Nhiệt độ hạ xuống, nhưng hai chữ “Tống Đàn” vẫn còn treo ở cuối hot search, mọi người đã từ kinh ngạc ban đầu chuyển sang truy tìm xem cha của đứa bé là ai.
Tống Đàn lại hoàn toàn không lo lắng, cha của đứa bé vốn dĩ còn không biết mình là cha, người có thể điều tra ra, e rằng chỉ có thể là kẻ đêm đó bò ra từ dưới gầm giường.
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thoát khỏi Weibo.
Làm diễn viên, một khi bị chú ý quá mức, trở thành tâm điểm của hot search, cô hiện giờ chỉ cần nhìn thấy ứng dụng này là đã thấy phản cảm, cũng cực kỳ chán ghét việc bàn luận theo kiểu “nghe gió bẻ măng”.
Huống chi, hiện tại cô cũng không rảnh để quan tâm người khác đang bàn tán điều gì, vì cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trước tiên là tìm nhà trẻ – Tống Sơ Tình sinh ra ở nước ngoài, bản thân lại vì không thích nghi được mà mắc chứng rối loạn giao tiếp xã hội, cho nên ưu tiên cân nhắc các trường mẫu giáo song ngữ quốc tế. Hơn nữa, bởi vì mối quan hệ đặc thù của cô hiện giờ, càng phải cẩn trọng nhiều điều hơn – tính riêng tư cao, môi trường giáo dục tốt là những tiêu chí đặc biệt quan trọng.
Triệu Ca Vân giới thiệu cho cô một trường, nói hoàn cảnh, tài nguyên và đội ngũ giáo viên đều vô cùng tốt, hiệu trưởng là chuyên gia giáo dục nhi đồng quốc tế có tiếng.
Tống Đàn tranh thủ thời gian dẫn Tống Sơ Tình tới tham quan, đích thân hiệu trưởng ra tiếp đón. Sau khi trò chuyện vài câu với Tống Sơ Tình, hiệu trưởng mời riêng cô ở lại.
“Tống tiểu thư, bên chúng tôi không có vấn đề gì cả. Lát nữa mời cô xem thêm môi trường trường học, sau đó có thể cho bé học thử hai ngày rồi hãy quyết định.”
Tống Đàn hơi sửng sốt, “Hiệu trưởng, Tiểu Sơ con bé……”
Hiệu trưởng dường như hiểu lời cô chưa nói hết, nụ cười cũng thu lại: “Con bé có phải là không có bạn bè cùng trang lứa?”
“Đúng vậy. Ở nước ngoài, khu nhà không có nhiều hàng xóm, Tiểu Sơ lớn lên bên cạnh tôi, rất ít có cơ hội tiếp xúc với bạn bè cùng tuổi. Trước đây ở nước ngoài con bé từng đổi hai trường mầm non, đều gặp phải một số chuyện không hay. Bác sĩ tâm lý nói là có chướng ngại xã giao.”
Hiệu trưởng hỏi tiếp: “Ba của bé đâu?”
Tống Đàn khựng lại một chút, cắn răng, nói thật: “Ba của con bé không ở bên cạnh.”
Hiệu trưởng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó khẽ mỉm cười: “Không cần căng thẳng, ‘chướng ngại’ là từ không nên dễ dàng gán lên một đứa trẻ. Một bé chưa đầy bốn tuổi còn đang trong quá trình trưởng thành, sao có thể dễ dàng kết luận là có rối loạn xã hội. Nhưng đương nhiên, cũng không thể không để tâm. Hướng dẫn tốt, tạo cho trẻ một môi trường trưởng thành an toàn và khỏe mạnh, là vô cùng quan trọng.”
Tống Đàn như bừng tỉnh trong cơn mộng. Đúng vậy, bản thân tính cách của Tống Sơ Tình vốn không có vấn đề lớn, không thích nghi không có nghĩa là có chướng ngại. Không thể vừa bắt đầu đã định sẵn cho con bé một cái nhãn. Cảm xúc của cha mẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến con trẻ.
