Ngày thu, trời trong.

Chuyến bay thẳng từ Luân Đôn về thủ đô, hãng hàng không quốc gia Trung Quốc, toàn bộ hành trình kéo dài gần mười tiếng.

Bốn giờ rưỡi sáng xuất phát từ nội thành, khoảng năm giờ đến sân bay Heathrow. Qua cửa an ninh, chờ máy bay, bé gái nhỏ lần đầu tiên đi máy bay, suốt dọc đường đều hưng phấn không thôi.

Tống Sơ Tình năm nay sắp tròn bốn tuổi, buộc hai bím tóc nhỏ đáng yêu, môi hồng răng trắng, đôi mắt long lanh như chứa nước, toàn thân từ đầu đến chân đều mặc trang phục thuộc dòng sản phẩm trẻ em kinh điển của Burberry, tinh xảo đến từng sợi tóc.

Bé gái nhỏ nghiêng người, nằm bò bên cửa sổ sát đất trong phòng chờ VIP rộng lớn, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn khen ngợi:

“Mommy, mặt trời thật là xinh đẹp!”

Tống Đàn dọc theo ánh mắt bé nhìn lại, hoàng hôn buông xuống, những chiếc máy bay dân dụng bận rộn lên xuống trong ánh chiều tà chưa tắt.

Bé gái nhỏ đột nhiên quay đầu, đôi mắt hạnh chợt chuyển động, nói:

“...... Giống như mẹ không thích ăn lòng đỏ trứng.”

Tống Đàn không nhịn được bật cười, vẫy tay với con bé: “Lại đây, uống nước nào.”

Tống Sơ Tình chạy tới, trước tiên dùng khăn giấy lau tay, sau đó thân thiết tựa vào lòng Tống Đàn. Cô bế bé lên, đưa bình nước đến miệng, để bé uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Uống xong, bé nghiêm túc đặt câu hỏi:

“Mẹ ơi, chúng ta thật sự phải trở về sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Tiểu Sơ vui không?”

“Vui chứ! Mẹ ơi, Trung Quốc thật sự lớn như vậy sao? Bà Trần nói Trung Quốc còn lớn hơn bốn mươi nước Anh cộng lại, thật thế không?”

Tống Sơ Tình từ nhỏ sinh sống ở Luân Đôn, chưa từng trở về quê hương. Lúc này trong mắt bé tràn ngập hưng phấn, phần lớn là vì tò mò. Tống Đàn vuốt ve lọn tóc bên tai bé, nhẹ nhàng trả lời:

“Thật đó, Trung Quốc đất đai rộng lớn, lại rất xinh đẹp.”

“Bà Trần còn nói chúng ta phải ngồi máy bay suốt đêm, đúng vậy không?”

“Ừ, sáng mai chúng ta sẽ đến.”

“Ơ? Vậy máy bay có mệt không?” Bé gái nhỏ nhíu đôi mày xinh xắn, vẻ mặt lo lắng.

Tống Đàn bật cười, thuận theo lời con nói: “Máy bay sẽ không mệt đâu. Trước khi cất cánh nó sẽ ăn no, rồi mới đưa chúng ta về nhà.”

Tống Sơ Tình nghe xong, lập tức lục trong chiếc cặp nhỏ của mình lấy ra một thanh sô-cô-la, hào phóng chia sẻ:

“Nè, cho máy bay ăn!”

“Oa ~” Tống Đàn nhận lấy sô-cô-la, giả vờ kinh ngạc, “Cảm ơn cục cưng, nhờ vậy máy bay sẽ có sức đưa chúng ta về rồi.”

Hai mẹ con đang trò chuyện thì trong phòng chờ có một gia đình người nước ngoài bước vào, ba đứa trẻ con ồn ào náo nhiệt, đứa nào cũng to tiếng. Tống Sơ Tình không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào người Tống Đàn.

Tống Đàn cúi mắt nhìn xuống, lông mi cong vút của bé gái khẽ run, lặng lẽ an tĩnh, không giống dáng vẻ hoạt bát thường ngày.

Mùa thu năm nay, Tống Sơ Tình bắt đầu đi nhà trẻ. Hai tuần sau, giáo viên phản ánh bé không thích nghi với môi trường mới, sợ giao tiếp, trạng thái đó lại khiến bé bị những bạn nhỏ khác cô lập, tình hình càng lúc càng tệ.

Tống Đàn đưa con đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói trạng thái này của Tống Sơ Tình có xu hướng hội chứng Asperger, chức năng xã hội bị tổn hại, cha mẹ cần đặc biệt quan tâm chăm sóc.

