Editor: Bún Thịt Nướng

Beta: Lam Lam

Hành lang và khu chung cư đều khá cũ nhưng không tới nỗi tồi tàn, bậc thang xi măng màu xám, Tô Hảo bước từng bước lên lầu, tới tầng ba, một tầng hai hộ, trên cửa phòng 301 cắm chìa khoá, của không đóng chặt. Cô rút khóa ra, kéo cửa ra bước vào, ánh sáng trong phòng cũng được, ở gần bếp và phòng ăn thì hơi tối..

Là phòng kiểu cũ, hai phòng đối diện nhau.

Đóng cửa sắt lại rồi lại đóng cửa gỗ, Tô Hảo đẩy mạnh vali vào trong phòng ngủ chính rồi ra ngoài bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Thực ra ở đây rất sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp gì lắm. Dọn dẹp xong đã gần tới trưa, cô không buồn ăn lắm nên đành ngồi trên sofa lướt di động. Cô báo bình an cho Tô Thiến trước, rồi lại chụp hình chỗ ở lần lượt gửi cho mẹ và Liêu Vân, sau đó cô vào danh bạ, gõ hai chữ “Chu Dương”.

Một mình wechat của Chu Dương xuất hiện.

Cô không nhớ hai người kết bạn với nhau lúc nào, kết bạn rồi cũng chẳng nhắn gì, mấy năm vừa rồi cô bận túi bụi không có thời gian chơi wechat.

Sau khi bấm vào, Tô Hảo đi thẳng vào chủ đề.

Tô Hảo: [Anh cọc bao nhiêu tiền vậy, em trả lại anh.]

Gửi xong, cô lại đợi.

Khoảng năm phút sau.

Chu Dương: [XXXX]

Tô Hảo chuyển tiền qua.

Lại bảy phút nữa trôi qua, bên kia mới nhận.

Chu Dương: [Đây là hợp đồng thuê nhà.]

Tô Hảo: [Ok.]

Cô mở hợp đồng ra xem, thuê nửa năm, một đóng một, không có phí dịch vụ chung cư, tiền điện nước cộng thêm tiền thuê có vẻ rất rẻ, quan trọng nhất là cô trả được.

Tô Hảo thở phào một hơi, lưu ảnh lại.

Khung chat chìm trong im lặng, cô do dự một lúc rồi bấm vào ảnh đại diện của anh, truy cập vào vòng bạn bè của anh.

Chỉ hiển thị bài đăng trong ba ngày đổ lại.

Trong ba ngày này anh đã đăng hai bài.

Bài đầu tiên là luận văn về hàng không.

Bài thứ hai là trường đua xe, rất nhiều xe sang cũng có rất nhiều trai đẹp gái xinh, anh đứng ở xa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy anh đang hút thuốc.

Anh mặc áo T Shirt màu đen cùng quần dài, nổi bần bật trong dòng người.

Tô Hảo nhìn một lúc rồi lại lặng lẽ thoát ra.

Cuộc sống của anh quá khác biệt so với cô.

*

Liêu Vân không có kinh nghiệm việc làm gì nên cũng chẳng biết khuyên Tô Hảo thế nào. Tô Hảo chỉ có thể đọc thật nhiều sách, hy vọng những gì mình học có thể sử dụng được. Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo xách túi ra ngoài, vì vẫn chưa quen với giao thông ở đây nên cô bắt taxi đi thẳng đến Phí Tiết. Logo của Phí Tiết rất dễ nhận diện, lúc tới đã qua giờ cao điểm, trong sảnh chỉ còn loáng thoáng vài người.

Tô Hảo cầm sơ yếu lý lịch đi tới tìm lễ tân.

Lễ tân rất xinh, trang điểm đẹp đẽ, nhận lấy sơ yếu lý lịch liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu nhìn sổ ghi chép, nói: “Cô lên thẳng tầng mười sáu tìm Tăng tổng nhé.”

Tô Hảo nhận lại sơ yếu lý lịch, cười nói: “Cảm ơn cô.”

Lễ tân gật đầu, không để ý tới Tô Hảo nữa.

Tô Hảo đi về phía thang máy, bấm số tầng.

Ở đây sáng loáng, phản chiếu cả bóng người, cô có chút không quen, sẽ vô thức nhìn bóng người phản chiếu lên kia.

Đinh —— một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.

Tô Hảo đi ra ngoài, hỏi han một lúc rồi rẽ sang văn phòng tổng giám đốc tài vụ, tìm Tăng tổng. Tăng tổng đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng trợ lý, anh ta bèn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh trợ lý. Tăng tổng ngơ ra mất một giây mới nhận ra đây hình như là trợ lý tài vụ hôm qua Trợ lý Lục mới sắp xếp.

