Edit Ngọc Trúc
Phóng ra ngoài là điều không thể.
Nếu nhân ngư đã bị Bạch Tranh Tranh mang về, thì phải đối đãi cho tử tế. Ít nhất không thể xem như rác rưởi mà tùy ý vứt bỏ.
Bởi vì biết đâu ngày mai đồng bạn của cá lại tìm tới, nếu tình cờ gặp phải, thì bọn họ sẽ không còn là ân nhân cứu nhân ngư nữa, mà là kẻ đã làm tổn thương nhân ngư.
Mùi thảo dược tuy nồng, nhưng vẫn dễ chịu hơn mùi thối rữa.
Thanh và mấy thú nhân nghĩ như thế.
Nhưng nhân ngư ở lại cũng không phải không có lợi.
Nhân ngư nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn của thú nhân, bình thường thú nhân chỉ cần phát hiện hơi thở của nhân ngư thì sẽ tránh xa, không ai muốn lại gần.
Không chỉ thú nhân, mà cả dã thú cũng thế.
Thanh nhìn nhân ngư có thân màu xanh lục của thảo dược đang nằm trong đám cỏ, đôi đuôi to trải dài.
Đã cứu thì cứu cho trót.
Dù sao hắn cũng không động đậy, có thể gây ra uy hiếp gì được chứ.
Bạch Tranh Tranh kiểm tra xong tất cả vết thương trên người nhân ngư, rồi ra suối rửa tay.
Khi trở về, thấy Thanh đang ngẩn người nhìn chằm chằm nhân ngư, hắn hỏi:
“Có phải ngươi còn muốn đổ thêm vài bát thuốc xuống nữa?”
Thanh đáp: “Tư tế trước kia cũng làm thế.”
Bạch Tranh Tranh hỏi: “Đổ thuốc gì?”
Thanh lắc đầu.
Bạch Tranh Tranh nói: “Vậy thì không còn cách nào.”
Hắn chỉ có thể làm được đến thế thôi.
Sau khi đã tốn hơn nửa buổi trưa để chăm sóc nhân ngư, đến chiều, Bạch Tranh Tranh theo Thanh vào rừng tìm đồ ăn.
Năm thì ở lại, đem những cành cây chém được buổi sáng chất gọn theo vách đá.
Củi lửa là thứ dễ kiếm nhất.
Hai bên cửa động là vách đá, một mặt đã được phủ kín gần nửa.
Trừ Năm ra, trong sơn động chỉ còn lại nhân ngư và bốn tiểu ấu tể chưa đầy một tuổi.
Trong rừng, cỏ cây đã khô héo, khung cảnh vắng vẻ tiêu điều.
Một trận gió lớn thổi qua, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lá trên cây đã rụng hết. Trên không trung hiện rõ khoảng trống, bị cành cây xé ra thành những hình dạng không theo quy tắc.
Rừng cây sáng sủa hơn một chút.
Bọn họ dẫm lên lá khô, men theo sườn núi mà tìm kiếm. Gặp thứ gì ăn được liền gom góp hết lại.
Bạch Tranh Tranh trước đây đều ở gần bờ biển, rất ít khi vào sâu trong rừng.
Trong rừng có rất nhiều dấu vết thú nhân từng đào bới. Nhưng những hố đất đó đã được lấp lại, màu đen của đất bùn lộ ra không hợp với sắc lá khô.
Thanh đi bên cạnh Bạch Tranh Tranh, nói:
“Đó là dấu đào Tử Bì Căn.”
“Không biết có phải do đất ở đây tốt hay không, mà Tử Bì Căn nơi này cây nào cũng to. Trong rừng khắp nơi đều là dây leo của nó.”
Bọn họ chỉ đào những dây to, dây nhỏ thì để lại cho nó tiếp tục lớn.
Bạch Tranh Tranh nhớ đến trong động còn chất cả đống.
Ít nhất cũng phải đến năm trăm cân.
Thanh tính toán: “Chỗ gần đây Tử Bì Căn đã đào gần hết rồi, đi xa thêm chút chắc còn.”
Bạch Tranh Tranh gật đầu: “Đào gần xong rồi, tìm thử những chỗ khác đi.”