Sau đó, Tống Sơ Tình bắt đầu đi học mầm non. Tống Đàn đi theo mấy ngày, nhưng cô không vào lớp học cũng không quấy rầy giáo viên dạy học, chỉ gặp Tống Sơ Tình vào giờ nghỉ, sau đó dần dần giảm bớt số lần gặp mặt.
Tống Sơ Tình biểu hiện rất tốt, không khóc không quấy. Các giáo viên vô cùng tận tâm, chủ động giúp con bé hòa nhập vào lớp. Các bạn nhỏ khác trong lớp cũng rất nhiệt tình và thân thiện, ngay buổi chiều ngày đầu tiên, Tống Sơ Tình đã có thể cùng các bạn chơi đồ chơi.
Sáng hôm sau có tiết tiếng Anh. Tống Sơ Tình học lớp chồi, bài học là các từ đơn và câu đơn giản.
Lúc học, Tống Đàn đứng ngoài lớp nhìn. Giáo viên biết tình hình của Tống Sơ Tình, đặc biệt dành cơ hội để con bé thể hiện. Cô bé có lẽ nhớ tới những ký ức không vui, sợ hãi mở miệng, theo bản năng nhìn ra cửa sổ. Tống Đàn lập tức tránh khỏi tầm nhìn.
Giáo viên vô cùng kiên nhẫn, bước tới bên cạnh con bé, dịu dàng dùng tiếng Anh hỏi chuyện:
“Hanna, trước đây con sống ở đâu?”
Câu hỏi này rất đơn giản, Tống Sơ Tình khẽ đáp: “Con sống ở Luân Đôn.”
“Wow, nơi đó hình như rất đẹp. Hanna có thể giới thiệu một chút cho các bạn không?”
Dần dần được dẫn dắt, Tống Sơ Tình mạnh dạn mở miệng, vẫn dùng tiếng Anh: “Ừm, con thích nhất là đi viện bảo tàng với mẹ, bên trong có rất nhiều cổ vật Trung Quốc, rất đẹp. Mẹ nói đó là đồ của chúng ta, bọn chúng nên để ở viện bảo tàng Trung Quốc!”
Tống Sơ Tình phát âm tiếng Anh rất chuẩn, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng, các bạn nhỏ bên cạnh nghe mà sững sờ.
Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cả lớp đồng loạt vỗ tay cho con bé. Có một cậu bé lớn tiếng nói: “Tống Sơ Tình, cậu giỏi thật đấy!”
Tống Đàn nhìn con gái đỏ mặt thẹn thùng, hốc mắt cũng dần đỏ theo.
Không biết từ lúc nào, hiệu trưởng đã đứng cạnh cô, cùng cô nhìn vào trong lớp, cảm khái nói: “Vĩnh viễn đừng xem thường sức mạnh trưởng thành của một đứa trẻ.”
Tống Đàn lau khóe mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu — đúng vậy, Tống Tiểu Sơ của cô là giỏi nhất!
Buổi chiều, cô rời đi trước, đến trung tâm thương mại kế bên. Ở đó có tiệm bánh mà cô từng rất thích, không biết giờ còn mở không. Cô muốn thưởng cho Tống Sơ Tình vì hôm nay đã rất dũng cảm.
Mười phút sau, Tống Đàn mang theo một chiếc bánh kem cỡ lớn giá ngàn tệ đi ra, trong lòng đau như cắt.
Con gái cô đúng là cành vàng lá ngọc!
Khi trở lại trường đón con, Tống Đàn tháo cặp nhỏ sau lưng con bé, chào tạm biệt giáo viên, một lớn một nhỏ tay trong tay rời đi.
“Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn gì vậy?”
“Chút nữa sẽ ăn cơm với dì Ca Vân.” Tống Đàn giơ chiếc bánh kem nhỏ trong tay lên, “Mẹ mua bánh kem cho Tiểu Sơ đó.”
“Oa!” Tống Sơ Tình vui sướng giơ hai tay múa loạn, hớn hở không thôi, “Bánh kem! Bánh kem!”