Trợ lý Lục không nói rõ cô là ai, nhưng Trợ lý Lục dám sắp xếp như vậy là kiểu gì cũng có liên quan tới Chu tổng, tuy là chưa được chứng thực.

Tằng tổng nói thêm hai câu rồi cúp máy, gật đầu với Tô Hảo: “Vào đi.”

Tô Hảo lấy sơ yếu lý lịch ra, đi vào rồi để lên trên bàn Tằng tổng.

“CV tôi xem qua rồi, cô tên là Tô Hảo à?” Tằng tổng liếc mắt nhìn sơ yếu lý lịch một cái, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, hỏi.

“Đúng vậy, chào Tằng tổng.” Tô Hảo lịch sự nói.

Tằng tổng giơ tay: “Ngồi đi.”

Tô Hảo ngồi xuống.

Tằng tổng nói: “Chúng ta nói chuyện qua một chút để tìm hiểu sâu hơn nhé.”

“Vâng.” Trong lòng Tô Hảo có hơi căng thẳng nhưng sắc mặt cô vẫn rất bình tĩnh, trông rất dịu dàng ngoan ngoãn. Tằng tổng vừa hỏi vừa quan sát Tô Hảo.

Không trang điểm mà chỉ tô son thôi sao?

Làn da này cũng đẹp đấy.

Nhưng mà trông con gái nhà lành quá.

Phong cách kiểu này… có lẽ không liên quan gì tới Chu tổng lắm.

Ngoài ra, con người Chu tổng không thích ăn cỏ gần hang.

Tằng tổng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ cần không phải là bạn gái bà chủ gì đó là không cần phải áp lực.

Hai người nói chuyện qua vài câu, Tăng tổng khá hài lòng với Tô Hảo, sự nặng trĩu trong lòng Tô Hảo cũng vơi bớt. Trợ lý của Tăng tổng bước vào, dẫn Tô Hảo tới bộ phận tài vụ.

Bộ phận tài vụ đã có ba người, một người thu chi, hai người kế toán.

Nhân viên thu chi tên là Trần Ngọc, còn khá trẻ, trông rất thanh tú.

Hai kế toán, một người tên là Lục Mễ Mễ, lớn hơn Trần Ngọc một chút nhưng nom cũng còn rất trẻ, tướng mạo xinh xắn, đi một đôi giày cao gót rất cao, trông hơi đanh đá.

Kế toán còn lại rất điềm tĩnh, tên là Trương Nhàn, là người lớn tuổi nhất, lớn hơn Tô Hảo những ba tuổi, có hơi nghiêm khắc.

Sau khi đi vào, Trương Nhàn chỉ cho cô bàn làm việc, bảo Tô Hảo dọn dẹp cái bàn trước đã.

Sau khi nhìn thấy Tô Hảo, Lục Mễ Mễ chậc một tiếng, quay người đi tiếp tục làm việc của mình.

Chỉ có Trần Ngọc là lập tức chào hỏi Tô Hảo.

Tô Hảo đáp lại cô ấy bằng một nụ cười, cô đứng cạnh bàn, bắt đầu dọn dẹp các loại đơn trên mặt bàn.

*

Hơn mười giờ sáng, cửa thang máy ở tầng mười sáu Phí Tiết mở ra, Trợ lý Lục cầm tài liệu đi theo sau Chu Dương. Chu Dương cầm di động, vừa cúi đầu nhìn liền bật cười, ngón tay thon dài một lúc sau mới bắt đầu gõ, ngang qua bộ phận tài vụ, anh vừa khéo ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài vô tình nhìn lướt qua.

Nhìn thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng váy chữ A màu đen đứng bên cạnh bàn, bộ quần áo công sở rất tôn dáng người, trước có ngực sau có mông, eo nhỏ như cành liễu, tóc đen như mực.

Chỉ bóng lưng thôi cũng khiến người ta mê mẩn.

Bước chân Chu Dương sững lại, nhìn thêm một lúc.

Người này là ai?

Anh nghiêng đầu, đang định hỏi Trợ lý Lục.

Thì cô gái kia quay người lại, để lộ ra góc nghiêng, tiếp đó, cô ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy Chu Dương. Hai người nhìn nhau, Chu Dương đã nhìn rõ mặt cô.

Anh ngây người, nửa giây sau, Chu Dương nhướng mày rồi sải bước rời khỏi đó.

Tô Hảo cũng nhìn sang chỗ khác, tiếp tục làm việc của mình.

Trợ lý Lục vội vàng đuổi theo Chu Dương, trước khi đi còn liếc nhìn Tô Hảo mấy lần, đây là Tô Hảo – trợ lý tài vụ mới tới.

