Editor: Trang
Beta: Lam Lam
Anh không trả lời lại nữa, Tô Hảo cầm tăm lên bắt đầu ăn hoa quả, ăn một chút đã no, cô đóng nắp hộp lại, chuẩn bị ngủ trưa. Di động bên cạnh đột nhiên đổ chuông thông báo, là Tô Thiến gửi tin nhắn tới.
Tô Thiến: [Hảo Hảo, ngày đầu tiên đi làm con thấy thế nào? Chu Dương đến công ty chưa?]
Tô Hảo: [Cũng thoải mái ạ, anh ấy tới công ty rồi, vừa xuống ăn cơm rồi ạ.]
Ở đầu bên kia, Tô Thiến chợt nhận ra, bà lại nhắc tới Chu Dương rồi.
Haiz.
Tô Thiến: [Thế thì được, hai hôm nữa tới cuối tuần, nhớ qua nhà dì ăn cơm nhé.]
Tô Hảo: [Vâng ạ, nếu không tăng ca thì con sẽ qua ạ.]
Tô Thiến: [Ừ.]
Hai người lại hàn huyên một hồi, Tô Hảo mới bỏ điện thoại di động xuống, bắt đầu ngủ trưa.
*
Buổi chiều khá nhiều việc, Tô Hảo luôn đi theo Trần Ngọc cùng cô ấy làm việc, thỉnh thoảng sẽ thống kê sổ sách giúp Lục Mễ Mễ. Lục Mễ Mễ làm việc dứt khoát thẳng thắn mạnh mẽ, Tô Hảo đi theo cô ta có chút căng thẳng, sợ làm sai. Lục Mễ Mễ cho Tô Hảo là loại người y như Trần Ngọc, cô ta nói: “Cô ý, chẳng hợp làm thống kê gì cả, chỉ hợp làm xuất nhập với Trần Ngọc thôi.”
Tô Hảo mỉm cười, cúi đầu làm tiếp.
Không để ý đến cô ta.
Lục Mễ Mễ hừ lạnh một tiếng, giao lại toàn bộ mọi chuyện trong tay mình như cô.
Thường là xuất nhập quản lý tiền, kế toán quản lý sổ sách, nhưng vị trí trên cao thường đều là từ kế toán lên. Lục Mễ Mễ vừa nhìn đã biết là cô gái có chút dã tâm.
Lúc nghỉ trưa, Trần Ngọc kéo Tô Hảo vào một nhóm.
Nhóm này tên là: [Bao giờ tình yêu mới gõ cửa nhỉ (6)]
Tô Hảo: “...”
Trong nhóm toàn là nhân viên công ty Phí Tiết, Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc tuy không ưa nhau, nhưng cũng ở trong nhóm. Lục Mễ Mễ liền một lúc gửi bảy tám tấm ảnh vào.
Cô mở ra xem.
Là ảnh chụp Chu Dương cùng vị tiểu thư Lý gia kia ăn cơm ở căn tin lầu hai. Xung quanh còn có mấy giám đốc cấp cao, Tăng tổng và Trợ lý Lục cũng ở đó, chỉ là đứng cách khá xa mà thôi.
Tiểu thư Lý gia gọi thịt bò bít tết, rồi hình như ăn không quen, cầm nĩa chọc chọc miếng thịt bỏ, lông mày mang theo sự chíu khọ.
Chu Dương ngồi dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt thản nhiên, ung dung.
Nhưng trai xinh gái đẹp, đúng là rất đẹp mắt.
Đường Yêu Yêu: [Tiểu thư nhà họ Lý này là nhà họ Lý đó á hả?]
Quan Tiêm: [Đúng, là nhà họ Lý đó đấy, toàn là nhà giàu có tiếng cả.]
Trần Ngọc: [Cô ấy theo đuổi Chu tổng bao lâu rồi tôi còn không nhớ rõ nữa ấy chứ.]
Đường Vĩ: [Được nửa năm rồi, người ăn chơi như Chu tổng mà chịu được cô đơn tới nửa năm rồi cơ à? Hay là anh ấy càng ngày càng kén chọn chăng?]
Lục Mễ Mễ: [Ha, có lẽ là chơi đã rồi.]
Trần Ngọc: [Rõ ràng rồi còn gì, thế này là sắp thành công rồi.]
