Trans: Meii

Beta: Lam Lam

“Em đang bảo là ai hoá ra là Thẩm Hách à?” Một giọng nói yểu điệu vang lên cùng với tiếng giày cao gót lạch cạch lọt vào trong căn phòng bao đang phát nhạc nghe thật chói tai.

Tô Hảo và Thẩm Hách đồng thời ngẩng đầu lên nhìn qua thì thấy tiểu thư nhà họ Lý mặc một chiếc áo ngắn hở eo cùng một chiếc quần jean, tay chống vào eo mỉm cười nhìn mình.

Cô ta khá cao, tạo thành một cái bóng che phủ trên mặt đất, nhưng vẫn có thể thấy được cảm giác gai góc từ cô ta, thay vì nói là đang nhìn họ, thì nói đúng hơn là cô ta đang nhìn Tô Hảo, lặng lẽ quan sát Tô Hảo.

Đằng sau cô ta còn có hai người đàn ông, Tô Hảo đưa mắt nhìn sang Chu Dương, anh cau mày, vài giây sau mới cất tiếng: “Lý Tú, đi ra.”

“Em chỉ vào chào hỏi một tiếng thôi mà.” Lý Tú xoay người lại ngọt ngào nói, âm thanh ấy như có thể làm tan chảy trái tim của bất kỳ người đàn ông nào.

Lý Dịch: “Em làm gì vậy chứ, phá hỏng cuộc hẹn hò của người khác à?”

Giọng điệu cũng không vui vẻ gì.

Thẩm Hách hung hăng liếc nhìn Lý Tú, sau đó nói: “Anh Chu Dương, anh Lý Dịch, các anh cũng đến đây để chơi bóng à?”

“Ừ, đến chơi.” Chu Dương bước vào trong, đi đến cạnh bàn trà, cúi người gạt tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó anh đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Lý Tú.

Lý Tú như mới nhận ra ban nãy anh bảo cô ta đi ra ngoài không phải là đùa.

Lưng cô ta cứng đờ.

Bầu không khí nhất thời có chút cứng ngắc.

Cho đến khi Thẩm Hách nảy tần số: “Anh Chu Dương, hay là mấy anh ở lại chơi cùng luôn đi??”

Chu Dương ngước mắt lên, nhìn Thẩm Hách, một lúc lâu sau anh mới nhếch môi nói: “Thật sao?”

Anh liếc mắt thôi cũng nhìn thấy được trò vặt của Thẩm Hách

Thẩm Hách cười lớn, vỗ vỗ bàn bi-a, sự bất mãn vừa rồi cũng đã biến mất, nói: “Vâng, anh ở lại chơi cùng luôn đi, à đúng rồi, đây là Tô Hảo.”

Cậu giới thiệu với Lý Dịch, Lý Dịch đi tới khui rượu rồi hút thuốc: “Chào em, Tô Hảo.”

Anh ấy nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo gật đầu với anh ta: “Chào anh.”

Người đàn ông này có mái tóc húi cua, bởi vì anh ta mặc áo sơ mi không cài cúc, nên thi thoảng có thể nhìn thấy vết sẹo trên xương quai xanh, trông anh ta rất ương ngạnh.

Bọn họ đều là người trong giới của Chu Dương.

Tô Hảo thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng ở cạnh Thẩm Hách. Chu Dương dập thuốc, xắn tay áo, đi tới cầm gậy lên, Lý Tú hào hứng nói: “Em giúp mọi người xếp bóng.” 

Nói xong cô ta liếc nhìn Chu Dương.

Hình như đang hỏi ý Chu Dương, Chu Dương dựa vào bàn, liếc nhìn cô ta rồi bật cười nói: “Xếp bóng đi, nhìn anh làm gì.”

Lý Tú thở phào nhẹ nhõm ngoan ngoãn xếp bóng ngay, động tác rất chuẩn. Hai chân cô ta dài thẳng tắp như người mẫu, xếp bóng xong rồi còn như đang đợi Chu Dương khen ngợi.

Chu Dương cười khẩy một tiếng, chẳng thèm khen cô ta.

Thẩm Hách nghiêng đầu nói với Tô Hảo: “Em thấy đấy, anh Chu Dương là như thế đấy, đi đến đâu cũng có người theo, ai cũng vồ lấy anh ấy, cho dù là nóng nảy như ớt cũng trở nên dịu dàng như hoa thôi à. “

Tô Hảo nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, người đàn ông này luôn có sức hấp dẫn chết người với các cô gái.

“Hảo Hảo, em có lạnh không?”

