Trans: An An

Beta: Lam Lam

Thẩm Hách: [Chưa đâu, nhưng là chuyện sớm muộn thôi.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Chu Dương bèn ném điện thoại vào ngăn để đồ rồi thắt dây an toàn, khởi động xe. Mới chạy được một đoạn ngắn, WeChat lại vang lên một tiếng “ting”.

Anh nhân lúc dừng đèn đỏ liếc qua nhìn một cái.

Tô Hảo: [Chu Dương, cảm ơn anh đã tận tâm như vậy, em thực sự không biết phải cảm ơn sao cho xiết.]

*

Tô Hảo uống xong ly sữa bèn cầm sách lên đọc, vài phút sau, điện thoại đổ chuông thông báo, cô tiện tay cầm lên nhìn. 

Chu Dương: [Không có gì.] 

Tô Hảo nhìn một lúc rồi từ từ đặt điện thoại xuống. Cô cảm thấy tâm trạng mình đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, không còn nhiều dao động mạnh mẽ như lúc mới đến. Giữa cô và anh tồn tại một khoảng cách xa xôi, cô chẳng biết anh thích gì, yêu gì, vậy mà ngày xưa còn dám nói là mình thích anh.

Trước khi đi ngủ, Tô Hảo gọi video cho mẹ. Bà vừa mới khỏi cơn bệnh, tuy sắc mặt vẫn còn trắng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Gần đây mẹ hay đi dạo trong vườn, hít thở không khí trong lành, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.”

“Cho mẹ xem chỗ con ở xem nào.”

Tô Hảo đành bật đèn trong phòng lên, xỏ dép lê, đi xuống giường, nói: “Hai phòng ngủ, một sảnh ạ, giá thuê cũng không đắt. Khi nào mẹ khỏe hơn thì phải tới đây chơi nhé, ở đây có chỗ để ở.”

“Được.” Mẹ nhìn quanh một vòng, nhận ra dù căn phòng cũng đã hơi cũ, nhưng lại khá rộng rãi: “Cũng được, là Tô Thiến tìm cho con à?”

“Không phải ạ.” Tô Hảo nói xong bèn dừng lại một chút. Mẹ cô ngạc nhiên, một lúc sau mới mỉm cười hỏi: “Chu Dương cũng đến tuổi kết hôn rồi nhỉ? Những gia đình như nhà họ thường rất coi trọng việc môn đăng hộ đối.”

Tô Hảo dựa lên tay vịn của ghế sofa, cô hiểu ý của mẹ. Hồi đó, mẹ cũng đã khuyên cô đừng có mà vấn vương tới mấy chuyện đó. Cô ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Vâng, con hiểu rồi.”

Thành Linh nói tới thế này, bà cũng biết con gái đã hiểu ý mình, nên không tiếp tục nói nữa. Bà chỉ hỏi: “Con còn tiền không? Mẹ để cho con một cái thẻ ngân hàng trong cái áo khoác đen ở vali đấy nhé.”

“Mẹ!”

“Thẻ đó con để lại cho mẹ dùng mà.” Tô Hảo nói xong bèn xoay người về phòng, đi tìm cái áo khoác kia. Thành Linh dịu dàng mỉm cười: “Mẹ không cần nhiều tiền như vậy đâu, con ở ngoài vất vả…”

Tìm được chiếc thẻ, Tô Hảo rất là không biết làm sao, cô nhìn mẹ mình trong cuộc gọi video. Hai mẹ con với gương mặt hao hao giống nhau, tính cách cũng chẳng khác là mấy, hai người nhìn nhau một lúc.

Tô Hảo lườm yêu mẹ mình một cái.

Thành Linh bật cười, vẫn rất dịu dàng.

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi video. Nhìn đồng hồ, đã rất muộn. Tô Hảo quay lại giường, đặt điện thoại xuống, tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Hảo dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng. Sau khi ăn xong, cô đi bộ đến công ty.