Lục Mễ Mễ: [Hừ.]
Hai người lại cãi nhau trong nhóm, Tô Hảo thấy thế, lặng lẽ tắt thông báo nhóm rồi rời khỏi cuộc trò chuyện.
Lúc này là giữa tuần, không nhiều việc lắm, sáu giờ đã tan làm. Tô Hảo cùng Trần Ngọc đi xuống sảnh, Trần Ngọc hỏi Tô Hảo: “Chị ở đâu thế?"
Tô Hảo nhớ tới tên tiểu khu: “Ở Hoa Huy.”
“Hoa Huy sao! Chị thuê được phòng ở đó sao? Thế chị đi làm gần lắm.” Trần Ngọc mặt đầy hâm mộ, Tô Hảo cười cười nói: “Đúng là gần, chắc do tôi ăn may.”
“Ai, lần nào em cũng phải ngồi 45 phút tàu điện ngầm, chị rẽ ra từ đây xong đi xuống hầm đi bộ, sau đó quành thêm lần nữa là đến chỗ chị ở rồi, gần lắm, chị mà biết đi là mười phút tới nơi.” Trần Ngọc chỉ vào con đường lớn dành cho người đi bộ cho Tô Hảo xem.
Trong lòng Tô Hảo cảm kích: "Cảm ơn cô, sáng nay tôi gọi xe tới đây đấy.”
“Gần thế chắc chỉ trả giá khởi điểm thôi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Hai người hàn huyên một hồi, Tô Hảo đưa mắt nhìn theo Trần Ngọc vào ga tàu điện ngầm rồi mới rẽ vào con đường lớn kia, đi bộ theo lời Trần Ngọc vừa chỉ.
Quả nhiên, rất nhanh đã đến khu chung cư Hoa Huy.
Cô tiện thể mua luôn thức ăn ở siêu thị bên cạnh, chuẩn bị nấu cơm tối nay, mới vừa đi tới đầu cầu thang, wechat đã đổ chuông thông báo, cô cúi đầu nhìn.
Chu Dương: [Nửa tiếng nữa cậu ấy đến chỗ em.]
Ai cơ?
Tô Hảo ngẩn ra vài giây, sau đó mới nhận ra, là người đàn ông anh giới thiệu hồi trưa. Lúc này cô mới phát hiện mấy phút trước, có một người kết bạn wechat với cô.
Vì cô chưa xem điện thoại nên chưa đông ý.
Bây giờ cô liền ấn đồng ý.
Tên là: Thẩm Hách.
Tô Hảo thở ra một hơi, nhìn avatar của người này, lại nhìn avatar của Chu Dương ở ngay dưới, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Bao nhiêu năm như vậy, những thứ nên quên cần phải quên thôi.
Cô bước nhanh lên lầu, nhét đồ ăn đã mua vào trong tủ lạnh, lại nhìn quần áo mình mặc trên người, vì lịch sự, vẫn nên thay đồ thì hơn. Cô vào phòng ngủ chính, thay một cái váy đen, đống quần áo này là Liễu Vẫn dẫn cô đi mua trước khi tới đây.
Sau khi thay xong đi ra, điện thoại đổ chuông thông báo.
Cô cúi người cầm lấy.
Thẩm Hách: [Tô Hảo, tối nay ăn tối với nhau nhé? Anh sắp tới nơi rồi.]
Tô Hảo sững người, nhắn lại.
Tô Hảo: [Được, anh đến thì nhắn tin cho tôi nhé.]
Thẩm Hách: [Được.]
Cầm điện thoại di động, Tô Hảo sững người tại chỗ một hồi, sau đó lại đi tới ban công, nhìn ra ngoài, đáng tiếc đối diện ban công này là mặt trong của khu chung cư, chỉ có cửa sổ ở phòng bếp mới nhìn ra được con đường bên ngoài. Tâm trạng của cô bình tĩnh đấy nhưng ít nhiều vẫn có chút lúng túng, cô quay người cầm túi lên, ngại để cho người ta đợi nên Tô Hảo đã đi ra ngoài luôn.
Cô ít khi mang giày cao gót, đôi giày đang đi trên chân này là giày để thấp, giờ này hoàng hôn sắp tắt, tàn dương lơ lửng trong trung, Tô Hảo nhìn điện thoại mấy lần.