Bởi vì đứng gần, nên Thẩm Hách nhìn thấy được cả vài lỗ chân lông li ti nổi lên trên làn da lộ ra ngoài của Tô Hảo, Tô Hảo lắc đầu: “Không lạnh, sắp bắt đầu ván rồi. Cố lên nha.”

“Ừ, anh sẽ cố!” Thẩm Hách hưng phấn, nắm chặt cây gậy: “Thế em phải cỗ vũ cho anh nhé.”

Tô Hảo gật đầu: “Được.”

Giọng nói của cô rất dịu dàng, trong căn phòng bao, giọng nói dịu dàng ấy tựa như tiếng chim hót rót vào tai, thu hút tất cả mọi người.

Tiếng “Được” của cô vừa dứt.

Bang một tiếng, Chu Dương bắt đầu ván bóng, hai quả bóng lọt vào lỗ, Lý Tú đứng cạnh mắt sáng rực: “Giỏi quá đi!”

Chu Dương đứng dậy, đi về phía này, Tô Hảo đứng ở góc bàn, tay cầm gậy lùi về phía sau một bước. Chu Dương thản nhiên liếc nhìn cô, ánh đèn màu cam lay động, vẻ dịu dàng vẫn còn ấy trên khuôn mặt cô, đôi mắt cô như ướt đẫm, bên trong hình như có ánh nước, ánh mắt hai người cứ vậy chạm nhau.

Anh đứng đấy, tay cầm lơ bi-a, sau khi mài lên gậy, anh đặt gậy xuống, cúi người và thực hiện cú đánh.

Bụp —

Lại vào thêm một trái rồi.

Lý Tú hưng phấn vỗ tay: “Chu Dương, anh đỉnh quá.”

Giọng nói cô ta ngọt như mía, có vẻ thật sự thấy rất tự hào.

Đầu bên kia, Thẩm Hách chậc một tiếng, đặt cây cơ lên bàn bi-a, nói: “Anh Chu Dương anh đánh cẩn thận vào, chớ cho em cơ hội, không cẩn thận là anh phải chịu thua đấy.”

“Phải không, Hảo Hảo?” Cậu nhìn Tô Hảo, dáng vẻ như thể một chú chó sói nhỏ đang chờ đang động viên.

Tô Hảo mỉm cười, hào phóng khen ngợi: “Đúng vậy, vừa rồi anh đánh rất hay.”

Chu Dương cầm cơ đi tới, anh vung gậy, lại thêm hai quả nữa vào lỗ, sau đó anh quét sạch một vòng, ánh mắt Lý Tú nhìn anh vẫn luôn sáng rực, và rất sùng bái. Thẩm Hách dựa vào tấm bình phong nói chuyện với Tô Hảo, dù cho Chu Dương không hề lưu tình, cậu cũng chẳng để tâm.

Đằng nào Tô Hảo cũng sẽ an ủi anh ấy.

Chỉ cần Tô Hảo cảm thấy cậu chơi hay là được.

Dáng vẻ chỉ cần có Tô Hảo là đã đủ mãn nguyện của Thẩm Hách khiến Lý Dịch buồn cười, anh ta ngồi ở bàn trà, uống rượu và nói: “Thẩm Hách, cậu đang khoe khoang với chúng tôi đấy à?”

Thẩm Hách tranh thủ thời gian trả lời Lý Dịch: “Đúng vậy, anh đoán đúng rồi!”

“Ồ, đỉnh đấy.” Lý Dịch mỉm cười đáp lại.

Anh ta nhìn Chu Dương, Chu Dương đang cầm gậy đứng đó một lúc vẫn chưa đánh, gậy bóng dựa vào bàn. Anh cúi đầu châm thuốc, Lý Dịch nói: “Chu Dương, cậu đang thoả mãn lòng kiêu ngạo của cậu Thẩm đấy.”

Đây chính là ý đồ của Thẩm Hách khi mời bọn họ vào đây đánh bi-a, Chu Dương có thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng anh vẫn vào. Không thể không nói, Chu Dương đúng là rất chiếu cố chàng trai trẻ Thẩm Hách này, hoặc có thể là do lần đầu tiên làm mối, anh hy vọng bọn họ có một cái kết hoàn hảo. Nhưng nếu đã như vậy, thì sao không nhường người ta đi? Cứ phải đánh đến quả bóng cuối cùng làm gì?

Chu Dương ngẩng đầu, ngồi trên bàn bi-a, ngón tay gõ nhẹ vào quả bóng trắng.

Bụp – một tiếng.