Tống Đàn nghe xong lập tức choáng váng. Từ nhỏ đến lớn cô luôn giỏi xã giao, tại sao con gái mình lại gặp vấn đề về giao tiếp?

Nghĩ kỹ lại, cũng tự trách bản thân. Khu cô sống ở nước ngoài khá vắng vẻ, bản thân lại bận rộn học hành và công việc. Ban ngày hầu hết đều do dì Trần chăm sóc Tống Sơ Tình, mà dì Trần chỉ biết chút tiếng Anh, rất ít dẫn bé ra ngoài chơi. Lâu dần, cơ hội tiếp xúc với người ngoài của bé cũng ít theo. Đến khi vào nhà trẻ, vấn đề bắt đầu bộc lộ.

Dĩ nhiên, cũng có khả năng là do di truyền. Cha của đứa nhỏ có sợ xã hội không nhỉ?

Hình như... không có đâu…

Ban đêm, khi nhìn cục cưng ngoan ngoãn ngủ trong lòng, Tống Đàn đã đưa ra quyết định: về nước.

Dù nguyên nhân là gì, cô cũng không thể khoanh tay nhìn tình trạng của Tống Sơ Tình ngày càng xấu đi.

Trong phòng chờ, Tống Đàn nhẹ nhàng bế con gái đặt lên đùi, chỉ về phía ba đứa trẻ nhỏ kia, nói:

“Cục cưng, con nói xem, bọn họ có phải cũng về Trung Quốc không?”

Tống Sơ Tình nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía bọn họ một cái, rồi lại quay đầu về, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con không biết.”

“Chúng ta có muốn đi hỏi thử không?”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Sơ Tình vùi vào vai cô, giọng đã mang theo chút tủi thân: “Con không muốn đi.”

Tống Đàn không ép con, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bé, “Được rồi, chúng ta không đi.”

Sau đó quay sang vẫy tay với một bé trai chừng năm sáu tuổi bên cạnh, chờ cậu bé đi tới, Tống Đàn chủ động dùng tiếng Anh hỏi: “Bạn nhỏ, các cháu là đi Trung Quốc sao?”

Cậu bé hưng phấn gật đầu, “Đúng vậy, bọn cháu đi du lịch!”

Bé trai vừa lên tiếng, thân thể trong lòng Tống Đàn lập tức cứng đờ.

Tống Đàn cảm nhận được, trong lòng dâng lên một trận đau xót, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con gái.

Cô hỏi: “Cháu tên là gì?”

“Cháu tên Antony.”

“Antony, cháu có thích gấu trúc không?”

“Thích! Bọn cháu chuẩn bị đi xem gấu trúc!” Antony quay đầu gọi một cái tên, rồi nói tiếp: “Em gái cháu cũng cực kỳ thích gấu trúc, em ấy nói gấu trúc là loài đáng yêu nhất trên thế giới!”

Tống Sơ Tình tựa hồ buông lỏng một chút cảnh giác, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn bé trai, nhưng lại nhanh chóng quay đi.

Tống Đàn khẽ thì thầm bên tai con: “Bé con, chúng ta có muốn chia sẻ gấu trúc của con với Antony không?”

Gấu trúc và Paw Patrol là hai thứ mà Tống Sơ Tình yêu thích nhất, cô bé do dự ba bốn giây, sau đó rời khỏi vòng tay mẹ, mở khóa kéo chiếc cặp nhỏ đeo trên lưng, lấy ra một món đồ trang trí hình gấu trúc, rồi lại cúi đầu lục lọi thật lâu, không biết là luyến tiếc hay đang gom góp dũng khí, cuối cùng vẫn duỗi tay ra, đưa cho cậu bé.

Antony vui vẻ nhận lấy: “Oa, là gấu trúc! Cảm ơn cậu!”

Tống Đàn dịu dàng nhắc: “Bé con?”

Lúc này Tống Sơ Tình mới cất tiếng, dùng tiếng Anh, giọng mềm mại: “Không có gì.”

Antony nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, lại tò mò ngó sang cô bé như búp bê trong lòng cô: “Hai người là người Trung Quốc sao?”

Tống Sơ Tình gật đầu.

“Oa, giỏi quá, vậy chúng ta sẽ cùng ngồi máy bay rồi!”

Tống Sơ Tình lại gật đầu, lần này nhiều hơn một chữ: “Ừm.”

Antony cầm món đồ trang trí hình gấu trúc chạy đi khoe với em gái, Tống Đàn xoa nhẹ gương mặt mềm mại của cô bé, khen: “Bé con giỏi lắm.”

