”

Người đàn ông bên cạnh quay đầu lại nhìn, Diêu Phái Thu lập tức rụt người về, ánh mắt đó thật sự quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm!

Kỷ Phục Tây thấy nhóc rõ ràng có chuyện mà lại không dám nói, đành nhẫn nại hỏi: “Chuyện gì?”

“……” Diêu Phái Thu cố gắng gom hết nửa phần dũng khí, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tụi con tổ chức sinh nhật cho Tống Sơ Tình, con quên mang theo quà.”

“Về lấy đi.”

“Ồ.”

Thật là tốt quá! Diêu Phái Thu lập tức định kéo tay nắm mở cửa, nhưng nhóc chưa từng ngồi xe của cậu, không biết mở như thế nào.

Kỷ Phục Tây thấy nhóc loay hoay kéo chỗ này giật chỗ kia, khóe miệng hơi trầm xuống, vươn tay ấn nút mở cửa xe.

Diêu Phái Thu vội vàng cảm ơn rồi xuống xe chạy về biệt thự.

Khi quay lại, trong tay nhóc ôm một hộp quà trong suốt bằng acrylic, bên trong là món đồ chơi Transformers mà nhóc thích nhất.

Kỷ Phục Tây liếc nhìn một cái, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình lặng cứng rắn.

Buổi sáng, trước cổng nhà trẻ đông nghịt người, chiếc Rolls-Royce dừng cách cổng cả trăm mét.

Kỷ Phục Tây nhìn qua cửa sổ thấy đám đông hỗn loạn người lớn lẫn trẻ con, nhíu mày: “Tự con đi vào được chứ?”

“Được ạ, cảm ơn cậu.”

Quãng đường xe đi khoảng hai mươi phút, Diêu Phái Thu luôn ngồi rất ngay ngắn, nhóc chỉ mong được xuống xe càng sớm càng tốt.

Vừa định xoay người, một cánh tay duỗi tới giúp nhóc mở cửa xe.

Diêu Phái Thu quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt ghét bỏ của người đàn ông.

Nhóc hừ thầm trong lòng — nhóc đâu phải là đứa bé con nữa, nhóc biết mở cửa rồi mà!

Diêu Phái Thu không định chào tạm biệt cậu, đeo cặp sách lên lưng, hai tay ôm hộp quà Transformers, nhảy xuống xe chạy đi.

Người quá đông, xe tạm thời không thể rời đi, Kỷ Phục Tây cũng chưa định đi ngay, ánh mắt dõi theo bé trai.

Mãi đến khi thấy Diêu Phái Thu dừng lại chào hỏi ai đó, đôi mắt đen nhánh của anh híp lại.

Người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ sáng nay, lúc này đang nắm tay một bé gái.

Cô bé ấy cao gần bằng Diêu Phái Thu, không nhìn rõ mặt, tóc tết hai bím, đeo cặp sách hình gấu trúc phía sau.

Diêu Phái Thu đưa món quà cho cô bé ấy.

Kỷ Phục Tây nhìn về phía bên đường rơi đầy lá cây bạch quả, tháng 11 đã về cuối, mùa thu cũng sắp tàn.

Sáng nay trong giấc mơ là tuyết trắng ngập trời.

Anh thu lại ánh mắt, siết chặt nắm tay.

Hiếm khi, lại ngẩng đầu hỏi: “Chú Lý, Diêu Phái Thu mấy tuổi rồi?”

Chú Lý sửng sốt: “Nếu không nhớ nhầm thì là bốn tuổi, đang học lớp chồi.”

“Lớp chồi đều là bốn tuổi sao?”

“A?” Chú Lý không hiểu lắm vì sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Cũng gần như vậy. Trường công lập thì trẻ đầy ba tuổi trước tháng 9 sẽ vào lớp mầm, nhưng tiểu thiếu gia học trường tư, tình hình có thể khác, có nhà hai tuổi đã cho đi nhà trẻ rồi.”

Kỷ Phục Tây lại nhìn ra ngoài, giữa đám người tấp nập chẳng còn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Anh rũ mắt, cảm thấy ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình thật sự quá hoang đường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play