Lâm Nguyệt Bạch cảm thấy cha mẹ chồng thật sự quá lo lắng. Chuyện này vốn không có gì cần thiết phải nói với Trần Diễm, mấy năm nay trượng phu bận rộn việc thi cử, đối với con cái mà nói có chút ít còn hơn không, trông chờ hắn giáo dục con cái, còn không bằng trông chờ một khúc gỗ.
Nhưng nàng cố tình lại chẳng trách trượng phu.
Khi còn chưa gả vào Trần gia, nàng đã nghe nói vị hôn phu tương lai là một đại tài tử, nàng từng lo lắng đó là một kẻ mọt sách cổ hủ cứng nhắc. Bất quá nàng lo lắng là thừa, Trần Diễm cả người sáng sủa, lời nói và nụ cười đều tự nhiên thú vị.
Sau này con trai sinh ra, Trần Diễm càng yêu thương con hết mực, từ trường về nhà cơm cũng không kịp ăn, rửa tay thay quần áo xong liền lập tức đi ôm con, hai cha con thân mật không kể xiết.
Tính tình Trần Diễm thay đổi lớn, là do vụ án mạng hai năm trước kia. Chàng thanh niên tài tuấn phóng khoáng bỗng nhiên nhận ra sức mạnh của quyền thế, sự thay đổi chỉ trong một đêm. Cái gì công đạo tự tại lòng người, cái gì pháp luật là công cụ của thiên hạ, người dân tầm thường muốn bảo vệ gia đình không bị ức hiếp, khoa cử là con đường duy nhất.
Từ ngày đó trở đi, Trần Diễm dồn phần lớn thời gian và sức lực vào kinh sử văn chương, mỗi khi gần đến kỳ thi, chàng càng bận đến nỗi không thấy bóng người, người cũng trở nên ít nói hơn.
Thế đạo bất công, Lâm Nguyệt Bạch có thể hiểu cho trượng phu, nếu không cũng sẽ không toàn tâm toàn ý ủng hộ chàng. Nhưng hôm nay Bình An dần lớn lên, hai cha con đều bắt đầu xa lạ.
Nếu Bình An bất mãn với phụ thân mà cố ý trêu chọc, thì cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng nó rõ ràng biết bài thi có ý nghĩa gì với Trần Diễm, còn nhỏ tuổi đã hiểu được đạo lý đánh rắn phải đánh dập đầu, ngay cả tiền đồ của cha cũng có thể tùy ý hủy hoại, về sau còn có chuyện gì mà không dám làm?
Nếu con cái từ đây lệch lạc tâm tính, hỏng mất bản chất, nàng sẽ hối hận cả đời.
Lâm Nguyệt Bạch càng nghĩ càng sợ, liền cáo từ bà mẫu ra về, vội vàng trở lại Đông viện.
Một bên nhanh chân đi vào phòng, một bên ra lệnh: “Đóng cửa viện lại, không ai được vào.”
Lại sai Cửu Hoàn mang thanh phán bạc mà nàng thường dùng để tập võ luyện kiếm đến, trở tay vén tay áo rộng lên, ở sau lưng thắt nút.
Mạch Lộ nhanh chân theo vào hỏi: “Nếu đại gia trở về thì sao?”
“Chặn ở bên ngoài.” Lúc này nàng nghe thấy cái này là bực nhất.
…
Bình An là một đứa trẻ rất nhạy bén, cả ngày đều cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Quả nhiên, động tác mẹ xách cậu vào nhà có vẻ rất không thân thiện.
Cậu vẻ mặt cầu may: “Nương, trời nóng như vậy, đừng đóng cửa mà.”
Lâm Nguyệt Bạch lạnh mặt, từ bình hoa rút ra một cây chổi lông gà, ngồi xuống mép giường: “Con tự nói, hay là ta nói giúp con?”
