Cùng Kỷ Phục Tây “419”, là chuyện ngoài ý muốn.

Năm đó bộ phim đưa cô lên đỉnh cao điện ảnh – 《Một đêm》– do Kỷ gia đầu tư. Sau khi liên tiếp đoạt hai giải Kim Tượng, tổ chức yến tiệc ăn mừng, Kỷ Phục Tây cũng có mặt.

Hai người từng gặp vài lần, nhưng không thân thiết, chỉ đơn thuần là kiểu quan hệ giữa ông chủ đứng sau màn và nữ minh tinh.

Uống vào vài ly, đầu óc không còn tỉnh táo, Tống Đàn đi nhầm phòng. Không biết đã xảy ra thế nào, nhưng chuyện nên xảy ra thì đều đã xảy ra.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tống Đàn hận không thể giết chính mình. Nhân lúc người kia còn chưa tỉnh, cô lập tức chuồn mất.

Sau đó hai người chưa từng gặp lại. Kỷ Phục Tây không tìm cô, mà cô cũng theo đúng kế hoạch đã định từ trước – xuất ngoại. Một đêm tình duyên, kết thúc gọn gàng dứt khoát.

Nhưng ở nơi đất khách quê người, khi nhìn que thử thai hiện hai vạch, hai mắt Tống Đàn tối sầm.

Thi cũng chưa chắc đỗ, vậy mà lần này lại dính — vận may đúng là tốt quá mức.

Kỳ kinh nguyệt của cô xưa nay thất thường, đứa nhỏ trong bụng lại ngoan ngoãn, đến khi phát hiện thì thai đã bốn tháng, tim thai đập mạnh, hình người đã rõ. Tống Đàn không đành lòng, chỉ một lần mềm lòng, từ đó bắt đầu một cuộc đời mới.

Lần nữa bước lên vùng đất quen thuộc, Tống Đàn hít sâu một hơi, hương vị không khí tươi mới của tổ quốc.

Bà đây… dắt theo đứa bé trở về rồi!

Ban đầu ở thủ đô vốn có nhà, là một căn biệt thự tầng thấp, kiểu một tầng. Nhưng trước khi ra nước ngoài, tất cả tài sản đều đã bán đi đổi lấy tiền mặt, lần này về nước, trước mắt chỉ có thể ở khách sạn, đợi sau khi ổn định rồi mới từ từ tìm chỗ ở mới.

Vừa vào phòng, Tống Đàn liền gọi Tống Sơ Tình đang ngủ dậy.

Lúc không có người ngoài, Tống Sơ Tình chính là một thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn và đáng yêu. Tống Đàn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ đến đỏ bừng của con bé, dịu dàng nói:

“Cục cưng, không ngủ nữa nhé, nếu còn ngủ thì tối nay mẹ sẽ phải kể thật nhiều chuyện cổ tích mới dỗ được con ngủ đấy.”

Tống Sơ Tình dụi dụi mắt, mơ màng nhìn quanh căn phòng xa lạ:

“Mẹ ơi, đây là nhà mới của chúng ta sao?”

“Không phải, đây là khách sạn. Đợi thêm hai hôm nữa, Tiểu Sơ sẽ cùng mẹ đi chọn nhà mới của chúng ta.”

“Dạ!”

Vừa tỉnh táo, Tống Sơ Tình đã lon ton chạy đến trước cửa sổ sát đất, rồi nhanh chóng reo lên:

“Mẹ ơi, chỗ này đẹp quá!”

Ở Luân Đôn, nhà cao tầng không nhiều, kiểu kiến trúc bê tông cốt thép này với Tống Sơ Tình mà nói là điều rất mới lạ.

Tống Đàn bước đến cạnh con gái, cùng nhau nhìn xuống tòa cao ốc khổng lồ phía dưới.

Ngay gần khách sạn là tòa cao ốc thương mại quốc tế nằm trên khu đất đắt đỏ nhất thành phố. Tòa nhà cao chọc trời, dưới ánh nắng như phát sáng lấp lánh.

Đó từng là sản nghiệp của nhà họ Kỷ.

Mấy năm trước, vị trí quảng cáo điện tử đắt giá kia — dù có tiền cũng chưa chắc mua nổi — từng chiếu hình ảnh của cô quanh năm: phim cô đóng, hình ảnh cô đại diện.

Thời kỳ huy hoàng, năm hai mươi bốn tuổi, Tống Đàn từng là nữ minh tinh chói sáng, không ai sánh bằng.