Bàn đã được dọn sạch sẽ, Tô Hảo phân loại sổ sách xong xuôi thì nghe thấy Lục Mê Mễ đứng dậy, cầm luôn cả sổ của Trần Ngọc: “Để tôi giúp cô nộp cho Chu Dương luôn nhé.”

Trần Ngọc bĩu môi, nhưng cũng chẳng phản kháng nổi, cô ấy tức giận, nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót đang phát ra tiếng kêu độp độp khi đi của Lục Mễ Mễ rồi quay đầu phàn nàn với Trương Nhàn.

“Cô ta ỷ Chu tổng chiều cô ta nên cứ gọi thẳng tên người ta ra ý! Hừ.”

Dường như Trương Nhàn không thèm để ý tới cuộc cãi cọ này của bọn họ: “Em mau ghi chép sổ sách cho xong đi, rồi đi tính lại tiền mặt trong két sắt, một mình làm không xuể thì kêu Tô Hảo giúp em.”

Tô Hảo nghe thấy tên mình lập tức xoay người, đợi lệnh.

Trần Ngọc nhìn Tô Hảo một cái, cười tủm tỉm nói: “Vậy chị qua đây giúp em nha.”

“Được.” Tô Hảo mong còn không kịp, đâu thể suốt ngày cứ dọn dẹp bàn được. Cô đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Trần Ngọc.

Trần Ngọc cầm lấy sổ kế toán, bên trên có rất mục chi, cô ấy chỉ vào màn hình máy tính: “Chị nhập tất cả vào đi, làm xong thì nói với em.”

“Được.”

*

Bận đến hơn mười một giờ bốn mươi phút trưa, Tô Hảo mới đến nên không biết ăn cơm ở đâu, là Trần Ngọc dẫn cô xuống căn tin tự phục vụ ở tầng hai. Cả căn tin được trang trí rất thời thượng, vì cả toà nhà này đều là của Phí Tiết nên tất cả nhân viên đều ào tới lầu 2 để ăn cơm.

Hơn nữa phần lớn đều là người trẻ, bộ phận phát triển, bộ phận kỹ thuật, ai ai cũng chào hỏi Trần Ngọc, còn hỏi bên cạnh Trần Ngọc là ai?

Trần Ngọc cười giới thiệu.

Lúc mới đầu Tô Hảo còn hơi luống cuống, sau đó cũng dần thoải mái hơn, người ta chào cô, cô cũng gật đầu mỉm cười.

Hai người lấy cơm canh và đồ ăn rồi đi tới bàn chân cao ở cạnh cửa sổ, chỗ này có điều hoà mát. Vừa ngồi xuống Trần Ngọc đã thở phào một hơi, nói: “Mát quá.”

Tô Hảo húp một miếng canh trước.

Trước mặt là tấm kính thuỷ tinh trải dài từ trần xuống sàn, liếc mắt một cái là thấy được cả khung cảnh tầng một. Lúc này có một chiếc Maserati màu đỏ thẫm vút một cái chạy đến trước cửa tòa nhà.

Cửa sổ trời của xe ô tô mở ra, một người phụ nữ mặc áo tay ngắn lộ eo ngồi ở ghế lái, cầm di động ngẩng đầu liếc nhìn lên trên trên. Gương mặt đó cực kỳ diễm lệ, đẹp tựa một đóa hồng rực rỡ, vô cùng nóng bỏng.

Những người ngồi ăn ở bàn chân cao đều quay sang nhìn cô ta.

Thậm chí cô ta còn duỗi đôi chân dài ra, đặt bàn chân lên sàn, có vẻ định đứng dậy.

“Lại tới tìm Chu tổng rồi, tiếc là Chu tổng đang họp.” Trần Ngọc cười hihi hai tiếng, đầu ngón tay gõ gõ lên kính thuỷ tinh phát ra tiếng cộp cộp.

Lúc đi xuống ăn cơm, cửa phòng họp vẫn đóng, bên trong mở đèn, Trương Nhàn cũng bị gọi đi họp rồi. Tô Hảo gắp đồ ăn, ăn một miếng, ánh mắt vẫn nhìn người con gái đang gọi điện thoại hình như có hơi giận dỗi kia. Lục Mễ Mễ ngồi ở gần đó đang ăn cơm chậc một tiếng nói: “Cứ bảo là nữ chủ động, nam kiểu gì cũng cắn câu, cô tiểu thư nhà họ Lý này vẫn chưa bỏ cuộc à.”

“Theo đuổi lâu lắm rồi còn gì.”

Trần Ngọc nghe xong thì dán sát lại gần Tô Hảo, rồi cãi lại Lục Mễ Mễ: “Ít nhất thì Chu tổng người ta còn đáp lại, kiểu gì cũng thành công thôi, chị không tin thì đợi mà coi.”

