Editor: Yến Vô Hiết
Beta: Lam Lam
Thời tiết này đi đâu cũng nóng, Tô Hảo giơ tay đẩy vali đi ra khỏi sân bay, đập vào mặt là hơi nóng bốc lên từ mặt đất và những cơn gió oi nồng, cô lấy khăn giấy ra lau mặt rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Điện thoại di động cô cầm trong tay mãi vẫn không đổ chuông khiến cho cô rất do dự, không biết có nên gọi hay không.
Đi qua sảnh lớn mát mẻ của ga tàu hoả là tới cửa ra vào, gió lạnh gió nóng thổi hết lên người, cô lại lần nữa lau mặt, ánh mắt nhìn ra phía cửa.
Mặt đất vàng chói, cùng vô số tòa nhà cao tầng.
Nơi này hoàn toàn khác Giang Thị.
Một chiếc xe Hummer dừng lại trước cửa ra vào, chiếc xe đỗ khá xa, người đàn ông trong xe kéo cửa kính xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, nhìn sang phía này.
Tô Hảo đưa tay che trán, nhìn sang. Mắt cô chạm phải đôi mắt hẹp dài trên gương mặt tuấn tú kia.
Tô Hảo sững ra mất vài giây, cô vô thức siết chặt điện thoại di động trên tay mình.
Xoạt một cái, cửa xe mở ra, người đàn ông đi xuống, vòng qua đầu xe, có vẻ đang đi về phía này. Tô Hảo chợt có chút căng thẳng, cô vội vàng kéo vali đi tới.
Đến gần rồi, Chu Dương bỏ điếu thuốc vào miệng, mỉm cười rồi hỏi: “Sao không gọi cho anh?”
Tô Hảo nghiêng đầu, ừm một tiếng rồi đáp: “Em đang định gọi.”
“Vậy sao? Lên xe đi.” Chu Dương đưa tay cầm lấy vali trong tay cô rồi xoay người đi về phía chiếc xe màu đen, Tô Hảo nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, do dự một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi để vali vào trong xe, Chu Dương thuận tay mở cửa xe phía sau cho cô.
Tô Hảo nắm lấy tay cầm rồi bước lên xe, ngồi nghiêm chỉnh.
Điều hòa trong xe mở hơi to, khá lạnh, ngay lập tức đã xua đi cơn nóng trên người, cô liếc nhìn vô lăng rồi lại nhìn ra ngoài. Chu Dương đi tới, anh không vội lên xe mà từ từ hút hết điếu thuốc, dập thuốc rồi mới mở cửa xe bước lên.
Cửa xe đóng sầm lại, Chu Dương quay đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tủm tỉm: “Về nhà làm bữa cơm trước đã nhé.”
Tay Tô Hảo nắm chặt váy, cô gật đầu trả lời: “Vâng.”
Chu Dương không nhìn nữa, anh nắm tay lái, khởi động xe.
Xe chạy vào đại lộ.
Trong xe mở nhạc nhẹ.
Tô Hảo nhìn gương chiếu hậu trong xe nhưng chẳng nhìn thấy gì, cô lại dựa lên cửa, giảm thấp sự tồn tại của mình. Với cô bây giờ, chỉ cần sống tử tế là được rồi.
Người đang lái xe kia không phải là người mà cô có thể với tới.
Trạm tàu cao tốc cách nhà họ Chu một đoạn, hai người trong xe cũng không có gì để nói, nếu không phải vì mẹ hai người quen nhau thì giữa Tô Hảo và Chu Dương cũng chẳng có qua lại gì.
Càng không xảy ra chuyện quen nhau thuở thiếu thời, càng không có chuyện cô thích anh hồi mới lớn và việc mấy năm trước anh cùng mẹ mình về Giang Thị bị cô điên cuồng theo đuổi.
Tô Hảo khẽ thở dài một hơi.
Rất khẽ.
Hơi thở ấy đã lọt vào tai Chu Dương ngay khi tiếng nhạc dừng một nhịp.
Ngón tay thon dài của Chu Dương đặt lên tay lái, anh hơi nghiêng đầu, nhìn tình hình giao thông bên ngoài xe, nhìn xong, anh lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua kính chiếu hậu.
Không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một góc váy.
Anh mỉm cười, không quá để tâm thu lại cái nhìn.
Vì đang né tránh nên Tô Hảo không nhìn thấy nụ cười này của anh.
Nếu như nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ nhớ lại hồi theo đuôi anh, anh cũng cười như vậy, nụ cười mang theo sự lạnh lùng cùng sự ung dung và xa cách.
*
Xe gần đến nhà, Tô Hảo cũng có chút buồn ngủ, nhìn khu biệt thự trước mắt, cô cũng càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người.
