Edit Ngọc Trúc

Con nước lớn dâng lên, Bạch Tranh Tranh phải dùng hết sức bình sinh mới kéo được nhân ngư lên tới bãi đá ngầm.

Cá này cũng thật là to.

Cái đuôi kia, đen không ra đen, đỏ chẳng ra đỏ, dài đến hơn hai mét, thêm nửa thân người phía trên nữa, chừng ba mét là ít.

Bạch Tranh Tranh vác nhân ngư, chật vật trong đợt sóng xô bờ, lảo đảo khiêng được hắn vào sát bờ. Đuôi cá quệt qua đá ngầm mà không sứt mẻ lấy một chút.

Kéo lê lên bãi cát, lưu lại một vệt dài nhằng nhẵng.

Không bao lâu, sóng biển lại tràn lên, cuốn phẳng dấu vết kia.

Mấy ấu tể nhặt đồ biển xong, đang ngồi thành một hàng trước sáu đống hải sản, tựa vào nhau, vểnh tai nhìn sóng biển mỗi lúc một gần.

Nếu không vì nhân ngư kia, còn có thể nhặt thêm hai đống nữa.

“Tranh Tranh, nhân ngư không ăn được đâu.” Nhạn lên tiếng, vẻ mặt già dặn như ông cụ non, “Hắn là thú nhân mà.”

Bạch Tranh Tranh mệt đến thở không ra hơi, đặt nhân ngư nằm xuống bờ cát, chống lưng thở hổn hển.

Nặng quá.

Giết năm con heo nhà nội cũng chẳng nặng đến thế.

Nhìn thì không vạm vỡ lắm, nhưng thịt thì chắc nịch. Nếu thật là cá ăn được, vận động nhất định dữ dội, thịt chắc chắn dai.

Có mỗi một đoạn đường ngắn mà hắn mệt đến ướt cả lưng.

Bạch Tranh Tranh giơ tay lau mồ hôi thái dương.

“Tranh Tranh… nhân ngư chết rồi.” Nhạn lại nói.

Hắn đưa tay đặt lên gáy nhân ngư, lát sau mới bảo: “Chưa chết.”

Sinh mệnh lực ngoan cường không tưởng được.

Thịt trên người hắn đã rữa, sinh cả mủ, vậy mà vẫn còn hơi thở. Không biết đã trôi dạt trên biển bao lâu.

Lúc này mấy ấu tể mới tò mò bước lại gần, ngồi quanh đầu nhân ngư, cúi đầu nhìn ngắm.

“Đẹp ghê.”

“Tóc hắn giống quả hồng tương.”

“Da còn trắng hơn cả Tranh Tranh.”

“Miệng giống cánh hoa quả du du, trắng bệch trắng bệch.”

“Đôi mắt…” Một ấu tể ngốc nghếch xoa mí mắt nhân ngư nâng lên, cúi đầu nhìn kỹ, “Oa! Màu đỏ!”

Bạch Tranh Tranh vội bắt lấy móng vuốt của nhóc.

“Muốn chết thì đừng trách hắn chọc mù mắt ngươi.”

“Suỵt…”

Trong sáu đứa, chỉ có một tên mập ú là không nói gì, lúc này lại bồn chồn liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Tranh Tranh, ta muốn ăn quả hồng tương.”

Bạch Tranh Tranh nghỉ ngơi một lúc, lại vác nhân ngư lên: “Không biết vùng này có hay không, các ngươi đi tìm Thanh hỏi một chút.”

Hang đá ở ngay gần đó, hắn đem nhân ngư vào trong.

Thanh cùng năm người kia còn chưa về, cửa động đóng kín, bên trong chỉ có bốn con mèo con đang ngủ chụm lại một chỗ.

Mấy ấu tể tha cá về, Bạch Tranh Tranh bảo: “Đem cá để bên suối.”

Chúng gật đầu, lại lết bốn chân đi về phía con suối.

Hải sản nhặt được hôm nay tính ra trăm cân, cá lớn đầy một đống, đến mức tiểu cá tôm nhặt về chúng còn chẳng buồn liếc mắt.

Trong hang không có dụng cụ, Bạch Tranh Tranh phải ra ngoài tìm mấy nhánh cây khô chưa kịp xử lý, bẻ cành, dùng dây mây quấn lại thành bó, rồi kéo về phía bờ biển.

