Editor: Yến Vô Hiết
Beta: Lam Lam
Đèn phòng khách rất sáng, đèn cầu thang màu cam nho nhỏ treo trên vách tường. Đứng dưới ánh đèn ấy, Tô Hảo im lặng vài giây, sau đó cô xoay người đi lên tầng, lại đứng ở đầu cầu thang một hồi rồi mới đi tới ấn thang máy.
Thang máy gia dụng không to lắm, sau khi vào, cửa đóng lại, cô đưa tay ấn nút tầng ba.
Thang máy đi lên.
Tô Hảo nhớ tới Chu Dương năm đó, anh được cô theo đuổi, tính cô vốn hướng nội, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cô chưa từng thích một người nào tới vậy, đến mức cô thẳng thắn theo đuổi anh, làm rất nhiều chuyện không phù hợp với tính cách của mình, còn bị rất nhiều người chê cười, nhưng cô cũng chẳng hề cho rằng bản thân sẽ thất bại.
Nhưng cô đã thất bại.
Lúc ấy Tô Hảo không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Chu Dương.
Nhưng tối nay, cô đã thấy rõ.
Quả nhiên, ép dưa chín thì dưa nào ngọt.
Thì ra nguyên nhân là như vậy.
Cô... không phải mẫu người mà anh thích.
Cũng đúng, không nói tới thân phận chênh lệch, ngay cả những gì hai người đã từng trải qua cũng hoàn toàn khác nhau.
Tóc vẫn còn hơi ẩm, thang máy đi đến tầng ba, cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại, Tô Hảo lại ấn lại nút tầng một, thang máy lại nhanh chóng chạy xuống.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra.
Cô đã cho họ chút thời gian như vậy, chắc là cũng trò chuyện xong rồi nhỉ? Tô Hảo hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài.
Tô Thiến và Chu Dương vẫn đang đứng ở chỗ tủ rượu trong phòng khách, trong tay Chu Dương cầm một chiếc áo khoác, anh đứng dựa vào tủ rượu, nói chuyện với Tô Thiến. Nhìn thấy Tô Hảo đã xuống, Chu Dương liền nhìn cô mỉm cười, dừng cuộc trò chuyện lại. Tô Thiến quay đầu, vừa thấy Tô Hảo bà lập tức đi tới nói: “Gội đầu xong sao lại không sấy qua đi chứ? Nào lại đây, dì sấy giúp con.”
Tô Hảo sờ sờ tóc, nói: “con không tìm thấy máy sấy.”
“Con bé ngốc này, máy sấy trong ngăn kéo thứ hai ở tủ cạnh đầu giường đấy, không tìm cho kỹ vào” Tô Thiến kéo Tô Hảo đi về phía cửa sổ sát đất, không thèm để ý đến con trai mình nữa.
Tô Hảo không dám để cho Tô Thiến sấy tóc giúp mình, cô tự lấy lấy rồi cúi đầu mở máy sấy lên.
Người đàn ông cao to đứng bên cạnh tủ rượu, cầm một điếu thuốc lên bỏ vào miệng rồi đi ra cửa đổi giày, tiện tay cầm chìa khoá xe lên, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại rất nhẹ nhàng.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Tô Hảo và Tô Thiến, tiếng máy sấy vang lên vù vù, Tô Hảo bắt đầu sấy tóc, Tô Thiến đứng bên cạnh, vừa cười vừa chỉ: “Phía sau vẫn còn một ít, đừng sấy quá gần, không tốt cho da đầu đâu.”
Tô Hảo cũng nghe lời để máy sấy ra xa một chút.
Đêm đó, Tô Thiến dẫn Tô Hảo đi dạo ở sân sau, dẫn cô đi xem bể bơi và vườn hoa hồng mà bà trồng, ở sân sau còn có một tòa nhà phụ, cửa tầng một đóng chặt, Tô Thiến nói rất vui vẻ: “Trong căn này toàn là đồ của Chu Dương đấy, toàn là các loại mô hình máy bay.”
Tô Hảo liếc nhìn tòa nhà kia rồi vâng một tiếng.