Nhưng nay thời thế đã đổi, vị trí quảng cáo kia đã bị những gương mặt trẻ đẹp khác thay thế.

Tống Sơ Tình chỉ tay về phía cao ốc, hỏi:

“Mẹ ơi, chỗ đó là gì vậy?”

Tống Đàn thu ánh mắt lại, mặt không cảm xúc đáp:

“Chỉ là trung tâm thương mại bình thường thôi.”

“Nhưng mẹ nè, chị kia trên bảng quảng cáo xinh quá à.”

Tống Sơ Tình từ nhỏ đã rất thích những thứ đẹp đẽ — y hệt mẹ mình. Nhưng mà…

Tống Đàn nheo mắt lại, cong thành một đường nhỏ, hỏi:

“Mẹ với chị ấy, ai xinh hơn?”

Cô bé nhìn bảng quảng cáo rồi lại quay sang nhìn mẹ, chu môi ra, trông như đang rất khó xử.

Tống Đàn chọc mũi con gái, giả vờ giận dỗi:

“Giỏi lắm nha, Tống Sơ Tình!”

Tống Sơ Tình bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng nhỏ, nhào vào lòng mẹ:

“Mẹ là đẹp nhất! Mẹ là người đẹp nhất thế giới luôn!”

“Hừm.”

Hai mẹ con bắt đầu sắp xếp hành lý.

Tống Đàn dọn đồ của mình, Tống Sơ Tình cũng tự dọn phần của con bé.

Tổng cộng có hai vali lớn, thêm một chiếc vali gấu trúc nhỏ.

Dù đường về khá xa, hai mẹ con vẫn mang rất nhiều đồ từ Luân Đôn về.

Thu dọn xong, trán Tống Sơ Tình đã lấm tấm mồ hôi:

“Mẹ ơi, người con hôi quá, con muốn đi tắm.”

Khách sạn có bồn tắm, nhưng Tống Sơ Tình là đứa rất sạch sẽ. Tống Đàn điều chỉnh nước ấm cho con tắm vòi sen, để con tự tắm:

“Áo ngủ để ở ngoài, tắm xong thì mặc vào.”

“Dạ ~”

Nhân lúc con gái đang tắm, Tống Đàn cuối cùng cũng rảnh tay cầm lấy điện thoại.

Ba cô, Tống Tông Bác, nhắn tin hỏi có phải đã về đến nơi chưa. Quan hệ cha con từ trước tới nay vốn nhạt nhẽo, Tống Đàn chỉ trả lời một chữ: “Ừ.” Rồi thoát ra ngoài.

Cô tải lại ứng dụng mình đã không dùng nhiều năm, đăng nhập vào tài khoản.

Còn nhớ mang máng lần cuối đăng Weibo, lúc đó số bình luận là hơn một triệu. Vậy mà bây giờ, lại đã vượt quá bảy triệu.

Phần bình luận đều là kiểu như: 【Tưởng niệm Đàn tỷ đã 1901 ngày】【Đánh dấu, tích】【Tưởng niệm Đàn tỷ đã 1900 ngày】 linh tinh các kiểu.

Rời khỏi vòng này đã lâu, giờ nhìn lại, Tống Đàn có chút hoảng hốt — năm đó, hình như cô thật sự từng nổi tiếng một thời…

Lại vào xem hot search, hai chữ 【Tống Đàn】 vẫn đang chễm chệ trên vị trí đầu bảng.

Chậc chậc chậc, xem ra giới giải trí dạo này thật sự chẳng có tin gì mới.

Suy đoán thì không tránh khỏi, giấu giếm mặc kệ dư luận cũng không biết sẽ bị đẩy lên men đến mức nào, chi bằng thản nhiên thừa nhận, có lẽ lại bớt được chút phiền phức.

Tống Đàn chỉnh sửa Weibo rồi đăng:

【Lâu rồi không gặp, tôi đã trở về.

Trong ảnh là con gái tôi. Ba của đứa nhỏ là người ngoài giới, mong mọi người dành chút không gian riêng cho chúng tôi, bảo vệ tốt bạn nhỏ. Cảm ơn.】

Vừa đăng lên liền lập tức trào ra cả chục bình luận:

【??? Tôi không hoa mắt chứ?】

【Chị, cuối cùng chị cũng trở lại!】

【Hu hu, chúc phúc một nhà ba người】

【Ba của đứa nhỏ là ai vậy?】

【Bảo vệ bạn nhỏ!】

Tống Đàn nhìn mấy lần rồi thoát ra.