Trên đường lái xe đi, Tống Đàn nhìn phố xá tấp nập xe cộ trong thành thị, trong lòng không ngừng thở dài — sau khi về nước, chuyện gì cũng phải tiêu tiền: thuê nhà, mua nhà, học phí của Tiểu Sơ, còn phải chuẩn bị mở studio riêng, thậm chí phải mua thêm một chiếc xe, túi tiền sắp bị vét sạch.
Ba năm ở nước ngoài hầu như không có thu nhập, tiêu xài mỗi ngày như nước đổ, phải đến hai năm sau mới cân bằng được thu chi, giờ vừa về nước đã là một chuỗi khoản chi lớn liên tục, có nhiều tiền đến đâu cũng không chịu nổi.
An bài ổn thỏa cho Tống Sơ Tình xong, việc tiếp theo cần làm là nghĩ cách kiếm tiền.
____
Địa điểm ăn cơm là một quán món cay Tứ Xuyên tư nhân thường hay lui tới, Triệu Ca Vân đã gọi món xong từ trước.
Tống Sơ Tình từng gọi video với Triệu Ca Vân mấy lần, vừa gặp liền ngọt ngào gọi: “Dì Ca Vân!”
Tống Đàn bảo chủ quán lấy cho bé một bộ bát đũa trẻ em, con bé ngồi lên chiếc ghế nhỏ của mình, bắt đầu ăn cơm.
Đầu tiên là đẩy rau xanh sang một bên, sau đó gắp từng miếng hành thái nhỏ trên cánh gà chiên Coca ra, còn bóc vỏ tôm hấp gừng băm, động tác tỉ mỉ tinh tế, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi.
Triệu Ca Vân nhìn một hồi, nghiêng đầu liếc Tống Đàn một cái, Tống Đàn lập tức hiểu ngay.
Không sai, Tống Sơ Tình vẫn là vua kén ăn như trước.
Rau xanh luộc nước không ăn, rau trộn có mùi lạ lạ cũng không ăn, thịt cá thịt dê có mùi tanh càng không chạm đũa, mỗi lần đến bữa, Tống Đàn đều phải vừa dọa vừa dỗ mới ép được vài miếng.
Tống Đàn không nhịn được hỏi: “Chị ăn cơm với cái người đó bao giờ chưa? Anh ta có kén ăn không?”
Triệu Ca Vân là người đại diện, cơ hội tiếp xúc sớm hơn cô nhiều, nhưng đáng tiếc Tống Đàn không nghe được câu trả lời mình mong.
“Chị làm gì có cơ hội ăn cơm với anh ta,” Triệu Ca Vân đáp, “duy nhất một lần, chẳng phải chính là buổi tiệc mừng công lần trước khi em ra nước ngoài...”
Nói đến đây, Triệu Ca Vân bỗng như nhớ ra điều gì, đồng tử mở to: “Chẳng lẽ hai người chính là lần đó...?”
Tống Đàn yên lặng cúi đầu, lại nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Đúng, chính là lần đó.
Triệu Ca Vân sắp phát nổ, nếu không phải vì còn có đứa nhỏ ở đây, e là lời thô tục đã bật ra khỏi miệng. Cô ấy cố nhịn, nghiến răng nói:
“Chị nói rồi mà, hôm đó tìm kiểu gì cũng không thấy em. Được lắm, em với sếp leo thẳng lên giường luôn hả.”
“Chị đừng nói nữa…”
“Em dám làm mà không cho chị nói? Còn làm ra cả mạng người!”
Tống Đàn khóc không ra nước mắt: “Em cũng đâu có muốn làm ra mạng người a…”
Hai câu sau giọng có hơi lớn, Tống Sơ Tình chớp đôi mắt to tò mò hỏi: “Mẹ ơi, làm ra mạng người là gì vậy?”
Tống Đàn vội vàng xoa đầu con bé: “Không có gì, tiếp tục ăn cơm đi.”
“Ừm, được thôi.”
Triệu Ca Vân thấy vậy, liếc mắt ra hiệu với Tống Đàn, có vài lời không tiện nói trước mặt trẻ con: “Ra ngoài một lát?”