Tô Thiến chợt nhận ra mình đã lỡ mồm, bà nhìn Tô Hảo, thấy vẻ mặt Tô Hảo tự nhiên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đi dạo ở sân sau xong lại quay về tòa nhà chính, một lúc sau, bố Chu Dương là Chu Cần Khải đã về nhà, thấy Tô Hảo thì ông nở nụ cười nói: “Đã lâu không gặp, Tô Hảo.”
“con chào chú Chu.”
Ông treo áo khoác lên, mỉm cười nói: “Cơ mà trông con gầy hơn rồi đấy.”
“Đúng đó, em cũng bảo là con bé gầy hẳn đi rồi.”
Không chỉ gầy hơn, mà khí chất trên người Tô Hảo cỏn càng thêm dịu dàng, không còn ngây thơ như mấy năm trước, thêm vài phần nữ tính, vừa nhìn là biết đã bươn chải sự đời.
Chu Cần Khải quay về nhà, Tô Thiến lại như một cô gái tuổi mới lớn, Tô Hảo không tiện quất rầy hai người họ bèn lấy cớ buồn ngủ rời khỏi tầng một quay về phòng trên tầng hai.
Rèm cửa đang mở, cô đi tới kéo rèm cửa sổ lại, rồi quay về giường nằm xuống, mở wechat ra, trò chuyện với mẹ một hồi, rồi lại nhắn tin cho bạn thân.
Liêu Liêu: [Lê Thành thế nào?]
Tô Hảo: [Tớ vẫn chưa đi ngắm, rất nhiều nhà cao tầng.]
Liêu Liêu: [Thành phố cấp 1 đương nhiên phải khác rồi.]
Tô Hảo: [Quốc Khánh cậu qua đây chơi đi.]
Liêu Liêu: [Thì cậu cũng phải ổn định đã tớ mới dám đi chứ, cậu sẽ ở nhà của họ à?]
Tô Hảo: [Không đâu.]
Liêu Liêu: [Không ở thì tốt, tên Chu Dương kia vẫn đẹp trai vậy à? Anh ta kết hôn chưa?]
Tô Hảo: [Không biết, tớ không hỏi.]
Liêu Liêu: [Cũng đúng, không cần phải hỏi.]
Liêu Vân vốn định hỏi Tô Hảo còn thích người kia không nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, theo lý mà nói, đã bao nhiêu năm như vậy, nếu còn thích thì tình cảm ấy cũng đã biến chất từ lâu rồi..
Huống chi, Tô Hảo còn từng trải qua một khoảng thời gian như vậy.
*
Một giấc tới sáng, Tô Hảo vừa thức dậy đã cầm điện thoại di động. Tối hôm qua cô trò chuyện cùng Liêu Vân mãi nên quên khuấy luôn việc để điện thoại di động lên bàn, điện thoại ở cạnh giường đổ chuông, Tô Hảo cầm lên kết nối cuộc gọi..
Giọng Tô Thiến truyền đến: “Hảo Hảo, con dậy chưa?”
“con vừa dậy ạ.”
“Ừ, rửa mặt đánh răng rồi xuống ăn sáng đi.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Tô Hảo xuống giường, đầu tiên cô kéo rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, tiếp đó đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, xong xuôi đi ra, thay một chiếc váy hoa nhí, xỏ dép lê đi xuống lầu. Trong phòng ăn chỉ có một mình Tô Thiến ngồi đó chán nản nhai trái cây, nhìn thấy Tô Hảo xuống lập tức vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Tô Hảo mỉm cười, đi tới ngồi xuống.
Trên bàn là bữa sáng kiểu Trung Quốc, cô ăn cháo, hỏi Tô Thiến: “Chú Chu đâu rồi ạ?”
“Sáng sớm đã đi đến công ty rồi.” Tô Thiến bóc trứng cho Tô Hảo, lại nói: “Ăn xong bữa sáng dì cùng con đi xem nhà nhé.”
Tô Hảo nhận lấy trứng gà, nói: “con muốn tự tìm ạ.”
Tô Thiến ngẩng đầu, nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo mỉm cười.
Cô biết bà chắc chắn đã giúp cô sắp xếp một căn nhà, nhưng như thế không hay, cô đến đây cũng đâu phải là để để hưởng thụ cuộc sống đâu, cô đến đây là để làm việc mà. Tô Thiến trừng mắt với cô một cái: “Được rồi, dì biết rồi, dì nghe con, dì còn chưa đi thuê phòng lần nào, hôm nay thử một lần xem sao vậy..”
Vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn bước vào từ cửa, hai người quay đầu lại nhìn. Chu Dương đang cởi cúc cổ áo sơ mi, đúng lúc bước vào, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn về phía này rồi nói, nói: “Ăn sáng xong, anh dẫn em đi xem nhà.”
“Con tìm được chỗ nào tốt à?” Mắt Tô Thiến sáng rực.
Chu Dương thay giày xong, đứng thẳng người, ung dung mỉm cười: “Sắp tới cô ấy sẽ tới công ty con làm việc, đương nhiên phải tìm những căn gần công ty rồi, gần đây còn có tìm được một căn ở đó.”
“Thế thì tốt quá.” Tô Thiến nhìn Tô Hảo, Tô Hảo dùng ngón tay lau khóe môi, nói với Chu Dương: “Cảm ơn.”
Giọng cô dịu dàng, cô mặc váy hoa nhí ngồi ở đó, khá trắng trẻo. Chu Dương gật đầu, anh cởi cúc tay áo, đi về phía cầu thang. Tô Thiến nhìn anh chằm chằm, vài giây sau hỏi: “Tối hôm qua con qua đêm ở đâu? Con không ngủ ở Nhất Loan à??”
Chu Dương hời hợt liếc mắt nhìn qua rồi nở một nụ cười xấu xa: “Sao? Mẹ muốn dò la hành tung à?”
Tô Thiến trừng mắt với anh.
Anh lại mỉm cười, xoay người lên lầu.
*
Một lát sau, Chu Dương đi xuống, anh mặc áo sơ mi đen quần dài, xắn tay áo cũng ngồi xuống ăn sáng. Tô Hảo và Tô Thiến đã ăn xong, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm, hình như cùng là loại mà Tô Hảo đang dùng, hoặc có lẽ trong nhà chỉ có mỗi loại sữa tắm này.
Tô Hảo đứng dậy, nói: “Dì ơi, con đi lấy hành lý đây ạ.”
Tô Thiến ngỡ ngàng, bà muốn giữ cô lại, nhưng lại thôi, hơi tiếc nuối nói: “Nhanh thế à?”
Tô Hảo kéo ghế ra, cười nói: “Như vậy tiện thu dọn ạ.”
“Thôi được rồi.”
Tô Hảo đi về phía cầu thang, làn váy bị gió cuốn lấy vấn vương ống quần của Chu Dương rồi chuyển hướng lên lầu. Cô vốn cũng chẳng lôi hết quần áo ra, chỉ cần thu dọn lại một chút nhét vào trong rồi đóng lại là có thể nhấc vali lên. Cô đi thang máy xuống dưới lầu, Chu Dương đã ăn xong, anh cắn miếng táo, đứng dậy, xoay người cầm lấy vali của Tô Hảo.
Anh rất cao nên vừa bước tới đây đã che mất biết bao ánh sáng, Tô Hảo vô thức lui về phía sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách với anh.
Chu Dương nhìn cô rồi nhướng mày, sau đó đi ra cửa.
Tô Hảo xoay người ôm lấy Tô Thiến, sự ngoan ngoãn hiền dịu của cô khiến cho Tô Thiến đỏ mắt: “Ở lại nhà này thì có gì mà không tốt chứ? Dì còn có thể giới thiệu bạn trai cho con nữa…”
Tô Hảo lau khóe mắt Tô Thiến, nói: “Dì à, dù dì con cũng phải tự lập mà đúng không?”
“Không phải con đã rất tự lập rồi sao?” Càng nói Tô Thiến càng đau lòng, bà sờ mặt Tô Hảo, nói: “Phải tìm cả người yêu nữa đấy biết chưa? Đừng chỉ có mải mê làm việc.”“
“Vâng ạ, vâng ạ.” Tô Hảo mỉm cười trả lời.
Tô Thiến lại nói: “Thế dì không tiễn con nữa đâu, nếu ở công ty mà có gì tủi thân thì nhất định phải nói với dì nhé, không thì nói… nói với Chu Dương cũng được.”