Triệu Ca Vân vẫn chưa nhắn tin tới. Tống Đàn nắm chặt điện thoại, nghĩ mãi không thôi, vào trình duyệt tìm kiếm ba chữ “Kỷ Phục Tây”.

Trên trang baidu có thông tin chi tiết về anh.

Cha là Kỷ Trung, chủ tịch tập đoàn Nguyên Cùng; mẹ là Lê Nhữ, con gái của một tướng lĩnh quân khu; bà nội là nghệ thuật gia nổi danh; ông nội là Kỷ Cáo Chính, từng là cấp trên của cha Lê Nhữ.

Đây đã không chỉ đơn thuần là có tiền nữa.

Dù không kể đến gia thế họ Kỷ, chỉ riêng tập đoàn Nguyên Cùng thôi cũng đủ khiến người ta trố mắt.

Nguyên Cùng có nghiệp vụ trải khắp: y dược, khoa học kỹ thuật, bất động sản, đầu tư đều có mặt, tổng giá trị thị trường vượt ngàn tỉ, sớm đã không phải người thường có thể với tới.

Xứng với người đàn ông mặt lạnh, khí chất lãnh đạm, đồng tử đen tuyền như vực sâu, lơ đãng lại phản chiếu ánh sáng lạnh lùng tự phụ, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Tống Đàn nhìn chăm chú, trong đầu lật lại những lần từng tiếp xúc với anh.

Lần đầu tiên là trong buổi tiệc đóng máy bộ phim 《Một Đêm》, anh đến lộ diện, đạo diễn giới thiệu cho cô. Khi đó cô không biết anh là ai, chỉ tưởng là ông chủ nhà nào đó. Ánh mắt tùy ý đánh giá, cảm thán anh có dáng xương thật tốt, sinh ra đã đẹp, hơn đứt mấy nam nghệ sĩ trong giới.

Lần thứ hai là trong bệnh viện, tình huống riêng tư. Cô đi thăm người nhà, ngoài ý muốn gặp anh ở phòng bệnh VIP. Sắc mặt anh cũng không tốt, âm trầm lạnh lẽo, cả người toát ra khí tức "người sống chớ lại gần".

Cô chủ động chào hỏi, người đàn ông chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, hoàn toàn không đáp lại.

Sau này mới biết, cha anh – cũng chính là chủ tịch Nguyên Cùng – bệnh nặng, không lâu sau đó thì qua đời.

Lần thứ ba là ở tiệc mừng công. Phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Trên giường, Kỷ Phục Tây chẳng có chút dịu dàng nào, thậm chí còn dữ dằn.

Đêm ấy xong, dấu vết trên eo cô suốt nửa tháng chưa tan.

Hồi ức vừa lóe lên, lòng Tống Đàn liền run rẩy, vội vã tắt giao diện.

Ngoại trừ thông tin chính thức của tập đoàn Nguyên Cùng, Kỷ Phục Tây không hề có bất kỳ tin tức yêu đương nào.

Nhưng không tra ra được, không có nghĩa là không có — loại hào môn như bọn họ, có thể dùng tiền dàn xếp tất cả.

Cô cũng không nhất thiết phải bắt anh chu cấp nuôi dưỡng. Nếu đối phương đang quen người khác, hoặc đã kết hôn, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không quấy rầy. Cô hoàn toàn có năng lực cho Tiểu Sơ một môi trường trưởng thành giàu có, vô lo.

Nhưng nếu anh thật sự còn độc thân, cô nên tìm cách nào để đàm phán với anh đây? Người kia không phải kiểu dễ chung sống, cô mà nói mấy chuyện thế này với một đại lão giới thương nghiệp tâm cơ tầng tầng lớp lớp liệu có nổi không? Nhỡ đâu anh muốn tranh giành Tiểu Sơ với cô thì sao? Pháp luật sẽ đứng về phía cô chứ?

Tống Đàn càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát không nghĩ nữa.

Vừa vặn nhóc con ngoan ngoãn tắm rửa xong, mặc áo ngủ hình gấu trúc dễ thương bước ra, người phụ nữ nâng giọng gọi: “Cục cưng ~”

Tống Sơ Tình nghiêng đầu, giọng mềm như bông: “A?”

“Lại đây để mẹ ôm một cái nào.”

Nhóc ba tuổi mười một tháng kia từ chối dứt khoát: “Không cần.”