Bình An còn đang cân nhắc, chổi lông gà trong tay Lâm Nguyệt Bạch dựng lên, Bình An “Oa” một tiếng chạy ra ngoài, đâm đổ bàn ghế, va vào giàn hoa, còn chưa kịp chạm vào then cửa đã bị mẹ tóm được trở về.
Lâm Nguyệt Bạch ra tay rất chắc chắn, bắt một đứa trẻ quả thực dễ như trở bàn tay, nghiến răng nói: “Ông bà nội con đều đã điều tra rõ ràng rồi, muốn ta về nói chuyện tử tế với con.”
Bình An thật sự không hiểu, vạn phần không hiểu, bà nội luôn luôn thông minh vì sao lại cho rằng mẫu thân sẽ “nói chuyện tử tế” với cậu?
“Con chỉ là chơi trò chơi với cha thôi.” Cậu tái nhợt biện bạch.
“Chơi trò chơi? Cả nhà lo lắng đến cháy nhà, con lại im thin thít không nói một lời, thú vị lắm phải không?” Lâm Nguyệt Bạch nói: “Chơi cái gì không vui, nhất định phải động đến bài thi của cha con? Không biết kỳ thi của cha con quan trọng thế nào sao?”
“Nương, con biết sai rồi lần sau không dám nữa.” Bình An ôm cánh tay mẹ, nước mắt lưng tròng.
“Còn có lần sau nữa, đứng nghiêm cho ta!” Lâm Nguyệt Bạch trầm mặt.
Bình An không xương không cốt dường như dán cả người lên mẹ: “Nương, nương đánh con, nương cũng sẽ đau lòng mà.”
Cây phất trần trong tay Lâm Nguyệt Bạch lại dựng lên: “Ta đau ta, con thương con, có liên quan gì?”
Bình An quả thực muốn khóc…
Bị mẹ xách trong tay, Bình An muốn chạy cũng không có chỗ chạy, đang muốn gân cổ lên kêu “Cứu mạng”, thì có người gõ cửa ngoài phòng.
“Cộc cộc cộc.”
Thanh âm này trong tai Bình An chẳng khác nào thiên binh thiên tướng hạ phàm.
“Nguyệt Bạch.” Ngoài cửa là Trần Diễm: “Mở cửa ra, có chuyện gì từ từ nói.”
Lâm Nguyệt Bạch vốn chỉ là giả vờ tức giận, giờ phút này nghe được giọng trượng phu, một cơn giận vô danh bùng lên. Giận qua đi nàng ngược lại suy nghĩ cẩn thận, mấu chốt lớn nhất không ở con trai, mà ở trượng phu.
Thế là ném phất trần xuống, ngồi xuống mép giường, đối với Bình An nói: “Cha con đến rồi, đi mở cửa đi.”
Bình An rụt cổ lắc đầu lia lịa, đừng có đùa, uy lực của đơn đả và hỗn hợp song đả cậu vẫn phân biệt rõ ràng.
Lâm Nguyệt Bạch bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi mở cửa.
Trần Diễm vào nhà, thấy bàn ghế trong phòng xiêu vẹo, một mảnh hỗn độn, cúi người dựng lại giàn hoa, lại thấy chiếc bình hoa tế sứ mà thê tử thích nhất vỡ tan tành trên đất.
Trần Diễm ngước mắt nhìn sắc mặt thê tử, rồi đẩy đầu Bình An ra ngoài: “Ra ngoài chơi trước đi.”
Bình An biết nghe lời, lập tức chuồn êm.
Lâm Nguyệt Bạch ngước mắt đối diện với trượng phu: “Con trai chàng giấu bài thi của chàng.”
Trần Diễm lại nhặt chiếc khay trà rơi trên đất lên, cảm xúc vô cùng ổn định: “Ta biết.”
“Chàng biết?” Lâm Nguyệt Bạch kinh ngạc nói: “Chàng làm sao biết?”