Ấu tể đi theo vận chuyển, mất mấy chuyến mới chuyển hết hải sản đến bên suối.

Gần trưa, Thanh bọn họ cũng nên quay về ăn cơm.

Nghe có tiếng củi khô bị bẻ phát ra từ rừng, Bạch Tranh Tranh liền bắt tay xử lý ba con cá lớn.

Một con sáu bảy cân, là loại cá mà kiếp trước hắn chưa từng gặp qua, nhưng thú nhân bộ lạc Lâm Miêu lại rất ưa thích.

Loài cá này hiếm khi thấy ở bờ, chỉ sống ở vùng biển sâu, chỉ có đợt nước lớn mới dạt vào.

Dùng mảnh đá mài làm dao cạo vảy, moi ruột, cắt vây, mổ mang.

Rửa sạch cá xong, đám ấu tể ngồi xổm một bên, thò móng ra chơi đùa với cá.

Bạch Tranh Tranh thấy thế, nói: “Đừng đùa nữa, đi lấy hết bạch tuộc ra, lát nữa nướng ăn.”

Mấy đứa nhỏ lập tức chạy đi.

Chúng đặc biệt thích bạch tuộc nướng, rảnh rỗi là nhai suốt.

Bạch Tranh Tranh mang thịt cá vào trong hang, rửa sạch nồi, đổ nước nấu trước.

Lại rửa đá phiến để nướng thịt, đặt lên lửa. Đợi đá nóng, quét một lớp dầu mỡ, rồi đặt bạch tuộc lên trên.

Chờ tám cái vòi chín tới, Thanh và Năm cũng mang theo nhóm người trở về.

“Tranh Tranh, tụi ta bắt được một đống hải điểu, mau ra xem!” Thanh hào hứng gọi, chạy vào hang.

Ánh mắt vừa chạm vào trong hang, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Bên trong nằm một con cá cực lớn.

Thanh đứng khựng lại.

Năm theo sau suýt nữa đụng vào lưng hắn, ngó qua vai Thanh nhìn vào trong hang.

Thanh vội vung tay kéo hắn lại: “Ngươi xem trong hang có cái gì?”

“Không phải là một con cá sao… cá cá cá… nhân ngư!!” Giọng Năm the thé hét lên, tai dựng đứng, như sét đánh ngang tai, “Tranh Tranh, ngươi sao lại đem thứ này về?!”

“Còn sống hay chết?! Nhân ngư thù rất dai!”

Bạch Tranh Tranh điềm nhiên đáp: “Chết rồi.”

“Kia… kia còn không mau ném đi! Đây là nhân ngư đấy, không thể coi như cá mà ăn được!”

Bạch Tranh Tranh nhìn Năm dậm chân, khóe miệng cong lên, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

Thanh nhanh tay bắt lấy hắn, tâm niệm vừa động, liền cúi vai, thuận thế nhảy lên chụp lấy Năm đang lao đến.

Chỉ cần là Tranh Tranh, chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc tự rước phiền phức như vậy.

Thanh ngồi xuống bên cạnh Bạch Tranh Tranh, nhìn nghiêng khuôn mặt thiếu niên.

Dưới ánh lửa, gương mặt hắn có vẻ gầy đi một chút, chỗ vốn có thịt nay đã hóp lại, đường nét càng thêm rõ ràng.

Tranh Tranh mắt tròn, đuôi mắt hơi dài. Nhìn qua thì có vẻ ngoan, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Tộc trưởng ngày trước thường gọi hắn là “tiểu hỗn đản”.

Ở trong bộ lạc, hắn phá phách không ít chuyện.

Nhưng cũng vì biến cố lần này mà “tiểu hỗn đản” ấy bỗng chốc trở thành chỗ dựa cho đám ấu tể, bất đắc dĩ phải trưởng thành.

Nghĩ vậy, lòng Thanh có chút chua xót.

Hắn lặng lẽ trở tay, lật bạch tuộc trên đá phiến đã gần chín, sau một lúc mới lên tiếng: “Tranh Tranh, nhân ngư kia là chuyện gì?”

Bạch Tranh Tranh đáp: “Lúc nước rút, ấu tể thấy được. Ta sờ còn thấy thở, nên mang về.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Năm ngồi xổm cạnh nhân ngư, vẫy tay trước mặt hắn.

Mấy thú nhân đang đói, giờ đều bu quanh nhân ngư thành một vòng, mắt đầy tò mò, chẳng ai buồn liếc nhìn bạch tuộc nướng nữa.