Quán ăn có không gian an toàn, nhưng hai người vẫn không đi xa, chỉ ra đến hoa viên nhỏ, quay đầu là có thể thấy Tống Sơ Tình qua cửa sổ.
Triệu Ca Vân liền ném ra “quả bom” trước: “Sao tự dưng lại về thế?”
Tống Đàn cũng không giấu: “Tiểu Sơ dạo này hơi sợ giao tiếp với người lạ, em muốn đổi cho con bé một hoàn cảnh khác.”
Triệu Ca Vân kinh ngạc, có chút không tin, Tống Đàn bất đắc dĩ nói: “Thật đấy, ở nhà thì bắt nạt người trong nhà, ra ngoài lại như búp bê sứ, đụng một cái là vỡ.”
“Thôi được, giờ em phải cẩn thận hơn chút, em thế nào cũng được, còn có con nhỏ nữa.”
“Em biết.”
“Em đừng tưởng mọi chuyện đơn giản quá, bây giờ thiên hạ ai cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘lưu lượng’, sống chết của em ai quan tâm. ‘Mẹ đơn thân chưa chồng’, ‘chửa hoang’, những cái nhãn đó, em giờ là cái đích cho thiên hạ săm soi..”
Tống Đàn không mấy để tâm: “Nếu em để tâm mấy chuyện đó, trước kia đã không sinh Tiểu Sơ rồi. Họ có đạo đức của họ, em có đạo đức của em, ai cũng đừng mong trói buộc ai.”
Đã hưởng lợi từ thân phận diễn viên đem lại, tự nhiên phải gánh luôn rủi ro bị dư luận mổ xẻ. Nhưng ánh mắt người đời không phải là tiêu chuẩn sống của cô. Làm diễn viên, với cô, chỉ là một công việc kiếm tiền.
Hiện tại, mục tiêu duy nhất của cô là bảo vệ tốt Tống Sơ Tình.
Triệu Ca Vân lắc đầu. Cũng đúng, chẳng ai có thể trói được Tống Đàn. Cô ấy đem kết quả điều tra mấy ngày nay nói cho cô: “Kỷ tổng chưa lập gia đình, không có bạn gái, mấy năm nay vẫn luôn độc thân.”
Người đối diện như trút được gánh nặng, “Thật sao?”
“Dù sao mấy người bạn chị hỏi đều nói vậy, nhưng biểu cảm của em là gì kia, vui mừng hả?”
“Vui chứ.” Nếu anh đã có gia đình, Tống Tiểu Sơ sẽ theo cô chịu khổ.
Triệu Ca Vân không hiểu cô đang tính toán gì trong lòng: “Anh ta thật sự không biết à?”
“Chị cũng không biết, anh ta sao có thể biết.”
“Vậy đêm đó thì sao?”
Tống Đàn do dự, “…Em không xác định.”
Đêm đó ánh đèn mờ mịt, miễn cưỡng mới có thể thấy rõ người, nhưng tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, trời còn chưa sáng cô đã rời đi, cô không dám chắc Kỷ Phục Tây có nhận ra mình hay không.
Triệu Ca Vân thở dài một hơi thật sâu: “Khi nào thì định tìm người ta?”
“Chờ sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Sơ, con bé vừa mới trở về, cần thời gian thích nghi một chút.”
“Tiểu Sơ, Tiểu Sơ, suốt ngày chỉ có Tiểu Sơ, còn em thì sao? Em tính toán thế nào?”
Lúc trước ra nước ngoài, cô đã xin học được chuyên ngành chế tác điện ảnh ở Học viện Điện ảnh Luân Đôn, vì Tiểu Sơ nên lỡ dở một năm, vất vả ba năm mới hoàn thành chương trình học.
Từ diễn viên chuyển sang hậu trường, Triệu Ca Vân cảm thấy cô thật ngốc: “Em cứ nhất định phải tránh những đồng tiền cực khổ này à? Em diễn thì có người tranh nhau đặt đơn, làm đạo diễn lại không chắc đã có ai mua đơn. Ảnh hậu tái xuất quay phim đầu tiên, em biết bao nhiêu người tranh giành không?”