Trần Diễm cười nói: “Hai ngày trước nó rụt rè ngồi đó gặm táo, bộ dạng lấm lét chột dạ, lòng ta đã hiểu rõ.”
Lâm Nguyệt Bạch bừng tỉnh ngộ, Bình An ngày thường ghét nhất ăn táo, chạm vào cũng không thèm chạm một chút.
“Chàng còn cười được.” Lâm Nguyệt Bạch lửa giận lập tức chuyển sang trượng phu: “Biết rồi thì sao không sớm hỏi nó? Giờ trộm kim lớn lên trộm của, chàng đọc bao nhiêu sách thánh hiền lẽ nào không hiểu?”
Trần Diễm phản bác: “Nó chột dạ không dám nói, chứng tỏ đã biết sai. Ta hỏi nó, nó nhất định vì sợ hãi mà nói dối, đến lúc đó thói quen giấu đồ không đổi, lại thêm thói quen nói dối, chẳng đáng gì.”
Lâm Nguyệt Bạch: …
Nàng có khi cảm thấy trượng phu rất khó giao tiếp.
Trần Diễm lại nói: “Không phải chuyện gì lớn, trên còn có cơ hội cứu vãn, nó còn nhỏ, sau này từ từ dạy dỗ là được.”
“Từ từ dạy dỗ, Trần Ngạn Chương, dạy con là chuyện của một mình thiếp sao? Chàng ngày xưa mặc kệ nó thì thôi đi, phạm lỗi còn không biết hối cải, chàng…”
Lâm Nguyệt Bạch nhìn vẻ mặt càng ngày càng ngây ngốc của trượng phu, sinh ra một cảm giác bất lực như ông nói gà bà nói vịt.
“Được rồi, có nói với chàng cũng vô ích.”
Nàng đuổi trượng phu trở về tiền viện, gọi tới nha hoàn Mạch Lộ, Cửu Hoàn, nhũ mẫu Tào mụ mụ, bà vú Phùng thị, nàng muốn tuyên bố một chuyện lớn.
…
Trần Diễm trở lại thư phòng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thê tử vô lý.
Bên người cùng trường thành gia, hài tử nhiều ở bốn năm tuổi mới bắt đầu học vỡ lòng, trước đó đều là ở bên mẫu thân, đơn giản biết chút chữ, học vài bài thơ, để chuẩn bị cho việc học vỡ lòng, mọi nhà đều như thế. Hắn ở bên ngoài đọc sách thi cử, hài tử còn nhỏ không theo nương thì theo ai?
Nghĩ đến đây, hắn rửa mặt qua loa, rồi lại vùi mình vào biển sách mực nghiên.
Màn đêm buông xuống, côn trùng kêu rả rích không ngừng ngoài giếng trời.
A Tường gõ cửa bước vào, bưng bao lớn bao nhỏ đồ đạc – xiêm y giày vớ, ly nước đồ chơi, ngay cả cái bô nhỏ cũng có.
Trần Diễm nhíu mày, liền thấy phía sau hắn đi theo bà vú Phùng thị ở Đông viện, bế ngang đứa bé đang ngủ say – con trai hắn.
Một lát sau, lại chạy vào một con chó nhỏ màu vàng nhạt, cái mũi dí sát mặt đất đánh hơi khắp nơi. A Tường ném một gói nhỏ đơn độc ở góc tường, bên trong là bát cơm, vòng cổ, quả cầu da của A Cát.
“Sao lại thế này?” Trần Diễm hỏi.
A Tường ấp úng.
Phùng bà tử khom người cười làm lành nói: “Đại gia, đại nãi nãi phân phó, An ca nhi về sau ở tiền viện, con hư tại cha, xin ngài trông nom dạy dỗ.”
“Ta…” Trần Diễm chưa kịp nói hết câu, Phùng bà tử đã nhét Bình An vào tay hắn.
Hắn ôm đứa bé nặng trịch, lại hỏi: “Nhũ mẫu đâu?”