Bạch Tranh Tranh nói: “Bộ lạc còn bận bịu, chưa có thời gian lo.”

Thanh giật lấy cái thìa trong tay hắn.

“Để ta, ngươi đi xem nhân ngư.”

“Bên ngoài còn một đống hải sản.”

“Để Năm lo.”

“Nga.” Năm vốn chẳng hứng thú với cá, vẫy mấy thiếu niên rồi đi ra ngoài hang.

Hang đá chật chội, Bạch Tranh Tranh ôm ít cỏ khô về, trải một lớp sát vách.

Hắn đỡ nhân ngư nằm xuống, rồi bắt đầu xử lý vết thương.

Thịt hư thối phải cắt bỏ, hắn lựa lấy một phiến hắc diệu thạch từ đống đá ở góc động.

Hắc diệu thạch, còn gọi là pha lê núi lửa, rất giòn nhưng sắc bén vô cùng.

Rửa sạch rồi hơ qua lửa, hắn ngồi xuống bên cạnh nhân ngư, bắt đầu cắt bỏ phần thịt thối.

Một mùi hôi thối xộc lên.

Mới chạm tay vào, mấy đứa nhỏ đã bịt mũi, lùi hết về phía sau.

Thanh cũng ngửi thấy, liền chia bạch tuộc cho ấu tể mỗi đứa một miếng, rồi bảo: “Hay là ăn cơm trước?”

Bạch Tranh Tranh gật đầu đồng ý.

Rửa tay xong, nhận lấy chén Thanh đưa, hắn ngồi dựa vào vách ăn, đồng thời theo thói quen đếm số thú nhân.

Đếm tới đếm lui, ánh mắt bỗng khựng lại.

“Phong mấy đứa đâu?!”

“Nga, còn đang đuổi theo Trường Nhĩ thú.” Năm nói, “Ta thấy tụi nó bắt được, đang men theo sông lớn bên kia.”

Trường Nhĩ thú chính là thỏ hoang của thế giới này.

Bạch Tranh Tranh gật đầu.

Ăn no xong, mấy ấu tể lăn ra ngủ say.

Thanh và Năm đem chỗ hải sản và mồi săn hôm nay xử lý gọn gàng. Cái thì treo gió, cái thì đem đi hong khô.

Đến nỗi trong sơn động của nhân ngư, cũng phải để Bạch Tranh Tranh tự mình ra tay.

Thương tích trên người nhân ngư quá nhiều, hơn nữa còn rất nặng.

Bạch Tranh Tranh cắt bỏ phần thịt thối trên người hắn, sau đó dùng nước muối đun sôi rửa sạch mấy lần, cuối cùng mới đắp lên hỗn hợp thảo dược.

Vết thương nửa người trên xử lý xong, còn lại chính là cái đuôi to kia.

Đuôi nhân ngư đã bị chặt đứt.

Trên lớp vảy gồ ghề lởm chởm, máu loãng lẫn mủ chảy ra.

Phần vảy hỏng cần phải nhổ bỏ, Bạch Tranh Tranh nín thở cắn răng, từng mảnh một gỡ xuống.

Dù đã hỏng một nửa, những mảnh vảy đó vẫn rất cứng. Mỗi lần rút ra, vảy lại kéo theo cả phần thịt thối rữa bên dưới, đầy máu tanh khiến hắn dựng cả tóc gáy.

Vất vả lắm mới xử lý xong lớp vảy, cái đuôi nhân ngư đã không còn hình dáng gì nữa.

Xấu xí vô cùng, như thể bị đá đập cho nát vụn.

Xong việc, Bạch Tranh Tranh toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Hắn ngồi bệt xuống đống cỏ khô nghỉ một chút, đưa tay chọc chọc cái đuôi của nhân ngư, nhưng chẳng thấy chút phản ứng nào.

Cái đuôi bị chặt đến mức này, cũng không biết còn có thể lành lại được hay không.

Cấu tạo đuôi cá khác hẳn thú nhân, Bạch Tranh Tranh tuy từng theo ca ca học tư tế nối xương, bản thân cũng có học một ít, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nửa vời.

Để xác định phần xương đó bị cắt thế nào, hắn phải sờ thật kỹ.

Bàn tay áp lên đuôi cá, lạnh buốt.