Tống Sơ Tình lại lần nữa vùi đầu vào trong ngực cô, thẹn thùng gọi một tiếng “mẹ”.

Không bao lâu sau, Antony kéo em gái tới chào hỏi, Tống Sơ Tình vẫn còn có chút sợ hãi, nắm chặt tay cô, nhưng vẫn dũng cảm giới thiệu tên của mình: “Tên tiếng Anh của tớ là Hanna, tên tiếng Trung là Tống Sơ Tình.”

Chờ đến khi trong phòng chờ vang lên loa thông báo lên máy bay.

Tống Đàn đeo khẩu trang lên cái miệng nhỏ của Tống Sơ Tình. Tống Sơ Tình hoàn toàn không hiểu: “Mẹ, vì sao chúng ta phải đeo khẩu trang?”

Tống Đàn không biết nên giải thích thế nào, chỉ đơn giản nói: “Là vì an toàn.”

“Trên máy bay có người xấu sao?”

“... Không có.”

Thuận lợi lên máy bay, ngồi vào khoang hạng nhất, sắp xếp ổn thỏa cho bé gái nhỏ, đút cô bé ăn chút đồ, rồi đắp lên một chiếc chăn nhỏ.

Đôi mắt to của Tống Sơ Tình đảo qua đảo lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con vẫn chưa muốn ngủ.”

“Vậy mẹ kể chuyện cho con nghe nhé?”

Tống Sơ Tình lắc đầu: “Con có thể xem 《Paw Patrol》 không?”

“Có thể, nhưng chỉ được xem một lát thôi đó.”

“Được ~ cảm ơn mommy ~” âm cuối kéo dài, đôi mắt cười cong cong, là cô bé đang dùng cách làm nũng hữu hiệu nhất của mình.

Tống Đàn bật màn hình TV cứng nhắc phía trước ghế ngồi. Trang đầu màn hình hiện ra chính là bản tin tài chính kinh tế, tiêu đề nổi bật: Tập đoàn Nguyên Cùng mở rộng bố cục toàn cầu, tổng tài Kỷ Phục Tây xuất hiện trong chuyên mục đặc biệt.

Là một chương trình talk show. Người đàn ông mặc âu phục giày da ngồi thẳng tắp một bên, bắt chéo chân, rõ ràng là tư thái của người ở vị trí cao.

Có lẽ do người dẫn chương trình hỏi một vấn đề quá đơn giản, khóe miệng người đàn ông khẽ kéo ra một tia không hứng thú, tay phải nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay trái, ánh mắt nhàn nhạt.

Chỉ thoáng nhìn, Tống Đàn đã ngẩn người. Tống Sơ Tình lắc tay nàng: “Mẹ, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tống Đàn hoàn hồn, nghe thấy người dẫn chương trình nói ra hai chữ “Kỷ tổng” liền nhanh chóng chuyển kênh, tìm tới kênh thiếu nhi.

Tống Sơ Tình thích xem 《Paw Patrol》, có lúc xem bản phụ đề, có lúc xem bản tiếng Anh. Lúc này trên máy bay quốc nội chỉ có bản tiếng Trung, Tống Đàn chỉnh ra, đeo tai nghe cho cô bé.

Chờ cô bé xem đến mức nhập tâm, Tống Đàn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Ra khỏi phòng vệ sinh, hành khách đứng bên ngoài nhìn cô chằm chằm, Tống Đàn tránh đi ánh mắt ấy, bước nhanh rời đi.

____

 

Mười tiếng đồng hồ sau, sáng sớm bảy giờ, ánh nắng đầu tiên của mặt trời vừa ló dạng, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.

Vừa mới tỉnh ngủ, cô bé còn ngái ngủ, mơ màng tò mò nhìn xung quanh.

Bên cạnh đều là màu da quen thuộc cùng tiếng Trung Quốc, nhưng hoàn cảnh này đối với Tống Sơ Tình – người từ nhỏ đã sinh ra ở nước ngoài – lại vô cùng xa lạ, bàn tay nhỏ vẫn luôn căng thẳng nắm chặt ngón tay cái của Tống Đàn.

Lúc đang đợi hành lý, cô bé kéo tay cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, còn có người xấu sao?”

Tống Đàn mất hai giây mới phản ứng lại được những lời này, trấn an bé: “Không có đâu, lát nữa lên xe rồi, chúng ta sẽ tháo khẩu trang.”

Giờ còn sớm, người trong sân bay cũng không nhiều, lấy hành lý xong rồi rời đi nhanh chóng thì hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Tuy đã chuẩn bị trước, nhưng Tống Đàn vẫn hy vọng có thể giảm thiểu ảnh hưởng đối với con gái xuống mức thấp nhất.