“……”

“Mẹ dơ.”

“……”

Ký ức lại lần nữa trồi lên — ấn tượng sâu sắc nhất về đêm đó, chính là bóng lưng rộng lớn của người đàn ông lúc bước vào phòng tắm sau khi xong việc, cùng tiếng nước tí tách ái muội kéo dài suốt gần nửa giờ vang lên từ trong đó.

Mãi đến sau này cô mới nhận ra — cái tính sạch sẽ này của Tống Sơ Tình, chẳng lẽ là di truyền từ anh?

___

Buổi tối bảy giờ, chiếc phi cơ đến từ Los Angeles, Mỹ, hạ cánh xuống đất.

Từ lối đi đặc biệt bước ra, trợ lý Trang Thành đã sớm chờ sẵn, mở cửa sau xe, cung kính nói: “Kỷ tổng.”

Thủ đô vào thu, sáng sớm và chiều tối nhiệt độ đều thấp. Người đàn ông mặc tây trang mỏng nhẹ, dáng người cao lớn đĩnh bạt, sắc mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu rồi lên xe.

Trang Thành cẩn thận đóng cửa, sau đó bước nhanh vòng lên ghế phụ.

Chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, bên trong xe sạch sẽ không dính bụi trần, tiếng ồn bị cách ly gần như tuyệt đối, trong ngoài như hai thế giới tách biệt.

Trang Thành nhẹ nhàng thở ra một hơi, qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát phía sau.

Người đàn ông lấy từ hộp tay vịn trung tâm một chiếc khăn lông giữ nhiệt đã được làm ấm, nhẹ nhàng lau tay qua lại, sau đó gấp gọn lại đặt về chỗ cũ, động tác tự nhiên, thong dong.

Xong hết mọi thứ, anh tựa người ra sau lưng ghế, buông lỏng cơ thể, khẽ rũ mắt nghỉ ngơi.

Trang Thành đang do dự có nên báo công việc ngày mai hay không, thì không biết từ khi nào Kỷ Phục Tây đã mở miệng trước: “Có việc để mai nói.”

Nghe các giám đốc đi cùng nói, lần công tác nước ngoài này không mấy thuận lợi, hạng mục vốn nắm chắc đã đàm phán xong thì đột nhiên bị chính quyền địa phương chen ngang, tạm thời bị hoãn lại.

Tập đoàn Nguyên Cùng có quan hệ tầng tầng lớp lớp với bên trên, chuyện lần này chỉ có thể chờ chỉ thị.

Trang Thành trong lòng cân nhắc một lượt, lập tức im lặng — lúc này không phải thời điểm nhiều lời.

“Kỷ tổng, ngài muốn về đâu?”

“Nhà cũ.” Giọng người đàn ông lười nhác, lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Biệt thự Tây Giao là nhà cũ của nhà họ Kỷ, chiếm cứ một ngọn núi nhỏ ở Tây Giao, phạm vi mấy dặm chỉ có một mình nhà họ Kỷ, trước hồ sau núi, chuyên để lão gia dưỡng lão.

Tầng một trong phòng khách, hai người lớn đang trò chuyện, một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi đang chơi đồ chơi ở bên cạnh.

Ở giữa, một phụ nữ hơn hai mươi tuổi oán trách: “Bây giờ nhà trẻ thật là tốt xấu lẫn lộn, học kỳ này cho Phái Thu đổi sang một trường mẫu giáo song ngữ khác, một năm học phí mấy chục vạn, nghe nói hiệu trưởng là chuyên gia nhi đồng quốc tế gì đó, nhưng chị thấy trình độ cũng chỉ như vậy, đến giờ Phái Thu vẫn còn chưa nói được mấy câu tiếng Anh ra hồn.”

Thím Trần Mân hỏi: “Là nhà trẻ nào?”

“Tiểu Thái Dương, cháu thấy mọi người đều nói chỗ đó tốt nên mới gửi qua.”

“Bây giờ nhà trẻ chỉ là chỗ chơi thôi, chi bằng mời gia sư cho Phái Thu thì hơn.”

“Học phí cũng đã nộp rồi, trước cứ để học tạm rồi tính.”

Bên ngoài vang lên tiếng động, Kỷ Giang Điệp quay đầu lại, thần sắc vui mừng: “Anh?” Rồi vẫy tay về phía đứa trẻ, “Phái Thu, lại đây, cậu con về rồi.”

Cậu bé có vẻ hơi sợ, chiếc ô tô đồ chơi trong tay mất khống chế, chạy lăn tới dưới chân người đàn ông.