Triệu Ca Vân vào nghề mười năm, Tống Đàn là nghệ sĩ vừa có dã tâm vừa mang khí chất Phật hệ nhất mà cô ấy từng gặp — nếm đủ đắng cay suốt bốn năm mới nổi danh, trở thành nữ diễn viên trẻ tuổi có giá trị cao nhất trong lịch sử điện ảnh, nhưng vinh hoa phú quý chưa được bao lâu, cô nói không cần là liền buông bỏ, đổi sang học người ta làm đạo diễn, đến nay Triệu Ca Vân vẫn không hiểu nổi.
Tống Đàn khẽ cười: “Là tranh với em, hay tranh với một ảnh hậu chưa lập gia đình, sinh con rồi rút khỏi giới giải trí?”
Triệu Ca Vân nghẹn họng.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn bộ móng tay của mình đã nhạt màu đến không thể nhạt hơn, chân mày thanh tú hơi nhíu lại. Sau khi có Tiểu Sơ, cô cũng chưa từng làm móng tay nữa, phải tìm thời gian rảnh để đi làm lại một bộ mới.
Cô ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, đuôi mày cũng theo đó cong lên, gương mặt ấy đẹp đến mức đủ để khuynh quốc khuynh thành, khiến lòng người rung động: “Em thấy chiêu này cũng không tệ. Ca Vân, chị có bằng lòng làm quản lý cho em một lần nữa không?”
Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì còn chưa biết. Thân là người của công chúng, rất có thể sẽ kéo theo vô vàn dư luận đáng sợ. Nếu như… Kỷ Phục Tây thật sự muốn tranh giành với cô.
Bất kể thế nào, cô cũng muốn nâng cao năng lực của mình để bảo vệ Tống Sơ Tình — có một sự nghiệp đàng hoàng, có tiền.
Mấy năm nay trong tay không có lấy được bộ phim ra trò, năm năm qua, các mối quan hệ cũng rơi rụng gần hết, muốn đạo diễn một bộ điện ảnh quả thực quá khó, cho nên trước tiên phải nhận một vai diễn.
Cô chưa bao giờ thiếu dũng khí bắt đầu lại từ đầu — lần này, cũng như vậy.
____
Triệu Ca Vân hành động rất nhanh, trước tiên tìm cho co một trợ lý, nói là người này có kinh nghiệm phong phú, làm việc cẩn thận tỉ mỉ.
Là một cô gái tên Chung Thần, mặt tròn, đeo kính, dịu dàng điềm đạm. Lần đầu gặp mặt, cô gái ấy sững người, một lúc lâu không nói nên lời.
Tống Đàn đặc biệt nhấn mạnh: “Trợ lý của tôi trước nay chỉ cần làm những việc liên quan đến công việc. Khi tôi nghỉ ngơi thì cô cũng có thể nghỉ ngơi. Nhưng lần này khác, nếu tôi bận đóng phim không có thời gian, có lẽ sẽ cần cô giúp đưa đón con gái tôi đi học, hoặc tạm thời chăm sóc nó.”
Chung Thần nhớ đến mấy tin tức gần đây, ra sức đè nén lòng hiếu kỳ, “Em hiểu rồi.”
Ngày thứ ba, Triệu Ca Vân gửi tin nhắn đến: 【Tối nay có một buổi tiệc riêng, em đi cùng chị.】
Tiệc riêng – sàn diễn của danh lợi và quyền thế, là nơi mà giới quyền quý thích nhất lui tới. Tối nay e là có đạo diễn hoặc nhà sản xuất nào đó, Tống Đàn trở về quả đúng lúc.