Chỉ một chốc sau, một chiếc Mercedes - Benz màu đen đã đến cửa khu chung cư.
Beep beep hai tiếng.
Di động Tô Hảo cũng đổ chuông, cô ngước mắt lên.
Nhìn thấy ngồi trong xe là một người đàn ông còn trẻ đang mỉm cười với cô, tướng mạo tuấn tú, là người mà hôm nay Chu Dương gửi ảnh tới, cô đi về phía chiếc xe.
Từ xa, chiếc váy đen của cô bị gió cuốn lên, gió khác to, chiếc váy rung rinh, nhưng lại khiến cho da cô trắng hơn. Thẩm Hách ho khụ một tiếng, vội vàng bước xuống xe, mở cửa xe cho cô. Tô Hảo hơi sững người, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Thẩm Hách đáp lời, tâm trạng rất vui, xoay người đi về phía ghế lái.
Cậu… thích mẫu con gái dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng thế này.
Tìm được rồi!
Trong xe có mùi nước hoa thoang thoảng, Tô Hảo yên lặng ngồi ấy, cửa xe mở ra, Thẩm Hách ngồi vào, cười hỏi: “Hảo Hảo, em muốn ăn gì?”
Tô Hảo nhìn Thẩm Hách, chần chừ một chút, nói: “Gì cũng được.”
“Thật ngại quá, còn chưa kịp trò chuyện mà đã hẹn em đi ăn rồi, chủ yếu là vì anh vốn ở thủ đô, lần này tới đây là để xử lý giúp anh rể anh ít việc nên tiện qua đây luôn. Anh muốn gặp em trước khi rời khỏi đây.”
“Không sao.”
“Em có thấy hơi đột ngột không?”
“Không sao.”
“Thế thì may quá, trên đường tới đây, anh còn sợ em sẽ không chịu xuống.”
“Không đâu.”
Tô Hảo trả lời ngắn gọn, nhưng giọng nói của cô rất dịu dàng, trong xe ngoài mùi nước hoa thoang thoảng ra thì giọng nói của cô là hấp dẫn nhất. Thẩm Hách nắm chặt tay lái.
Người anh Chu Dương giới thiệu quả là đỉnh.
Tìm theo đúng mẫu mà cậu thích.
Xe chạy vào đại lộ, tàn dương càng ngày càng nhạt, bên phía chân trời đã loáng thoáng mây xám, che khuất cả nửa chân trời,.Tô Hảo túm chặt lấy túi, vừa nhìn đường vừa nhìn khung cảnh bên ngoài, cô chần chừ một lúc rồi nói: “Anh có biết chuyện của em không?”
Cô hỏi trong sự lo lắng.
Những lời mẹ dặn và nỗi lo của mẹ khiến cô không thể nhún nhường.
Tuy rằng mối quan hệ trước đó không phải thứ mà cô mong muốn, nhưng trong lòng mẹ cô, đó vẫn là một cái hố mà mẹ cô không thể nào vượt qua nổi.
Tô Hảo hiểu được tâm trạng của mẹ.
Cũng tôn trọng suy nghĩ của bà, cho nên cô nguyện ý bước ra để thử.
“Anh biết, thời đại nào rồi chứ, Hảo Hảo, em đừng để ý mấy thứ đó, anh không để ý đâu.” Thẩm Hách quay đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chân thành.
Tô Hảo lập tức thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Hách đắm đuối trước nụ cười này, mãi một lúc sau mới di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Không khí trong xe lập tức trở nên thoải mái hơn, Tô Hảo ngắm nhìn thành phố này, bàn tay nhẹ nhàng chống lên thành cửa sổ. Thẩm Hách nghe theo lời Tô Thiến, đặt bàn tại một nhà hàng đồ Quảng Đông không phải cao cấp lắm nhưng rất ngon, đưa Tô Hảo tới ăn. Thẩm Hách vốn tưởng Tô Hảo cùng lắm là tính cách dịu dàng, nào ngờ tới lúc ăn cơm, cô cũng rất săn sóc người khác, quan trọng nhất là, lúc cậu nói chuyện, cô sẽ chống tay vào cằm, chăm chú lắng nghe.
Mắt cô đẹp như những vì tinh tú.
Chăm chú lắng nghe cậu nói.