Phùng bà tử lại nói: “Đại nãi nãi nói, Tào mụ mụ mấy năm nay chăm sóc An ca nhi vất vả, cũng không rảnh về thăm con mình, cho bà ấy một tháng nghỉ, về nhà thăm người thân.”
Trần Diễm nghe rõ, thê tử đang giận dỗi với hắn, cố ý đuổi Tào mụ mụ đi, đem nhi tử đóng gói đưa đến tiền viện, chỉ muốn nhìn hắn cúi đầu nhận thua.
Hắn lập tức cũng nổi nóng.
Nghĩ hắn từ nhỏ đọc làu làu, ứng khẩu thành thơ, nếu không phải ân sư cố ý kìm hãm, bảo hắn tĩnh tâm tinh tiến học vấn, hai năm trước đã vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân rồi.
Hắn, Trần Diễm, một đứa trẻ cũng không trông được sao?
Thật nực cười!
Hắn chẳng những có thể trông, còn kiên quyết phản đối hành vi đánh mắng trẻ con, hắn phải làm người cha tốt, muốn dạy Bình An đọc sách hiểu lẽ phải, làm một quân tử chính đạo thẳng thắn.
Nghĩ đến đây, Trần Diễm liền ngẩng cằm lên: “A Tường, đi thu dọn một chút, từ hôm nay An ca nhi sẽ ở tiền viện với ta.”
“Đại gia…” A Tường muốn khuyên, trẻ con đâu phải dễ trông như vậy?
Nhưng đã thấy Trần Diễm ôm Bình An đi vào nội thất.
Thư phòng tiền viện rất lớn, dùng vách ngăn gỗ chia ra một gian phòng trong. Trần Diễm đọc sách đến khuya thường nghỉ ngơi ở đây, bày biện đơn giản, nhưng giường nệm còn rộng rãi thoải mái.
Một phen xoay xở, trời cũng không còn sớm, đắp chăn cẩn thận cho Bình An, hắn rón rén rửa mặt thay quần áo, nằm ngủ ở mép giường ngoài.
Một giấc ngủ đến gà gáy tảng sáng, Trần Diễm vẫn dậy đọc sách, có lẽ tiếng sột soạt mặc quần áo đánh thức Bình An.
Bình An đầu bù tóc rối như tổ chim, dụi dụi mắt buồn ngủ ngồi dậy, nhìn xung quanh tất cả đều xa lạ.
Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút lúng túng.
Trần Diễm ôn nhu giải thích với cậu: “Bình An, mẫu thân dạo này thân thể không thoải mái, tâm trạng cũng không tốt lắm, lại trùng hợp nhũ mẫu trong nhà có việc về thăm nhà, con tạm thời ở tiền viện với cha có được không?”
Bình An khoanh chân ngồi, lắc lắc cái đầu ngơ ngác: “Cha, hai ta là bị đuổi ra ngoài a?”
Trần Diễm:……
Bình An bất đắc dĩ thở dài: “Lần sau nương con đánh con, ngài vẫn là đừng nhúng tay vào.”
Trần Diễm:……
“Xem ra con liên lụy ngài rồi.”
Trần Diễm:……
Chó cắn Lã Động Tân.
Trần Diễm trừng mắt nhìn cậu: “Còn ngủ sao? Không ngủ được thì dậy, cha muốn đọc sách.”
Bình An chớp chớp mắt, kinh ngạc ngẩng đầu: “Còn muốn đọc sách?”
Trần Diễm kỳ quái nhìn cậu.
“Không phải không thi được sao?” Bình An lại hỏi.
“Bỏ lỡ khoa thí thì học sinh có thể tham gia thi ltháng sau.” Trần Diễm ngồi ở mép giường rửa mặt, sợ cậu không hiểu, bổ sung: “Chính là thi lại.”
“À.” Bình An gật gật đầu, bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên: “Thi lại?!”