Tiếng nói của người đàn ông vang lên từ phía trước, trầm ấm, dễ nghe.
“Tô Hảo, anh quên chưa hỏi em, mấy năm nay em có khỏe không?” Sắp đến nơi Chu Dương mới hỏi.
Tô Hảo tỉnh táo hơn chút, cô ngồi thẳng người dậy, nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối mình, nói: “Cũng ổn ạ.”
“Thế thì tốt, lúc trước anh từng nghe bảo là, sau đấy em đã học xong ngành quản lý tài chính rồi à?” Giọng nói của anh vẫn luôn rất êm tai, mang theo chút ý cười, rất hấp dẫn.
Tô Hảo nói nhỏ: “Vâng, học xong rồi ạ.”
Chu Dương gật đầu: “Thế thì tốt.”
Phía trước chính là nhà họ Chu, biệt thự kiểu con Âu, có sân, chiếc xe Hummer màu đen dừng lại tại chỗ đậu xe trước cửa, Tô Hảo mở cửa xe, vuốt vuốt váy rồi bước xuống. Cô mang giày trắng, phối với chiếc váy này, nhìn rất ngoan ngoãn, gương mặt mộc mạc, trên người cô mang theo sự dịu dàng và chất phác.
Khác hoàn toàn những cô gái xung quanh Chu Dương, Chu Dương xách vali của cô, Tô Hảo theo bản năng đi tới định cầm lấy, Chu Dương mỉm cười nhìn cô trêu chọc: “Sao thế? Có mỗi cái hành lý thôi mà, anh vẫn xách được.”
Cánh tay đang vươn ra của Tô Hảo cứng ngắc lại giữa không trung, sau đó cô mỉm cười, rút tay lại.
Anh luôn như vậy.
Cà lơ phất phơ, bất cần đời, phong lưu đa tình.
Thế nên anh rất dễ khiến người khác mê mị, tưởng là mình cũng có chút cơ hội.
Trời vẫn còn nóng, Tô Hảo đi bên cạnh Chu Dương, bước lên bậc thềm chỉ có ba bậc ngắn ngủi đã cảm nhận được hơi mát từ trong nhà toả ra.
Mẹ Chu.
Tô Thiến mặc sườn xám cùng giày cao gót đi từ bên trong ra đón, vừa nhìn thấy Tô Hảo, bà liền mỉm cười: “Tô Hảo! Cuối cùng dì cũng gặp được con rồi.”
“con chào dì, đã lâu không gặp ạ.” Trên mặt Tô Hảo cũng bất giác nở một nụ cười.
“Mấy năm nay, ài, con đó.” Tô Thiến tiến tới, ôm lấy Tô Hảo.
Trên người bà ấy thoang thoảng mùi thơm, nhưng lại không hề kiêng nể gì ôm ấy Tô Hảo, ôm chặt lấy cô. Tô Hảo cũng mỉm cười, ôm chặt lấy Tô Thiến.
Cô biết những lời chưa nói hết của Tô Thiến là gì, cô mỉm cười, liếc mắt thấy Chu Dương đã đặt hành lý xuống, cầm lấy khăn do người giúp việc đưa tới để lau tay, anh lười nhác dựa lên tủ, cúi đầu chơi điện thoại.
Dáng người anh cao ráo, cả người ngập tràn sự phong lưu.
Tô Hảo thu hồi ánh nhìn.
Tô Thiến buông Tô Hảo ra, bà nắm lấy cánh tay cô nhìn lên nhìn xuống, rồi nói bằng giọng tiếc nuối: “Nếu đã ly hôn rồi thì sau này phải sống cho hạnh phúc, mẹ con đã phó thác lại con cho dì, thì dì sẽ chăm sóc con thật cẩn thận.”
Tô Hảo dịu dàng mỉm cười: “con có thể tự chăm sóc mình được ạ.”
“Được rồi, dì biết con kiên cường mà.” Tô Thiến sờ sờ mặt cô, khuôn mặt thiếu nữ vẫn trắng nõn, chỉ là trông dịu dàng hơn.
Bà cũng liếc mắt nhìn đứa con trai đang đứng ở kia rồi nhẹ thở dài một hơi.
*
Giúp việc đã nhanh chóng chuẩn bị xong cơm tối, trong nhà chỉ có ba người, vốn dĩ Chu Dương nhận được một cuộc điện thoại định rời khỏi đây nhưng Tô Thiến lại không cho, bắt anh phải ở lại, ăn cơm tối rồi mới được đi.
Chu Dương đành phải đồng ý, anh gọi lại cho người kia nói đêm nay anh không tới nữa.
Đầu bên kia là một giọng nữ.
Tô Thiến lẳng lặng nhìn về phía Tô Hảo.