Trông như thể rất sùng bái cậu, tâm trạng của Thẩm Hách vui lắm.
Tuy là lúc trò chuyện, Thẩm Hách chuyển chủ đề hơi nhanh, nhưng Tô Hảo không hiểu sẽ hỏi, Thẩm Hách cũng rất nhiệt tình sẽ giải thích cho cô.
Trong bữa ăn.
Nhân lúc Tô Hảo đi toilet.
Thẩm Hách gửi tin nhắn cho Chu Dương.
Thẩm Hách: [Trời ơi, anh Chu Dương, Tô Hảo tuyệt vời quá, em rất thích cô ấy a a a a.]
Chu Dương: [Hửm?]
Thẩm Hách: [Em không biết cảm ơn sao cho xiết.]
Chu Dương: [Mới gặp có một lần đã thích vậy sao? Mày cứ như chưa thấy con gái bao giờ vây.]
Thẩm Hách: [Không hề! Anh không hiểu được đâu.]
Đầu bên kia, Chu Dương không trả lời nữa. Đúng lúc này Tô Hảo quay lại, Thẩm Hách đặt điện thoại xuống, ánh mắt cậu chợt loé lên tia sáng, cậu nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian.
Cậu hỏi: “Hảo Hảo, em biết chơi bida không?”
Tô Hảo ngồi xuống, cầm khăn giấy lau tay, nhìn cậu một cái, lắc đầu: “Em không biết.”
“Vậy để anh dạy em nhé?”
“Được.”
Tô Hảo cũng liếc mắt nhìn di động, còn sớm.
“Đi thôi.” Thẩm Hách quyết định rất nhanh, cậu tiện tay cầm phiếu thanh toán lên, kết quả không thấy phiếu thanh toán đâu, cậu nhìn Tô Hảo, Tô Hảo cầm túi lên nói: “Bữa này em mời, bữa sau anh mời.”
Có qua có lại, cũng không làm cậu mất mặt.
Thẩm Hách sững người rồi cười nói: “Được.”
Tô Hảo mỉm cười, đi sánh vai với cậu, hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra khỏi nhà hàng, ngay bên cạnh là CLUB Tinh Không. Thẩm Hách dẫn Tô Hảo đi vào và giải thích với cô quy định làm việc của CLB này.
Thẩm Hách đặt một phòng riêng ở lầu hai, sau khi đi vào, Thẩm Hách đưa cho Tô Hảo một cây gậy đánh bóng, Tô Hảo vội vàng đặt túi xuống, nhận lấy, Thẩm Hách cũng cầm một cây, nhướng mày cười xấu xa với Tô Hảo: “Em đoán xem anh phải mất bao lâu mới dọn sạch được đống bóng trên bàn.”
Tô Hảo nể tình trả lời: “Chắc là nhanh thôi.”
Mặt mày Thẩm Hách vui vẻ, cậu nhìn Tô Hảo rồi bật cười một tiếng. Cậu nhấc cây gậy lên, vừa đánh vừa trò chuyện với cô.
Lúc này, cửa phòng bao bị một bàn tay đang kẹp thuốc lá đầy ra, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương liếc vào, chỉ thấy Tô Hảo đang ôm lấy cây gậy, xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại mang theo cảm giác khó tả lời bằng. Cô dịu dàng nhìn Thẩm Hách đánh bóng, thỉnh thoảng lại mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bóng lọt lưới, mắt cô hơi ánh lên tia sáng, vừa hay có thể mãn nguyện tấm lòng ham ra vẻ của đàn ông.
Nhìn mặt Thẩm Hách là biết, lúc này cậu đang đắc chí lắm.
Phía sau còn có những người khác.
Giọng Lý Dịch nho nhỏ: “Đây là Tô Hảo sao? Một thằng đàn ông bị người ta nhìn một cách sùng bái như thế nhịn được chắc?”
Tàn thuốc trên đầu ngón tay bị gió thổi mất một đoạn, Chu Dương nhìn cô gái mặc chiếc váy đen ngắn kia, ánh sáng trong phòng hơi tối, cô gái mềm mại như trước, trong mắt cô dường như chỉ có mình Thẩm Hách, nguyện ý mềm nhũn vì cậu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa củ cải trắng: Ồi, sắp có người phải nuốt lại lời mình nói rồi. Vỗ tay.