Chương 5

Trịnh Giang Đình trong lòng canh cánh chuyện tìm việc, hôm sau dậy rất sớm, đẩy cửa ra, bên ngoài trời còn hơi xám xịt, then cửa sân đã mở. Hắn chậm rãi bước tới kéo cửa sân ra, ngõ tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng mở cửa, trong ngõ sâu càng thêm u tịch kéo dài.

Vốn tưởng mình dậy đã sớm lắm rồi, không ngờ đã có người đi trước hắn. Chắc hẳn Trâu Quân lúc này cũng sắp đến nhà chủ rồi. Hắn cũng không vội ra ngoài, giờ này có lẽ nhiều cửa hàng còn đang chuẩn bị mở cửa, không ai đi tìm việc sớm như vậy cả.

Trở lại phòng, theo ý nghĩ tối qua, hắn định nấu bát mì, nhưng trong nhà căn bản không có bột mì, ý định thất bại, chỉ có thể ăn tạm chút gì đó.

Một hồi thu dọn, chớp mắt đã đến giờ Thìn, ra khỏi ngõ, lúc này đường phố đã náo nhiệt hẳn lên.

Phú Nguyệt Trai mà Tiêm ca nhi nói nằm ở phố Đông, là khu sầm uất nhất Tấn Thành, cả con phố tập trung nhiều trò vui giải trí nhất. Khu tả ngạn dựa vào sông, trà lâu tửu quán xây dọc bờ sông, xuân ngắm sóng nước đông ngắm tuyết, là nơi phong nhã thú vị bậc nhất. Còn hữu ngạn không dựa sông, vị trí hơi kém hơn, đa phần là cửa hàng vàng bạc trang sức, cửa hàng tơ lụa vải vóc, tóm lại, đồ ăn ngon, quần áo đắt tiền đều ở con phố này.

Cuối phố Đông đi về phía Bắc một chút, sau hàng liễu rủ là những khu nhà lớn, đa phần là nhà của những thương gia giàu có và quan lại quyền quý, những gia đình danh giá có tiếng ở Tấn Thành đều thích chen chúc ở khu đó.

Trịnh Giang Đình mơ hồ nhìn thấy cổng những khu nhà đồ sộ, căn nhà nhỏ nhất cũng lớn bằng mười mấy hộ ở phố Thanh Ngô, quả thực là khu nhà giàu.

Hắn thu lại ánh mắt, ở đoạn giữa phố Đông tìm thấy tấm biển Phú Nguyệt Trai, chữ vàng óng ánh, lầu các chồng chất, là một nơi vừa có thể ăn cơm vừa có thể uống trà rất tốt.

Lúc này không phải giờ ăn, khách ra vào thưa thớt đều là vào uống trà nghe hát, Trịnh Giang Đình ngước nhìn tấm biển vài lần, theo chân khách đi vào trong.

"Ê, ê, làm gì đấy?"

Vừa bước chân vào cửa, Trịnh Giang Đình đã bị một tên tiểu nhị mắt nhỏ chặn lại.

"Nghe nói Phú Nguyệt Trai tuyển đầu bếp, ta đến ứng tuyển."

Nghe vậy, tiểu nhị đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Bộ dạng ngươi thế này mà là đầu bếp cái gì, đừng có đến đây lừa đảo. Trước kia làm việc ở tửu lầu nào?"

Trịnh Giang Đình nhíu mày, lễ phép nhưng không mấy khách khí hỏi lại: "Tiểu huynh đệ có phải là quản sự của Phú Nguyệt Trai không?"

Tiểu nhị nghẹn họng, nghếch cổ lên nói: "Hỏi gì đáp nấy, sao lắm lời thế?"

"Tiểu huynh đệ không phải quản sự không làm chủ được, ta nói nhiều nữa thì có ý nghĩa gì?"

"Ê, ta thấy ngươi cố tình đến gây sự đấy hả!" Tiểu nhị thấy là kẻ cứng đầu, không chiếm được lợi thế về lời nói trong lòng khó chịu, xắn tay áo định đuổi người: "Ngươi tưởng Phú Nguyệt Trai là cái nơi mà hạng người nghèo hèn như ngươi có thể đến quấy rối sao?"

"Tiểu Bát!"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng cắt ngang tình thế đang căng thẳng, tiểu nhị quay đầu lại, lập tức thu lại vẻ hung hăng vừa nãy, khách khí gọi một tiếng: "Vân Dung công tử."

Trịnh Giang Đình ngẩng đầu, thấy một người ôm đàn tỳ bà, mặt che khăn sa đang đi về phía này.

Tuy người trước mắt kẻ lông mày tô má, lại đổi một bộ y phục tươi sáng, Trịnh Giang Đình nhìn thấy đôi mắt phượng kia, vẫn lập tức nhận ra là Tiêm ca nhi.

Sở Tiêm ôn tồn chào hỏi: "Trịnh đại ca đến rồi ạ?"

"Vừa tới."

Sở Tiêm khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với tiểu nhị: "Hậu bếp vừa mới thiếu người, đây là đầu bếp ta giới thiệu với quản sự, xin giúp đỡ chiếu cố một chút."

Dù giọng điệu lạnh nhạt, tiểu nhị vẫn tươi cười đáp: "Không ngờ là người do Vân Dung công tử giới thiệu, khó trách trông khí chất hơn người. Có lời công tử dặn dò, Tiểu Bát nhất định sẽ thay công tử tiếp đãi chu đáo, xin mời vị huynh đệ này đi tìm quản sự."