Tô Hảo đang cúi đầu nhìn điện thoại, hình như cũng đang trả lời tin nhắn.
Nhìn cô có vẻ không nghe thấy hoặc là không để ý thấy. Tô Thiến thở phào một hơi, Chu Dương ngồi ở bên cạnh nhíu mày nhìn mẹ mình, vài giây sau anh gõ tay lên bàn.
Ánh mắt anh mang theo sự cảnh cáo.
Tô Thiến trừng mắt một cái, sau đó gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Mẹ biết rồi.”
Không gán ghép con với Tô Hảo nữa!
Hừ!
Bữa tối rất phong phú, Tô Thiến cảm thấy Tô Hảo hơi gầy nên liên tục gắp thức ăn cho cô, Tô Hảo không tiện từ chối, bà gắp cho cô bao nhiêu thì cô ăn bấy nhiêu, hai người vừa nói vừa cười.
Chu Dương thì ngược lại, anh gần như không tham gia vào cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại như thể đang đợi tin nhắn.
Ăn tối xong.
Tô Thiến dẫn Tô Hảo lên tầng, sắp xếp cho cô ở trong phòng dành cho khách ở tầng hai, căn phòng được trang trí sang trọng, đây là lần đầu tiên Tô Hảo ở trong một căn phòng như vậy, cảm giác như thể ở trong khách sạn vậy.
Tô Thiến dẫn cô đi xem tủ quần áo, phòng tắm, ban công rồi cả bàn trang điểm, sau đó bà quay đầu lại nở một nụ cười dịu dàng hỏi: “Sau này con ở lại đây nhé?”
Tô Hảo lắc đầu nói: “Không được đâu ạ.”
Tại sao?
Tô Thiến đang định hỏi, nhưng sau khi chạm phải đôi mắt xinh đẹp kia của Tô Hảo, bà chợt sững lại, sau đó không nhắc tới đề tài này nữa.
Tô Hảo từng thích Chu Dương.
Nếu còn bắt cô ở lại đây, quả thật là khiến Tô Hảo khó xử.
Nghĩ tới đây, Tô Thiến chỉ ước gì có thể giết chết Chu Dương.
Thôi vậy.
Bà kéo tay Tô Hảo vào phòng tắm, nói: “Con tắm rửa trước đi, lát nữa xuống dì dẫn con ra sân sau đi dạo.”
“Vâng ạ.” Tô Hảo gật đầu.
Nhìn thấy Tô Thiến đi ra ngoài, Tô Hảo mới kéo vali ra rồi ngồi xổm tìm đồ ngủ, sau khi lấy ra, cô do dự một lúc rồi chọn một bộ đồ ở nhà đơn giản hơn, đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm có bồn và cả vòi hoa sen, khu khô khu ướt được phân rõ ràng, cô chọn tắm vòi, mở nước rất lạnh.
Tắm xong đi ra, cô cầm khăn lau đầu, chân trần đứng trên thảm, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một cái hồ.
Bên ngoài bức tường cao bên cạnh hồ ấy là cảnh nhà nhà thắp đèn.
Thành phố Hồi Giang không phát triển bằng Lệ Thành.
Ở Lệ Thành đâu đâu cũng là cơ hội nhưng đây cũng là mảnh đất nhiều người thất bại.
Tô Hảo lau tóc xong bèn xỏ dép vào mở cửa xuống tầng tìm Tô Thiến, tóc cô còn hơi ướt, cô vừa nắm lấy tay vịn cầu thang, vừa vuốt tóc mình.
Dưới lầu ánh đèn sáng trưng.
Gần đến nơi thì cô nghe thấy tiếng Tô Thiến đang nói chuyện.
Lời của bà khiến bước chân cô sững lại.
“Nói cho cùng thì Tô Hảo không phải mẫu người con thích! Đúng không?” Tô Thiến nói.
“Đúng…” Giọng Chu Dương uể oải, trả lời một cách thờ ơ: “Mẹ còn muốn nói gì nữa không?”
Tô Thiến hừ một tiếng: “Dì Linh con lo lắng cho Tô Hảo lắm, bây giờ hình như con bé cũng không có ý định yêu đương gì nữa.”
“Hay là để con giới thiệu cho cô ấy nhé?” Chu Dương nhướng mày hỏi.
Tô Thiến bất ngờ.
Chu Dương khẽ cười: “Con bảo đảm sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông cực kỳ tốt.”
Tô Thiến nói: “Được thôi.”
Khoảng chừng mấy giây sau, Tô Thiến vẫn chưa bỏ cuộc: “Hay là con đi?”
Chu Dương: “Con thì thôi ạ.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Oa ha ha ha, tui tới rồi đây chụt chụt.
Chu Dương sắp khởi hành trên con đường bị ngược rồi.