Quả bóng đã lọt vào lỗ.

Chu Dương nhìn Thẩm Hách đang nói chuyện với Tô Hảo, mỉm cười thản nhiên nói: “Tới đây, đến lượt của cậu rồi, tốt nhất là một phát ăn thắng cho anh.”

“Hả?” Thẩm Hách sửng người, lập tức cầm gậy lên, theo phản xạ nắm lấy cổ tay Tô Hảo, Tô Hảo cũng sững sờ nhưng chẳng vùng ra, theo cậu đi tới bàn bi-a, Thẩm Hách mỉm cười nói với Tô Hảo: “Cô cỗ vũ cho anh, giống như Lý Tú ấy.”

Tô Hảo theo bản năng liếc nhìn Lý Tú đứng bên cạnh Chu Dương, Lý Tú nhướng mày, ánh mắt đầy khiêu khích, sự tự tin của cô ta chẳng khác gì chiếc xe cô ta lái, cô ta liên tục làm nũng với Chu Dương, nữ tính vô cùng, hoàn toàn khác biệt so với cô. Cô khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với Thẩm Hách: “Em không làm được, chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho anh thôi.”

Tóc cô thơm ngát, lúc cô cúi đầu nói, mái tóc cô rũ xuống, Thẩm Hách ngửi thấy, tay cậu run lên, cũng thì thầm đáp lại: “Anh thích em thì thầm cổ vũ, rất tuyệt vời.”

Tô Hảo cũng sững người rồi bật cười. 

“Ừm.”

Một tiếng ừm này của cô nom có vẻ rất hài lòng.

Tất cả những người đàn ông có mặt ở đây điều nghe thấy tiếng ừm ấy.

Rất dịu dàng.

Khác hoàn toàn cái điệu điệu đà kia, âm thanh ấy mềm như nước, y hệt như một chiếc móng vuốt vờn nhẹ một cái rồi lại rút lại.

Nhận được cái gật đầu của Tô Hảo, Thẩm Hách quyết tâm phải đánh hết toàn bộ bóng trên bàn, tuy kỹ năng của cậu không tốt như Chu Dương, nhưng cũng không thua kém gì.

Để tâm một chút là được.

Chu Dương đứng dựa vào tủ, hút thuốc, bên cạnh anh là Lý Tú vẫn đang liên tục làm nũng. Anh cầm lấy ly rượu cúi đầu uống một ngụm, nước rượu màu đỏ dường như ánh lên đôi mắt lấp lánh kia.

Ly rượu vang đỏ dường như mơ hồ lộ ra đôi mắt đang dao động.

*

Lúc rời khỏi Star Club thì đã hơi muộn, Tô Hảo cúi người lên xe, cửa xe đóng lại, cửa sổ xe được nâng lên, cô cầm điện thoại xem giờ.

Cửa bên ghế lái mở ra, Thẩm Hách lên xe, cậu cúi đầu ấn voice chat nói: “Anh Chu Dương, cảm ơn anh.”

Chân thành cảm ơn.

Tô Hảo ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau một đêm, cô cũng hiểu được ngụ ý lời cảm ơn của Thẩm Hách. Chu Dương cố tình nhượng bộ để cho Thẩm Hách thể hiện, đây là lần đầu anh làm người mai mối, có vẻ muốn làm cho tốt cho trót.

Trước kia, có lẽ cô không bao giờ ngờ được, sẽ có một ngày, người đàn ông mà cô từng rất thích lại giới thiệu bạn trai cho cô, hơn nữa còn tận tâm tới vậy.

Cô liếc nhìn Thẩm Hách.

Lòng thầm nghĩ.

Cô cũng phải cảm ơn Chu Dương vì anh đã chu đáo đến như vậy.

Xe chạy trên đường, trong xe mở nhạc rất nhỏ, ánh trăng đêm nay thật đẹp, hoà với ánh đèn đường nghiêng nghiêng thỉnh thoảng lại lướt qua mặt rồi lại trở lại trong tối. Thẩm Hách liếc nhìn góc nghiêng của Tô Hảo, chỉ cảm thấy dịu dàng vô cùng.

Trong lòng không nỡ.

“Hảo Hảo, chuyến bay của anh là ngày mai đấy.”

Tô Hảo hồi thần, nhìn anh ấy mỉm cười: “Vậy chúng ta kết bạn wechat đi.” 

“Được.”

Mối quan hệ của hai người vẫn đang mập mờ, đầu ngón tay của Thẩm Hách gõ nhẹ lên vô lăng, có chút lo lắng, nhưng cậu lại nghĩ, không sao, cứ làm bạn trước đã, không cần vội.