Thế nhưng vừa mới ngồi lên xe, điện thoại liền bật ra một tin nhắn từ bạn cũ Triệu Ca Vân: 【Em về rồi?】

Sau đó là hai tấm ảnh chụp ở sân bay kèm theo một tin tức: 【Ảnh hậu năm nào ẩn hôn, sinh con rồi trở về nước!!】

Trong ảnh là một người phụ nữ cao gầy thanh mảnh đeo khẩu trang, dắt theo một bé gái có đôi mắt giống hệt cô, lông mi dài, con ngươi sáng trong.

Hai mẹ con khí chất nổi bật, giữa đám đông lui tới như làm nền.

Bình luận đã lên tới hàng vạn: 【Đây thật sự là Tống Đàn?】 【Đây là con gái cô ấy sao?】 【Trời ơi, ba đứa nhỏ là ai vậy?】 【Hóa ra lúc đó sau khi đoạt Tam Kim liền lui về ẩn là để đi sinh con?】

Tống Đàn cạn lời. Năm năm trôi qua, thói quen hóng hớt ăn dưa của dân mạng trong nước quả nhiên vẫn không đổi chút nào.

Triệu Ca Vân trực tiếp gọi tới, “Em đang ở đâu? Không sao chứ?”

Một giọng nói quen thuộc, thân thiết, mang theo chút gấp gáp. Tống Đàn liếc nhìn tài xế đã đặt qua app – một ông chú hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ không giống người hay cập nhật tin tức giới giải trí – vừa mở bình giữ nhiệt đưa nước cho con gái, vừa hạ giọng trả lời: “Chuẩn bị về khách sạn, không sao đâu.”

“Thật sự trở về rồi? Không định quay lại nữa à?”

“Không đi nữa.”

Bên kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó dứt khoát hỏi luôn: “Thấy hot search chưa? Em định tính sao?”

Triệu Ca Vân từng là quản lý của cô, hợp tác vài năm, quan hệ giữa hai người giống như bạn bè. Những năm gần đây vẫn có liên hệ, chuyện của Tiểu Sơ, cô ấy biết. Tống Đàn thành thật: “Vẫn chưa nghĩ tới.”

Triệu Ca Vân lớn hơn cô vài tuổi, tính tình thẳng thắn, lúc này giọng lại đặc biệt lớn: “Chưa tính toán mà đã dám quay về? Em có biết giờ mười cái hot search thì hết chín cái là của em không!! Em vừa quay lại đã làm giới giải trí náo động lên rồi đó!!”

Tống Đàn như thể có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy đang xoa eo đi tới đi lui trong phòng, nhịn không được bật cười: “Hình như là chuyện tốt?”

“Được rồi, đừng có giả vờ nữa.” Triệu Ca Vân đổi giọng, hạ thấp âm lượng, “Cha đứa nhỏ rốt cuộc là ai?”

Tống Đàn không trả lời ngay.

Triệu Ca Vân cũng không tiện hỏi thêm, hai người chuyển sang bàn chuyện sắp xếp sau này.

Nói chuyện vài câu, trước khi cúp máy, Tống Đàn gọi lại: “Ca Vân, giúp em tra xem Kỷ Phục Tây có bạn gái chưa, đã kết hôn hay còn độc thân.”

“Ai cơ?”

“Kỷ Phục Tây.”

Đầu bên kia vang lên tiếng “bịch” một cái, hình như là làm rơi điện thoại.

Ba giây sau, giọng Triệu Ca Vân lại vang lên: “Tống Đàn! Em đừng nói với chị cha đứa nhỏ là Kỷ Phục Tây!!”

Tống Đàn đưa điện thoại ra xa, giọng không mấy chắc chắn: “A...”

“Em!!”

Tống Sơ Tình vừa uống nước xong, đã ngoan ngoãn đậy nắp bình lại. Tống Đàn cất bình nước vào túi, cười xinh đẹp nói: “Nòng nọc nhỏ, mẹ phải giúp nòng nọc nhỏ đi tìm ba ba, con nhớ giữ bí mật nhé.”

Lần này trở về nước còn có một lý do quan trọng – nuôi con quá tốn kém. Tống Đàn tính toán lại khoản tiết kiệm của mình, giật mình nhận ra không thể tiếp tục một mình gánh cả đời Burberry của Tống Sơ Tình.

Vậy thì không được.

Cô phải đi tìm người cha kia đòi tiền nuôi con.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play