Quả nhiên, Triệu Ca Vân tiếp tục gửi tin: 【Đạo diễn Phương cũng đến, trong tay ông ấy có một bộ đại chế tác, dự kiến công chiếu dịp Quốc khánh sang năm, tên là 《Đại Mộng》. Là phim hài mang yếu tố kỳ ảo, nữ chính là một “người tạo mộng”, chuyên phụ trách tạo ra những cảnh mộng kỳ quái đủ loại, lại cũng yêu thích đi qu·ấy r·ối trong những giấc mơ ấy. Bộ phim có ba tuyến chính: tình thân, tình bạn và tình yêu. Nữ chính dần dần đắm chìm trong đó, cuối cùng phải lựa chọn giữa cảnh trong mơ và hiện thực.】
Triệu Ca Vân: 【Trong tay chị không có vai diễn nào, em tự cân nhắc.】
Đạo diễn Phương là đạo diễn có tiếng trong giới nội địa, chọn người chỉ nhìn vào năng lực diễn xuất.
Chỉ là Tống Đàn và ông không thân, lần duy nhất từng tiếp xúc là khi cô nhận giải thưởng, do ông trao.
Dù sao đi nữa, cũng là một cơ hội rất thích hợp, phải dốc toàn lực ứng phó.
Bốn rưỡi, cô đưa bé gái nhỏ về nhà giao cho Chung Thần.
Hai ngày nay Chung Thần thường xuyên đến nhà, Tiểu Sơ cũng dần quen với cô ấy.
Tủ đồ chưa có bộ lễ phục dự tiệc nào đúng kiểu, Tống Đàn chọn một bộ vest đơn giản thoải mái, trang điểm sơ sơ, chải lại tóc, tạo thành phong cách gọn gàng tinh tế, không quá nổi bật, nhưng cũng có thể coi như đạt tám phần tiêu chuẩn.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Chung Thần nhìn mà trợn tròn mắt.
Tống Đàn giành được Tam kim Ảnh hậu, bảy phần dựa vào thực lực, ba phần còn lại nhờ gương mặt này – vẻ đẹp đỉnh cao, trời sinh đã là nữ chính trên màn ảnh.
Người đẹp vốn không cần trang phục phô bày, dáng vẻ và khí chất chính là v·ũ kh·í mạnh nhất trên người họ. Trang phục quá lộng lẫy chỉ tổ làm mất đi sự nổi bật vốn có.
Nếu nói Tống Đàn của năm năm trước là một đóa hồng đỏ kiều diễm, thì hiện tại cô càng giống như một gốc mẫu đơn tuyết trắng – dịu dàng mà khí độ, dùng câu “quốc sắc thiên hương” để hình dung cũng không quá lời. Chung Thần từ tận đáy lòng cảm thán: “Chị Đàn, chị thật sự quá xinh đẹp!”
Người phụ nữ ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nhẹ nhàng, lại quay sang hỏi bé con: “Cục cưng, mẹ có đẹp không?”
Tống Sơ Tình nhào thẳng vào lòng cô, ngọt ngào đáp: “Mẹ là người đẹp nhất!”
Từ trên người Tống Sơ Tình vĩnh viễn có thể thu được phản hồi cảm xúc tích cực nhất, Tống Đàn in một dấu son rực rỡ lên khuôn mặt mềm mại của con bé: “Tiểu Sơ là người dễ thương nhất thế giới!”
Sáu giờ rưỡi, Tống Đàn lái xe đến khách sạn.
Chiếc xe mới mua không lâu, một chiếc Audi nhỏ, hơn sáu mươi vạn. Khoảnh khắc trả tiền hôm đó, trong lòng cô đúng là như bị rút máu.
Cô nắm chặt tay lái, tự cổ vũ mình trong lòng – đêm nay nhất định phải nắm được cơ hội này.
Từng học chế tác điện ảnh ở nước ngoài, thường ngày cũng theo thầy giáo tham dự đủ loại sự kiện, nhưng lần đầu tiên trở về nước, lại có khả năng gặp phải đạo diễn nghệ sĩ từng là cộng sự trước kia, Tống Đàn ít nhiều vẫn có chút khẩn trương.
Triệu Ca Vân chờ cô ở bãi đỗ xe, vừa thấy người đã nhíu mày: “Em cứ mặc thế này đến sao?”
Tống Đàn ngẩng cằm: “Vậy thì sao, con gái em nói em là người xinh đẹp nhất thế giới.”
“Đúng là bé vua nịnh nọt.”