Lục Mễ Mễ hung hăng lườm Trần Ngọc một cái: “Cô thì hay rồi!”

“Cô tưởng bản thân mình trông dịu dàng thuỳ mị là có thể khiến Chu tổng thích hả? Xì, anh ấy không thích kiểu như cô đâu.” Ngón tay sơn móng màu đỏ tươi của Lục Mễ Mễ chỉ vào Trần Ngọc, lướt lên lướt xuống, cực kỳ khinh miệt. Tô Hảo lặng lẽ lùi ra sau, tránh cho khói lửa của cuộc chiến lan tới chỗ mình.

Cô cúi đầu im lặng tiếp tục ăn cơm.

“Tôi không hề dịu dàng thuỳ mị nhé.” Trần Ngọc há miệng định cắn.

Lục Mễ Mễ hừ một tiếng, đúng lúc nhìn thấy Tô Hảo, cô ta nói ngay: “Cũng phải, sau khi nhìn thấy Trợ lý Tô, tôi mới biết cô còn chẳng xứng với mấy chứ dịu dàng thuỳ mị nữa là.”

Trần Ngọc tức đến muốn chết.

Suýt chút nữa xông qua đánh Lục Mễ Mễ.

Đúng lúc dưới lầu rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.

Tiểu thư nhà họ Lý kia chân đi giày cao gót, tay cầm điện thoại bước lên bậc thang, chiếc Maserati đỏ đậm kia ngạo nghễ dừng ở trước cửa.

Mấy người bọn họ cứ thế nhìn cô ta dần khuất bóng trên bậc cầu thang.

Trần Ngọc cũng không cãi cọ với Lục Mễ Mễ nữa, cô ấy thu lại cái nhìn, cúi đầu ăn cơm nói: “Thuỳ mị nết na có gì mà không tốt, Chu tổng đúng là chẳng có mắt nhìn người.”

“Chỉ thích hoa hồng có gai thôi, hừ.”

Giọng nói thì thầm, nghe có chút không cam tâm.

Tô Hảo liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Trần Ngọc trông rất duyên dáng nhưng lại trang điểm rất đậm, xem ra là làm vậy vì anh.

Lúc trước cô theo đuổi anh, cô quả thật không biết anh thích mẫu người thế nào.

Cô để mặt mộc suốt ngày, lúc nào cũng làm mấy chuyện dịu dàng thuỳ mị.

Cô mỉm cười, bưng bát canh lên tiếp tục húp.

*

Ăn trưa xong còn được phát trái cây, ai cũng có một hộp, Tô Hảo và Trần Ngọc mỗi người cầm một hộp lên lầu. Bọn cô ăn từ từ nên thang máy đã không còn đông đúc nữa, khá rộng rãi.

Đến tầng mười sáu, cửa thang máy tinh một tiếng, hai người bước ra khỏi thang máy. Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy tiểu thư nhà họ Lý đứng ở bên ngoài phòng họp, đôi chân dài đung đưa, đang sốt ruột đứng đợi.

Lúc này cửa phòng họp mở ra, Chu Dương kéo kéo cổ áo bước ra ngoài, trả lời tiểu thư nhà họ Lý: “Buổi chiều anh còn phải họp, em chạy tới đây là để ăn cơm căng tin anh à?”

“Cũng được mà.” Tiểu thư nhà họ Lý đứng thẳng người dậy, giọng nói ỏn ẻn.

“Được thôi.” Chu Dương nhận lấy điếu thuốc trợ lý Lục đưa tới, đang chuẩn bị châm lửa thì nhìn thấy hai người Tô Hảo, Trần Ngọc vội vàng chào hỏi: “Chào buổi trưa Chu tổng.”

Chu Dương mỉm cười: “Xin chào.”

Tô Hảo cũng gật đầu với anh: “Chào Chu tổng.”

Chu Dương cũng gật đầu.

Tô Hảo đẩy cửa văn phòng ra, cùng Trần Ngọc đi vào trong.

Đóng cửa lại, chặn lại ánh mắt đang quan sát của tiểu thư nhà họ Lý kia. Tô Hảo ngồi xuống ghế văn phòng, mở hộp trái cây ra, nhìn thấy di động có tin nhắn mới.

Cô đưa tay cầm lấy.

Chu Dương gửi tin nhắn sao?

Cô hơi sững người, rồi mở ra.

Anh gửi tới hai bức ảnh.

Toàn là đàn ông, đều rất điển trai.

Trong đó có một người trông có vẻ hơi badboy.

Tô Hảo lưỡng lự một hồi rồi chọn người này, gửi lại cho anh

Tô Hảo: [Người này.]

Mấy phút sau, wechat đổ chuông thông báo.

Chu Dương: [Cũng biết chọn đấy.]

Tô Hảo: [Là anh biết chọn mà.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play