“Vâng vâng vâng.” Tô Hảo ra sức trả lời.
Hai người giằng co mãi cuối cùng Tô Thiến cũng buông tay, lúc Tô Hảo đi xuống Chu Dương đã hút xong một điếu thuốc, anh ngồi ở ghế lái, cánh tay thon dài buông thõng ngoài cửa sổ xe, đầu thuốc đã bị dụi tắt. Anh nhìn về phía này, Tô Hảo gật đầu với anh, sau đó mở cửa ghế sau lên xe, lúc này điều hòa trong xe rất lạnh.
Cửa xe đóng lại, cô vẫy tay với Tô Thiến.
Chu Dương không có hứng thú thứ tình cảm quấn quấn quýt quýt này của phụ nữ, anh trực tiếp khởi động xe lái thẳng ra ngoài khu biệt thự. Xe chạy lên đại lộ, cây đại thụ hai bên đường che khuất ánh nắng của mặt trời, vậy nên trong xe không có nhiều ánh mặt trời lắm. Tô Hảo ngắm nhìn thành phố xa lạ này một lúc, bỗng nhiên một phần sơ yếu lý lịch đưa tới trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy.
Ở ghế trước Chu Dương châm thuốc, nói: “Anh nhờ trợ lý làm giúp em bản CV này, em xem xem sao.”
“Em không có kinh nghiệm nên chỉ có thể làm từ chức trợ lý phòng tài vụ.”
Tô Hảo mở ra nhìn lướt qua bản CV sơ yếu trên tay mình.
Một bản CV rất nghiêm chỉnh, nếu cô tự làm chắc cũng chẳng làm ra được một bản như vậy, cô ừ một tiếng, nói: “Cảm ơn anh, bản CV này rất ổn.”
“Ngày mai trực tiếp đến công ty báo danh luôn.” Người đàn ông ngậm điếu thuốc, giọng nói có chút không rõ ràng, trầm thấp, thật là dễ nghe, ngữ điệu mang theo sự lười nhác thường thấy.
Tô Hảo: “Ừ.”
Chỉ chốc lát sau xe đã đến trung tâm thành phố, Tô Hảo vừa quay đầu lại liền nhìn thấy biểu tượng đôi cánh của tòa nhà CBD trong một dãy các tòa nhà cao tầng.
Đầu ngón tay Chu Dương gõ cửa sổ xe, nói: “Biểu tượng đôi cánh màu đỏ kia kia chính là Phí Tiết, công ty con của tập đoàn Chu thị.”
“Là nơi em sẽ đi làm.”
Tô Hảo thò đầu ra ngoài, nhìn chằm chằm biểu tượng kia, ừ một tiếng.
Sau đó, xe rẽ vào một con đường tương đối nhỏ, trong một khu nhà cao tầng có một khu chung cư tương đối cũ, không phải là rất cũ nhưng so với vài tòa nhà bên cạnh thì trông có vẻ cũ hơn một chút. Xe dừng lại trước cửa, Chu Dương xuống xe mở cốp saura, lấy vali xuống.
Tô Hảo nhanh chóng xuống xe, đi tới.
Chu Dương xách vali đi tới đầu cầu thang, đặt vali xuống, anh nói: “Ở đây không đỗ xe được, em đi thẳng lên phòng 301 tầng ba, chìa khóa để ở trên cửa. Anh nộp tiền rồi, em cứ ở trước đi.”
Tô Hảo gật đầu, cầm lấy hành lý, còn chưa đi được hai bước thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên ở sau: “Đợi đã.”
Tô Hảo quay đầu.
Một chân Chu Dương đặt lên bậc thang đầu tiên, tay anh cầm điện thoại, cười hỏi: “Thích mẫu đàn ông kiểu gì?”
“Anh để mắt giúp em.”
Anh mỉm cười, như thể không sợ câu trả lời của cô sẽ lấy hình mẫu là anh. Cho dù câu trả lời của cô là anh, anh cũng có thể tìm cho cô một người đàn ông giống anh, dù sao cũng sẽ không phải là anh.
Lúc ấy, Tô Hảo dường như đã nhìn thấu anh, cô im lặng vài giây rồi nói: “Sao cũng được.”