Trêu một câu xong, Triệu Ca Vân nghiêm túc trở lại: “Vai nữ chính của Phương đạo rất khó diễn, ông ấy yêu cầu cực kỳ cao trong nghề. Em có được chọn hay không là chuyện khác, nhưng mà Tống Đàn, chị nghiêm túc hỏi em, năm năm đã trôi qua, em… còn có thể sao?”
Tống Đàn vốn không phải diễn viên chuyên nghiệp, cô học chính quy ngành nhiếp ảnh, sau lại Tống gia phá sản, mất đi nguồn tài chính, bất đắc dĩ bước chân vào giới giải trí.
Có lẽ là ông trời cho ăn cơm nghệ thuật, cô có thiên phú trong việc biểu diễn.
Nhưng rốt cuộc cũng không phải sinh ra từ khoa diễn chính quy, việc có thể đoạt Tam kim ảnh hậu khiến Tống Đàn cảm thấy đó là nhờ vào may mắn lớn.
Tự thấy năng lực còn chưa đủ, cô ra nước ngoài học tiếp, làm lại từ đầu.
Học đạo diễn, nhưng chưa bao giờ từ bỏ diễn xuất – một đạo diễn đủ tư cách, nhất định phải hiểu biểu diễn.
Tống Đàn trước giờ vẫn luôn có loại tự tin cao nhất – “Đương nhiên là có thể.”
Triệu Ca Vân nhìn vẻ mặt kiên định của người phụ nữ kia, hơi mỉm cười – kiêu ngạo, tự tin, năng lực đủ để gánh vác khát vọng. Cô, có đủ.
Hai người sóng vai bước vào đại sảnh yến tiệc.
Khách sạn hàng đầu, hội trường xa hoa lộng lẫy, sơn hào hải vị bày khắp, trung tâm treo một chiếc đèn thủy tinh rực rỡ chói mắt.
Tống Đàn vừa bước vào cửa, liền ngửi thấy mùi vị xa hoa quen thuộc, mùi hương mà những năm ấy từng thấm đượm khắp người cô.
Không biết từ khi nào trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, các thiên kim nghệ sĩ gần cửa sôi nổi quay đầu lại nhìn, vô số ánh mắt tụ về một chỗ như ánh đèn sân khấu.
Dưới ánh đèn, người phụ nữ trung tâm khẽ cong môi, gật đầu đúng mực.
Yến hội trong phòng lập tức xôn xao bàn tán.
Trong giới giải trí không có thứ gọi là bạn bè thật sự, cây càng cao càng đón gió to. Năm đó cô liên tiếp đoạt ba giải thưởng lớn, trong giới lẫn ngoài giới đều đồn đoán phía sau có thế lực tư bản chống lưng, ánh mắt nhìn cô cũng pha lẫn sự ganh ghét vì nhan sắc.
Nhưng năm năm đã trôi qua, mọi người giờ đây nhìn cô, ngoài tò mò, còn có cả hiếu kỳ.
Một nữ diễn viên nhận ra cô, kinh ngạc kêu lên: “Tống Đàn?”
Ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Tống Đàn đi vào bên trong, gật đầu chào nữ diễn viên vừa gọi tên mình: “Bành Uyển, đã lâu không gặp.”
“Cô sao lại tới đây?”
Tống Đàn trực tiếp nói rõ mục đích: “Nghe nói Phương đạo cũng ở đây, tôi tới thử vận may.”
Bành Uyển khẽ há miệng, rất nhanh liền hiểu ra: “Cô muốn vai nữ chính trong 《Đại Mộng》?”
“Vai nữ chính của Phương đạo đâu phải cứ muốn là có.” Tống Đàn nhìn vào trong dò xét, “Sao không thấy Phương đạo đâu?”
Bành Uyển theo bản năng chỉ về phía căn phòng nhỏ bên cạnh đại sảnh yến tiệc: “Hình như ở trong đó.”
“Cảm ơn.”
Tống Đàn nhấc bước định đi, Bành Uyển vội gọi cô lại: “Tống Đàn, cô định trở về thật sao?”