Lông mày Sở Tiêm khẽ động, rồi nhìn Trịnh Giang Đình: "Trịnh đại ca, còn có khách đang đợi, ta không thể dẫn ngươi đi được, phải lên lầu trước, nếu có việc gì, cứ gọi ta một tiếng."

Trịnh Giang Đình không ngờ lại làm phiền hắn thêm một lần nữa, vội vàng gật đầu: "Ngươi cứ bận việc đi, không cần lo cho ta."

Sở Tiêm không nói gì nữa, ôm đàn tỳ bà chậm rãi đi lên lầu, Trịnh Giang Đình cảm thấy Tiêm ca nhi ở Phú Nguyệt Trai và ở nhà quả thực khác nhau một trời một vực.

"Còn nhìn gì nữa, rốt cuộc có đi không?"

Tiểu nhị khó chịu nói.

Trịnh Giang Đình không giận mà còn cười một tiếng: "Ta thấy tiểu huynh đệ đi hát ở hí lâu có lẽ thích hợp hơn làm tiểu nhị đấy." Thay đổi mặt nhanh thật.

Tiểu nhị lầm bầm: "Ước gì tay nghề nấu ăn của ngươi cũng lợi hại như cái miệng kia, đừng có làm mất mặt Vân Dung công tử mà bị người ta cười chê."

Trong lúc nói chuyện, hai người đi qua đại sảnh, vòng ra phía sau bếp.

Sau bếp của Phú Nguyệt Trai rộng rãi, Trịnh Giang Đình cảm thấy gần bằng căn nhà của mình, tức cười nhất là trên cơ sở đó sân nhà người ta còn lớn gấp đôi nhà mình.

Lúc này người trong bếp đang chuẩn bị cơm trưa, mười mấy chiếc nồi gang lớn đang hấp cơm, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến cả hậu bếp ấm áp như trong sương mù, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cơm.

"Tay chân nhanh nhẹn lên cho ta, hành lá cần tây đều bẻ xong hết, cái gì cần rửa thì rửa sạch sẽ cho ta! Nếu để khách hàng tìm ra một sợi tóc, mỗi người tự thu dọn đồ đạc về nhà hết cho ta!"

Trịnh Giang Đình nghe tiếng quát đầy khí thế, theo chân tiểu nhị đi đến gần, cuối cùng cũng thấy được quản sự của Phú Nguyệt Trai, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, gầy gò cao lớn, một thân trường bào đứng giữa đám đầu bếp và người hầu, có vẻ như hạc giữa bầy gà, khi người đó đến gần thì cao gần bằng hắn.

"Ngươi là đầu bếp do Vân Dung giới thiệu?"

"Chính là Vân Dung công tử giới thiệu, vừa nãy còn dặn dò rồi đấy ạ." Tiểu nhị miệng nhanh nhảu, Trịnh Giang Đình còn chưa kịp trả lời hắn đã tranh nói trước.

Quản sự lại nhíu mày, vung tay tát vào mặt tiểu nhị: "Ai hỏi ngươi hả, xéo đi lo việc của ngươi, đừng có lười biếng giở trò ở đây."

Tiểu nhị đáp một tiếng, lủi thủi trở về đại sảnh.

Quản sự lại nhìn Trịnh Giang Đình: "Biết làm những gì? Có món tủ nào đặc biệt không?"

"Món hấp, món luộc, món xào, món nộm đều biết một chút." Trịnh Giang Đình nghĩ ngợi, nếu nói đến món tủ thì hắn thực sự không có món nào chuyên sâu, nhưng nếu không thể hiện chút gì đó, có lẽ rất khó ở lại, cũng như lời tiểu nhị nói, đến lúc đó đừng làm mất mặt Tiêm ca nhi. Từ lúc đến đây không khó nhận ra, Tiêm ca nhi ở Phú Nguyệt Trai có chút địa vị.

Nhìn từ ký ức của nguyên thân, thời đại này còn khá sớm, nếu so sánh theo dòng chảy lịch sử, hiện tại chắc là trước thời Đường, nhưng rất nhiều thứ tốt vẫn chưa xuất hiện. Hôm qua hắn nấu cá còn không có ớt, dùng hạt tiêu và mù tạt để nêm nếm, quả thực là cay đắng.

Đồ ăn hiện tại chẳng qua chú trọng hương vị đẹp mắt và hình thức, Phú Nguyệt Trai lại tự xưng là phong nhã, nếu làm một món ăn đẹp mắt, hẳn là rất hợp cảnh.

"Món tủ thì không dám nói là giỏi, nhưng biết chút món ăn mẹo vặt, quản sự có thể cho tôi thử một lần không?"

Liêu Kiến Chương hơi suy nghĩ, thấy bây giờ còn sớm, lại có bếp lò trống, nghĩ rồi liền đồng ý.

Trịnh Giang Đình ở một góc khuất, người trong bếp muốn vây lại xem náo nhiệt, bị Liêu Kiến Chương đuổi hết ra ngoài: "Việc trên tay làm xong hết rồi hả! Hay là muốn về nhà nghỉ ngơi rồi!"

Trịnh Giang Đình cũng không để ý đến những người xung quanh, một mình đi tìm đủ nguyên liệu và đồ dùng cần thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play