Trần Ngọc và Trương Nhàn đã đến trước, cả hai đều đang ăn sáng. Trong văn phòng đã ngập mùi miến xào và hủ tiếu nước. Tô Hảo chào hai người.

“Trần Ngọc, chị Trương Nhàn, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, mấy cái hóa đơn hôm qua em đã xử lý xong chưa? Nếu xong rồi thì đưa cả chỗ này cho Tăng tổng nhé.” Trương Nhàn đặt một xấp giấy tờ và một quyển sổ lên bàn. Tô Hảo nhận lấy, thì bất ngờ Trần Ngọc hớt hải chạy tới, vội vàng cầm lấy một xấp hóa đơn thanh toán, miệng còn đang mút sợi mì: “Em… em quên ghi sổ tối qua rồi. Tô Hảo, chị giúp em ghi xong cái này trước rồi nộp luôn nhé.”

“Sao cô cứ như thế mãi vậy? Việc hôm nào phải ra hôm đấy chứ.” Lục Mễ Mễ vừa bước vào đã thẳng thắn trách móc, tiện tay đặt một quả táo cùng một hộp sữa lắc xuống.

Trần Ngọc vừa nhai mì vừa lúng búng nói: “Tan làm rồi họ mới nộp lên, ai cũng kêu là phải báo cáo trong ngày. Em làm xong cho họ thì đã quá giờ tan ca mất rồi.”

“Xì, chẳng được tích sự gì cả.”

“Chị …”

Tô Hảo vội bước lên, nhận lấy rồi nói: “Để tôi, để tôi.”

Cầm lấy xấp hóa đơn thanh toán, Tô Hảo quay lại bàn làm việc, ngồi xuống, cúi đầu bắt đầu sắp xếp rồi ghi sổ. Vì thế mà trễ mất một chút, bên phía trợ lý của Tăng tổng đã gọi điện thúc giục hai lần.

Vì là Tô Hảo đang làm, nên lại chuyển sang giục cô.

Tô Hảo có hơi rối, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, dù làm không nhanh nhưng cũng phải làm cho tốt. Bên kia, Trần Ngọc cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, rồi mới kéo ghế qua giúp đỡ.

Nhưng Tô Hảo đã làm gần xong rồi, hai người kiểm tra lại số liệu, tất cả đều khớp. Tô Hảo liền ôm lấy toàn bộ sổ sách và hóa đơn, đi về phía văn phòng của Tăng tổng.

Vừa ra khỏi cửa, Tô Hảo vội liếc đồng hồ, không ngờ đã trễ mất một tiếng, lúc này đã gần mười rưỡi rồi. Đã quá thời gian nộp công việc, Tô Hảo hơi lo lắng, cô khẽ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng của Tăng tổng từ sau cửa vọng ra.

Tô Hảo đẩy cửa bước vào, đặt đồ lên bàn làm việc lớn, Tăng tổng không nhìn cô, vẫn chăm chú vào bảng báo cáo trên máy tính, giọng điệu vẫn vậy: “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rưỡi ạ.” Trong lòng Tô Hảo giật thót, cô đáp.

“Còn biết là mấy giờ à?” Tăng tổng đưa tay lật sổ sách, ánh mắt dừng lại trên xấp hóa đơn vừa được nhập xong kia, chữ viết rõ ràng, đẹp mắt.

“Sau này đừng để tôi phải thúc giục như thế nữa.” Anh ta nhìn một lúc rồi tiện tay gập sổ sách lại.

“Vâng.”

Tô Hảo gật đầu.

“Ra ngoài đi.”

Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, vội quay người đi, nhưng lại nhìn thấy Chu Dương đang ngồi trên sofa, chân gác chéo, uống cà phê. Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang lật tờ tạp chí mà không hề ngẩng đầu lên.

Tô Hảo ngây người mất một lúc.

Rồi cô nhanh chóng bước ra cửa. Sau khi đi ra ngoài, cô hơi thững lại một chút rồi mới trở lại văn phòng. Về đến bàn làm việc, cô thấy điện thoại có thông báo tin tức, Tô Hảo mở ra xem.