Xe chạy đến khu chung cư Hoa Huy, vì ở đây không được phép đỗ xe, nên sau khi Tô Hảo xuống xe liền cúi người chào tạm biệt Thẩm Hách. Thẩm Hách quay người lấy ra từ ghế sau một bó hoa hồng, đưa cho cô, Tô Hảo sửng sốt một lúc, rồi đưa tay ra nhận lấy. Cằm cô chạm lấy những cánh hoa hồng, cô đẹp tựa một nàng tiên hoa, nói: “Cảm ơn anh.”

Thật là một người con gái dịu dàng. 

Thẩm Hách ho vài tiếng, nói: “Dù sao thì, em nhớ nhắn tin weixin cho anh đấy nhé, xong việc là anh tới Lê Thành ngay.”

“Được, anh vẫn còn nợ em một bữa ăn cơ mà.”

“Đúng nhỉ, anh còn nợ em một bữa cơm.” Thẩm Hách vui sắp chết, cô chừa cho cậu một đường lui để đáp lễ, trong lòng cậu yeah một tiếng, nỗi buồn phiền thoáng qua cũng biến mất.

Tiếng xe ô tô vang lên sau lưng.

Tô Hảo đứng thẳng người nhìn chiếc Mercedes màu đen phóng đi rồi mới quay người đi về phía cầu thang, đi lên lầu, sau khi vào nhà, cô cắm hồng vào lọ, sau đó lấy đồ ngủ đi tắm.

Sau khi tắm xong, cô tiện tay rót một ly sữa rồi ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại lên xem.

Thẩm Hách: [Anh về đến nơi rồi.]

Tô Hảo: [Chúc anh ngủ ngon.]

Thẩm Hách: [Chúc ngủ ngon.]

Đang định thoát ra thì trong weixin lại có thêm tin nhắn.

Cô chợt sững lại

T: [Nghe nói em đến Lê Thành rồi à?]

Tô Hảo: [Đúng vậy, ở Pháp vẫn ổn chứ?]

T: [Anh ổn, cố lên nhé]

Tô Hảo: [Cố lên.]

*

Chiếc Mercedes màu đen biến mất trong màn đêm, lúc này Chu Dương, Lý Dịch và Lý Tú mới bước ra, Chu Dương cởi nút cổ áo ra, anh liếc nhìn người phụ trách đỗ xe, cậu ta lập tức lái xe tới. Lý Tú nhìn theo hướng chiếc xe màu đen đang chạy đi, sau đó quay lại nhìn người đàn ông ung dung phong lưu bên cạnh mình, hỏi: “Chu Dương, Tô Hảo đó… là ai vậy…? Không phải là anh sắp xếp cô ấy tới công ty anh đấy chứ?”

Chu Dương liếc cô ta một cái, cười nói: “Em nghĩ xem?”

Lại lần nữa không nhận được câu trả lời, Lý Tú giậm chân: “Em chỉ hỏi thôi mà, chẳng bao giờ trả lời em cả.”“

Cô ta đúng chuẩn mẫu hình mà Chu Dương thích, phóng khoáng, tính cách đỏng đảnh, táo bạo, gai góc nhưng cũng điệu đà, nửa năm nay có rất nhiều người theo đuổi Chu Dương nhưng chỉ có mỗi cô ta là được anh phản hồi một tí, chỉ là vẫn chưa nhận được cái gật đầu của Chu Dương mà thôi, cô ta cảm thấy mình vẫn còn có thể kiên trì.

Chu Dương nhìn thấu được sự dò hỏi trong lời nói của cô ta, nhưng vẫn ung dung mỉm cười 

Nụ cười của anh khiến Lý Tú xấu hổ.

Sao cô ta phải lo lắng vậy chứ, Tô Hảo đó đâu phải mẫu người anh thích.

Chiếc Hummer màu đen chạy tới, dừng lại ở cửa, ba người bước xuống bậc thềm, Chu Dương đi vòng qua ghế lái, đang định mở cửa bước lên xe thì chuông điện thoại vang lên.

Anh cầm điện thoại lên, liếc qua.

Hai tin nhắn.

Thẩm Hách: [Anh Chu Dương, cảm ơn anh.]

Thẩm Hách: [Trời ơi, người Hảo Hảo thơm quá, thơm thơm mềm mềm.]

Vài giây sau.

Chu Dương: [Ồ?]

Một giây sau.

Chu Dương: [Cậu ôm cô ấy rồi à?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play