Người phụ nữ ngoái đầu, đuôi mắt cong lên nụ cười quyến rũ kiều diễm, ánh đèn trong phòng thoáng chốc trở nên ảm đạm thất sắc, “Ừ, tôi đã trở về.”
Cô đi tiếp vào trong giữa vô số ánh mắt dõi theo, có phóng viên giơ máy ảnh chụp về phía cô, Tống Đàn không né tránh, mỉm cười hào phóng phối hợp.
Gặp người quen trong giới chào hỏi, cô cũng đơn giản đáp lại từng người một.
Ngày mai — không đúng, chính là tối nay — hot search tiêu đề không chạy được.
Ngoài dự đoán, có lẽ sẽ là: 【Tống Đàn tái xuất】
Còn cách phòng lô vài bước, có người gọi tên cô.
Tống Đàn thân mình khựng lại, quay đầu.
Là Tiết Uyển Uyển. Hai người từ trước đến nay luôn không hợp nhau.
“Năm năm không gặp, Tống Ảnh hậu vừa xuất hiện liền là tin tức lớn, thật không thể xem thường.”
“......”
“Con gái của cô là con kim chủ nào? Hay là người nước ngoài? Tôi nghe nói cô xuất ngoại?” Tiết Uyển Uyển nhìn về phía căn phòng sau lưng cô, nhướng mày, “Muốn tranh vai của Phương đạo, người nước ngoài có thể giúp được gì cho cô?”
Nụ cười trên mặt Tống Đàn thoáng chốc cứng lại, từ từ biến mất.
Bên cạnh, Triệu Ca Vân không nhịn được nữa: “Tiết Uyển Uyển, ăn nói cho sạch sẽ một chút, nơi này đều là truyền thông.”
Tiết Uyển Uyển lại chẳng để tâm, nhún vai, “Càng nhiều truyền thông càng tốt. Ngày mai chúng ta cùng nhau lên hot search, để tôi cũng được ké chút lưu lượng của Tống Ảnh hậu.” Cô ta tiến lên hai bước, thấp giọng cảnh cáo: “Tống Đàn, tôi nói cho cô biết, vai nữ chính trong 《Đại Mộng》 là của tôi, cô đừng hòng tranh với tôi!”
Tống Đàn xưa nay chưa từng tranh giành với cô ta, loại chó nhỏ sủa ầm ĩ ấy một là để lấy lòng, hai là để dọa nạt, cô khẽ hạ cằm, giọng lạnh nhạt: “Cạnh tranh công bằng, nếu cô có bản lĩnh giành được, tôi không có gì để nói.”
“A, cô có biết bên đầu tư của lần quay 《Đại Mộng》 này là ai không?”
Triệu Ca Vân ghé sát bên tai thì thầm: “Công ty quản lý của Tiết Uyển Uyển là Giải Trí Ngải Giai, mà phía sau Ngải Giai là tập đoàn Nguyên Cùng. Đàn Đàn, chị vừa mới nhận được tin...” Nói đến đây, giọng cô ấy khựng lại, sắc mặt cũng trở nên khó xử, “Bên đầu tư của 《Đại Mộng》 là tập đoàn Nguyên Cùng.”
Kỷ Phục Tây.
Tiết Uyển Uyển nhất định phải có được vai diễn đó, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Kỷ tổng cũng đâu phải là cha đứa nhỏ của cô, có thể để mặc cô muốn làm gì thì làm.”
Lời vừa rơi xuống, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên lặng như bị ai đó ấn nút tạm dừng, chỉ một câu tuỳ ý nói ra, lại quanh quẩn khắp không gian rộng lớn này.
Có người kinh hô thành tiếng.
Tống Đàn theo ánh mắt của mọi người quay đầu nhìn lại, trông thấy giữa đám đông cách đó hai bước là một người đàn ông cao lớn bị vây quanh.
Thân hình cao thẳng, phong thái bất phàm, hoàn toàn không ăn nhập với không khí ồn ào của yến hội này.
Ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Phục Tây dừng lại trên người cô, không quá đậm cũng chẳng quá nhạt, vậy mà khiến lòng người run rẩy.