Ánh sáng trên đầu đột nhiên tối sầm, Tô Hảo ngẩng đầu lên, chạm mặt Trần Ngọc. Trần Ngọc ho khụ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, đặt tay lên bàn, hỏi: “Này, ban nãy chị bị Tăng tổng mắng à.”

Tô Hảo đặt điện thoại xuống, nói: “Ừ, sau này trước khi tan làm, chúng mình cùng làm xong hết tất cả mọi việc đã nhé.”

Trần Ngọc nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Được, được.”

Sắc mặt cô ấy cũng trở nên tươi tắn hơn.

Tô Hảo mỉm cười.

*

Hôm nay là một ngày bận rộn, buổi chiều có một cuộc họp, đa số mọi người đều tới tham gia. Trương Nhàn cũng đi, nhưng hình như Chu Dương đã nổi nóng, trong phòng họp người đàn ông không nói một lời nào, trên bàn toàn là các đơn khiếu nại. Sau khi kết thúc cuộc họp, mặt mũi của mọi người đều tái mét, sắc mặt của Trương Nhàn cũng vậy. Một lúc sau, một nhóm người đi ra ngoài, dẫn đầu là Chu Dương, nghênh ngang rời khỏi đó.

Sau khi anh đi rồi, sắc mặt của Trương Nhàn mới có phần khá hơn.

Lục Mễ Mễ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Nhàn không thèm để ý Lục Mễ Mễ, Trần Ngọc kéo tay Lục Mễ Mễ, ra hiệu đừng hỏi thêm.

Sau đó, không khí trong văn phòng dần trở nên dễ chịu hơn. Tô Hảo vẫn chăm chú làm việc, trước khi tan làm, cô đã cùng Trần Ngọc xử lý xong các hóa đơn thanh toán.

Gần sáu giờ là cô tan làm. 

Cô cầm theo túi xách nhỏ, bước ra khỏi thang máy. Vừa đến đại sảnh, cô đã thấy chiếc Maserati đỏ lao tới, vút một cái dừng lại trước cửa một cách ấn tượng.

Cửa xe mở ra, Lý Tú tháo kính râm, đôi chân dài bước xuống, ngay khi nhìn thấy Tô Hảo, cô ta nhướng mày, cầm điện thoại lên gọi cho Chu Dương.

Một phút sau, cô ta bỏ điện thoại xuống, gọi với Tô Hảo: “Cô đã tan làm rồi à?”

Tô Hảo đang chuẩn bị đi ra vỉa hè, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, đáp: “Đúng vậy.”

“Chu Dương không có ở công ty sao?” Lý Tú hỏi với giọng điệu khá kiêu ngạo.

Tô Hảo dừng lại một chút, đáp: “Hình như anh ấy đã rời khỏi công ty từ chiều rồi.”

“Ồ, vậy à.” Lý Tú nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tô Hảo, dừng lại một chút rồi nói: “Cô định đi đâu thế? Tôi đưa cô đi nhé.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Tính tình Lý Tú rất kiêu căng ngạo mạn.

Tô Hảo thấy không hợp.

“Không được, tôi phải đưa cô đi chứ.” Lý Tú nhìn chằm chằm Tô Hảo. Không biết có phải là do giác quan của phụ nữ hay không, nhưng mỗi khi nhìn thấy Tô Hảo, trái tim cô ta lại giật nảy lên.

Tô Hảo nhíu mày.

“Cô mà không đồng ý để tôi đưa cô đi thì tôi lái xe theo đấy.” Lý Tú vỗ vỗ cửa xe.

Tô Hảo và Lý Tú nhìn nhau một lúc. Vài giây sau, khi Tô Hảo định cất tiếng thì điện thoại của Lý Tú chợt đổ chuông. Cô ta cầm lên, vừa nhìn vào màn hình, sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ.

Lý Tú nhận điện thoại, nũng nịu nói: “Chu Dương!”

“Sao anh không nghe điện thoại của em?”

“Em đến công ty của anh rồi.”