Kỷ Phục Tây rũ mắt nhìn, lui lại một bước.

Kỷ Giang Điệp kéo con trai lại, mỉm cười dịu dàng, nhưng ngữ khí lại mang theo vài phần nghiêm khắc: “Xấu hổ cái gì với cậu con.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn chào: “Con chào cậu ạ.”

Cậu bé được nuôi dạy rất tốt, sạch sẽ, tuấn tú, đúng chuẩn một tiểu thiếu gia. Nhưng từ nhỏ hai người không thân thiết, Kỷ Phục Tây chỉ nhàn nhạt gật đầu, đáy mắt không gợn chút cảm xúc.

Phòng khách có phần lộn xộn, đồ chơi và đồ ăn vặt của trẻ nhỏ bày bừa khắp nơi, giữa mày người đàn ông hơi nhíu lại, áo vest còn chưa cởi.

Anh đi về phía nhà bếp bên cạnh, giọng nói ôn hòa: “Dì Tưởng, làm cho con chút gì ăn.”

Lão gia tử ở tầng một, nghe thấy động tĩnh thì ra ngoài.

“Về rồi à?”

Kỷ Phục Tây không thường về nhà cũ, Kỷ Cáo Chính ngồi đối diện anh, chống gậy gõ nhẹ, nói: “Ngày mai đi với ta đến nhà họ Mộ.”

“Không rảnh.”

Câu từ chối dứt khoát không do dự khiến Kỷ Cáo Chính nghẹn lại: “Con năm nay ba mươi hai tuổi rồi vẫn còn cô đơn một mình, Phái Thu đã bốn tuổi mà con cũng không biết ngượng.”

Kỷ Phục Tây khẽ cười, đuôi lông mày khẽ nhướng: “Con có gì mà phải xấu hổ?”

“Ta mặc kệ, ngày mai con đi gặp tiểu thư nhà họ Mộ, mau chóng định chuyện hôn sự cho ta. Sang năm là năm heo, hợp tuổi, vừa hay sinh một đứa nhỏ. Tiểu thư nhà họ Mộ mới về nước tháng trước, nghe nói xinh đẹp có khí chất, con cưới được người ta là phúc phần to lớn rồi đấy.”

Kỷ Giang Điệp cũng đi tới, khuyên nhủ: “Đúng đó anh, em đã gặp tiểu thư nhà họ Mộ, khí chất dịu dàng, nhan sắc không thua gì minh tinh.”

“Cha mẹ con đều không còn, không ai lo cho con thì con cũng không để tâm, để một ông già như ta còn phải lo chuyện hôn nhân cho con.” Giọng Kỷ Cáo Chính nghiêm nghị: “Con trai cả nhà họ Mộ giờ đang làm ở trung ương, con cũng nên biết điều một chút.”

Mẹ Kỷ mất sớm, ba Kỷ cũng đã qua đời vài năm vì bệnh, trong nhà chỉ còn lão gia tử, gần đây Kỷ Giang Điệp hay đưa con trai về ở lại, lúc rảnh rỗi Kỷ Phục Tây cũng thỉnh thoảng về qua đêm.

Gần hai năm nay, Kỷ Cáo Chính càng thường xuyên nhắc đến chuyện kết hôn, mỗi lần về đều bị nhắc đi nhắc lại.

Có thể hiểu được ông là vì muốn tốt cho mình, nhưng nghe mãi cũng thấy phiền, thật sự là vô vị. Kỷ Phục Tây đặt đũa xuống đứng dậy: “Ngày mai con phải ký hợp đồng ba trăm triệu, nếu ngài chuyển cho con ba trăm triệu, con sẽ đi với ngài.”

“Kỷ Phục Tây!” Kỷ Cáo Chính đập gậy xuống đất, tức đến mức không nói nên lời: “Con muốn tuyệt hậu cho nhà họ Kỷ chúng ta đấy à!”

Người đàn ông đã bước lên lầu, tấm lưng rộng lớn, không quay đầu lại.

Sáng sớm hôm sau, cổng lớn nhà cũ họ Kỷ bị gõ vang.

Dì Tưởng mở cửa, thấy một hộp quà tinh xảo, bên trong là một chú heo con đang ngủ yên, còn được buộc nơ con bướm tinh tế.

Trang Thành đứng thẳng tắp nói: “Dì Tưởng, Kỷ tổng tặng lễ cho lão gia tử.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play