Vảy cá không trơn mượt mà hơi ráp, giống như một cỗ máy cũ không được bảo dưỡng.

Không hề có lớp dịch nhầy bám dính, chỉ có nước thuốc đang chảy xuống từ khắp nơi.

Thanh xử lý xong mồi săn bên ngoài, bước vào trong động liền trông thấy Bạch Tranh Tranh đang vuốt qua vuốt lại đuôi cá của nhân ngư.

Cả bọn kinh hãi thất sắc, vội lao tới túm lấy tay hắn.

“Tranh Tranh, không được làm vậy!”

Bạch Tranh Tranh khó hiểu.

Thanh căng thẳng đến mức lông trên tai cũng dựng đứng run rẩy.

“Tuy đúng là hắn trông rất đẹp, nhưng giữa chúng ta với nhân ngư là không thể đâu. Ngươi, ngươi cũng đừng có mà…”

“Đúng, đúng rồi.” Năm chen vào đứng giữa Bạch Tranh Tranh và nhân ngư, “Tranh Tranh ngươi cũng đâu thua kém ai, cần gì đi thích một kẻ vừa không có lông vừa lạnh như băng, ôm còn chẳng dễ chịu chút nào.”

Bạch Tranh Tranh phì cười, rút tay ra khỏi hai người họ.

“Nghĩ gì thế. Ta đang xem phần xương bị đứt ở đuôi, sờ thử xem thôi.”

Thanh và Năm nhìn nhau, cười gượng.

Tranh Tranh mới trưởng thành, đúng là bọn họ nghĩ nhiều rồi.

Thanh hỏi: “Vậy cái đuôi hắn thế nào?”

“Bị chặt rồi, phải nối lại lần nữa.” Bạch Tranh Tranh đáp.

“Nối lại được không?” Năm hỏi, “Còn ngươi nữa, Tranh Tranh, ngươi làm nổi không?”

Bạch Tranh Tranh nói: “Thử xem đã. Các ngươi giúp một tay, nâng cái đuôi hắn lên.”

Vừa dứt lời, hai thú nhân liền đưa tay ra sau lưng, đồng loạt lùi vài bước.

“Không được.” Cả hai kiên quyết từ chối.

Bạch Tranh Tranh nói: “Chỉ là cái đuôi thôi mà.”

“Cái gì mà chỉ là cái đuôi! Chỉ có bạn lữ mới được chạm vào đuôi nhau!” Miêu thú nhân đuôi rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ cũng dựng cả lông.

Bạch Tranh Tranh gắt: “Nhanh lên, đừng có mà rề rà.”

Năm kéo Thanh sang một bên, nhìn sang thú nhân khác.

Hai người bọn họ đều là hùng thú nhân, nhân ngư kia cũng là hùng thú nhân, vậy chắc cũng không sao. Cùng lắm khi nhân ngư tỉnh lại, sẽ bị đánh một trận.

Dưới sự giúp đỡ của các thú nhân, Bạch Tranh Tranh điều chỉnh xương đuôi của nhân ngư cho ngay ngắn.

Hắn bảo Thanh làm hai tấm ván gỗ lớn, cố định đuôi nhân ngư lại, rồi dùng dây cỏ buộc chặt.

Năm ôm xong đuôi cá, lập tức chạy ra bờ suối rửa tay.

Bạch Tranh Tranh thấy trên người nhân ngư toàn là bùn đất, lại múc nước đến lau cho hắn sạch sẽ.

Gạt tóc sang một bên, để lộ mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau lưng, dài đến tận eo. Tóc màu đỏ như hoa mạn châu sa, chỉ là thiếu đi một chút ánh sáng.

Nhân ngư nhắm chặt mắt, môi trắng bệch, trông như đã gần kề cái chết.

Hai tay bị Bạch Tranh Tranh sắp xếp để dọc hai bên người, ngực thì đầy hỗn hợp thảo dược. Mùi thối rữa đã bị át bởi mùi thuốc, nhưng vẫn khiến các thú nhân không muốn đến gần.

Bạch Tranh Tranh quay đầu lại, nhìn lũ nhóc đang ngồi xổm trong góc hang, mỗi đứa đều đưa móng vuốt che mũi, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Bạch Tranh Tranh hỏi: “Nhân ngư có sợ lạnh không?”

Thanh nghi hoặc: “Chắc là không?”

Bạch Tranh Tranh: “Vậy đem hắn ra ngoài sơn động có được không?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play