Không biết là cố tình hay vô ý, Lý Tú lại bật loa ngoài.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên một cách lười biếng: “Em đã gọi bao nhiêu cuộc rồi, hả?”

“Là vì em không tìm được anh mà…”

“Không tìm được thì gọi cho nổ máy à, ai dạy em làm vậy vậy?”

Tô Hảo bước ra vỉa hè, hình bóng cô dần biến mất ở góc đường, không còn nghe thấy những cuộc trò chuyện đó nữa. Cô vẫn chưa kịp nấu những nguyên liệu nấu ăn đã mua từ hôm qua.

Lên tầng, cô bắt đầu nấu ăn, cô chỉ làm một món canh và xào một đĩa rau cho đơn giản. Nấu xong xuôi, một mình cô ngồi trên bàn ăn giải quyết hết các món, sau khi ăn xong, cô nhanh chóng rửa sạch một cái bát và mấy cái đĩa rồi lau tay, đi ra phòng khách.

Tô Hảo ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên nhìn.

Trong nhóm sáu người kia đang có rất nhiều tin nhắn, cô tuỳ ý nhấn vào.

[Chẳng biết khi nào tình yêu mới gõ cửa (6)]

Trần Ngọc: [@Lục Mễ Mễ, mau coi này, Chu tổng đã quay lại công ty vì tiểu thư nhà họ Lý, hai người họ đang ăn cơm ở căn tin công ty đấy!]

Lục Mễ Mễ: [Im đi, tôi không thấy.]

Trần Ngọc: [Lần này, Tổng giám đốc Chu không từ chối tiểu thư nhà họ Lý, chắc chắn là đang tính đến chuyện kết hôn rồi.]

Lục Mễ Mễ: [Im đi.]

Trần Ngọc: [Ha ha, chị không còn cơ hội đâu!]

Tô Hảo nhìn lướt qua rồi lại thoát ra ngoài.

*

Làm việc thêm hai ngày, đúng vào dịp cuối tuần, Tô Thiến liên tục mời Tô Hảo đến nhà ăn cơm. Tô Hảo làm món chân gà ngâm chanh rút xương, mang đến nhà họ Chu. Tô Thiến muốn đến đây đón cô, nhưng Tô Hảo lại từ chối, tự gọi taxi đến. Tô Thiến tự tay vào bếp, bà quấn một chiếc tạp dề màu hồng, nhìn thấy Tô Hảo đã đến, bà vui mừng vô cùng.

Tô Hảo đặt món chân gà ngâm chanh rút xương xuống.

Tô Thiến nhìn cô, ánh mắt sáng lên: “Đúng là tay nghề của mẹ con đây mà.”

“Vâng ạ, chắc dì lâu lắm rồi chưa ăn món này nhỉ?” Tô Hảo mở hộp, dùng tăm xiên một miếng chân gà rồi đưa cho Tô Thiến. Tô Thiến há miệng, mắt tủm tỉm: “Ngon quá, mẹ con làm món này bao giờ cũng ngon, hồi trước mẹ con suốt ngày mang tới ký túc xá cho dì ăn.”

“Vậy ạ, bà ấy bảo con tới đây thì phải làm nhiều lên cho dì ăn.” Tô Hảo lại đút cho Tô Thiến một miếng chân gà.

Tô Thiến cắn một miếng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Hảo, trong lòng thì liên tục thở dài. Vài giây sau, bà hỏi: “Hảo Hảo, Thẩm Hách con thấy thế nào.”

Tô Hảo sững lại, cô bỏ tăm xuống mỉm cười: “Rất tốt ạ.”

Trong lòng Tô Thiến vẫn thở dài, bà đưa tay, vỗ vai Tô Hảo: “con cứ suy nghĩ cho cẩn thận, nó là đứa không tồi đâu.”

Tô Thiến quyết định không nói cho Tô Hảo về gia thế của Thẩm Hách, sợ làm cô sợ hãi. Bà kéo tay Tô Hảo: “Đi thôi, để dì cho con thấy tay nghề nấu nướng của dì nhé.”

Tô Hảo đi theo cổ vũ cho bà.

Bữa trưa chỉ có hai người. Ăn trưa xong, Tô Thiến kéo Tô Hảo nói muốn đi hái dâu tây.

Vườn dâu tây thực ra không xa lắm, nằm ngay sau khu biệt thự, do một người bạn của Tô Thiến gây dựng. Ở đó có một nhà nghỉ thư giãn rộng bằng một sân golf. Chỉ cần quẹt thẻ là vào được. Tô Thiến đội mũ chống nắng cho mình rồi lại đội cho Tô Hảo một cái.

Hai người đi xuống dốc, lén lút như thể đang hái trộm, cầm giỏ và đi về phía trung tâm vườn.

Mặt đất đầy bùn, có vẻ như đã được tưới nước. Tô Hảo thầm cảm ơn vì đã mang giày đen. Cô ngồi xổm xuống theo Tô Thiến, nhìn những quả dâu tây ẩn mình giữa đám lá xanh, trông thật hấp dẫn.

Tô Thiến kéo thấp mũ, nói với Tô Hảo: “Chúng ta hái nhanh nhanh rồi đi ngay nhé.”

Tô Hảo ngạc nhiên: “Chúng ta không cần nói với chủ vườn một tiếng ạ?”

Tô Thiến cười và nói: “Thì dì muốn thấy bà ấy tức tới nỗi giậm chân mà.”

Tô Hảo: “…Vâng ạ.”

Bà nói như vậy khiến Tô Hảo cảm thấy hơi căng thẳng. Cô kéo mũ thấp xuống rồi cẩn thận hái dâu. Hai người hái một hồi, bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp từ trên cao rọi xuống: “Mẹ à?”

Cả hai cùng ngẩng đầu lên.

Chu Dương trong bộ sơ mi trắng và quần dài đen đang đứng trên dốc, nhướn mày nhìn dáng vẻ lén la lén lút của hai người.

Mấy giây sau, anh bật cười cúi xuống: “Đợi lát nữa mà dì Lý biết được thì…”

“Con im đi.” Tô Thiến xách giỏ dâu lên đứng dậy, suỵt suỵt mấy tiếng. Tô Hảo cũng đứng lên, thấy Tô Thiến như vậy, cô cũng mỉm cười. Dưới ánh nắng rực rỡ, nét mặt cô dịu dàng, cô mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền.

Chu Dương ngước mắt lên nhìn Tô Hảo, nhận thấy ánh mắt của anh, Tô Hảo chỉ bình tĩnh né sang một bên.

Tô Thiến nhìn giỏ dâu của Tô Hảo, cũng đã đầy rồi, giờ nắng dữ dội quá, bà kéo Tô Hảo nói: “Đi thôi, nắng quá, hái đủ rồi, ta về nhà thôi.”

Tô Hảo ngoan ngoãn theo sau. 

Tuy nhiên, Tô Thiến không chọn lên bằng cầu thang mà trực tiếp leo lên dốc. Chu Dương đưa tay kéo Tô Thiến lên, bà phủi tay, chỉnh lại mũ và nói: “Tô Hảo, con cũng lên đây đi.”

Tô Hảo đưa giỏ dâu cho Tô Thiến, cô cũng không thể chạy qua bên kia đi cầu thang lên nữa. May mắn thay, trên con dốc bên này có nhiều điểm lồi ra, giúp cô dễ dàng leo lên. Cô bám vào những điểm ấy, tìm lực leo lên. Lúc này bàn tay to lớn của người đàn ông vươn ra, nắm lấy cánh tay cô một cách tự nhiên rồi kéo lên trên. Sức của anh rất khoẻ, Tô Hảo nhanh chóng leo lên dốc, nhưng chân cô trượt một cái.

Chu Dương ôm chặt lấy eo cô, lùi lại một vài bước để giữ cân bằng.

Chỉ vài bước ngắn ngủi đó, hương thơm dịu dàng của người phụ nữ chợt trở nên nồng nàn vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play