Trong rừng, Bạch Tranh Tranh thấy không ít nấm, trong đó nhiều loại có thể ăn. Thanh và mọi người cũng hái một ít, nhưng không nhiều.
“Nấm không cần sao?”
“Không ngon mấy.” Thanh nhớ lại hương vị, có phần không thích.
Bạch Tranh Tranh nói: “Hầm canh chắc sẽ ngon, lại còn giữ được lâu.”
Thanh đáp: “Vậy hái đi.”
Nhớ lại những con chim biển đầy đồi, hắn nhanh chân nói:
“Tranh Tranh, chúng ta đi bắt hải điểu đi.”
Bạch Tranh Tranh gật đầu, nhìn thấy Thanh dẫn theo mấy thiếu niên mười mấy tuổi nhanh chóng băng qua rừng cây, biến mất không thấy bóng. Mà ở bên cạnh hắn chỉ còn lại sáu tiểu ấu tể đã cùng đi ra biển với hắn buổi sáng.
Nhạn là đứa lớn nhất trong bọn, chín tuổi, là đầu đàn của sáu ấu tể nhỏ.
Nàng là một tiểu thú nhân giống cái, tuổi còn nhỏ mà đã nói năng đâu ra đó, đặc biệt lanh lợi.
Nhỏ nhất là Thịt, mới ba tuổi, chính là tiểu béo hay vòi ăn hồng tương quả. Vì ham ăn từ nhỏ, a phụ mới đặt cho cái tên ấy.
Hái nấm không phải chuyện khó, mấy đứa nhỏ mỗi đứa vung một móng là được một cái.
Giống như mấy loại hải sản, bọn chúng thích gom nấm thành từng đống một. Vừa hái vừa nghe Nhạn nói muốn thi xem ai hái nhiều hơn.
Bạch Tranh Tranh đảo mắt nhìn, thấy Thịt đang dùng hai móng nhỏ bới tới mức lá khô bay tán loạn, rõ ràng sốt ruột muốn thắng.
Không biết lần này thắng có được chia thêm mấy miếng thịt từ tay mấy đứa khác không.
Khi đám nhỏ hái nấm, Bạch Tranh Tranh tranh thủ đi cắt vài đoạn dây mây và cành cây nhỏ, bện thành mấy cái giỏ mây thô sơ.
Giỏ được đệm thêm vài lá to, có thể ngăn không cho đồ vật rơi ra khi mang theo.
Làm xong vài cái giỏ mây, Bạch Tranh Tranh lại chạy theo đám nhỏ tiếp tục hái.
Nấm trong miệng thú nhân được gọi là “tròn tròn đầu” hay “viên đầu đồ ăn”, là do khi còn nhỏ hắn đã quen gọi như vậy, gọi mãi nên mọi người cũng gọi theo.
Bạch Tranh Tranh vừa hái nấm, vừa tiện tay thu thêm vài loại lá cây và thực vật non mềm có thể ăn.
Đang hái thì bỗng ngửi thấy một mùi quả thơm thoang thoảng.
Trước mặt bị một cây đại thụ che chắn, ngẩng đầu nhìn lên, liền bị chùm quả vàng óng trước mắt làm lóa cả mắt.
Quả dại đã chín, đầy cả cây.
“Ta thắng rồi!” Một đứa ấu tể hô lên từ phía sau.
Bạch Tranh Tranh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, thấy đám nấm chỗ này đã bị hái sạch. Mấy cây nấm nâu nhạt nằm rối rắm như đàn kiến nhỏ.
Đám ấu tể bắt gặp ánh mắt của Bạch Tranh Tranh, nhìn thấy hắn đứng dưới cây ăn quả, liền lập tức ùa đến.
“Tranh Tranh! Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Bạch Tranh Tranh đáp: “Ta thấy một cây ăn quả.”
Thịt là đứa chạy tới đầu tiên, ngửa đầu, móng vuốt kích động gãi gãi gốc cây.
“Nhiều lắm nhiều lắm.”
Nhạn liếc mắt nhìn, râu mép khẽ động, lắc đầu nói:
“Không ăn được.”
Bọn họ từng đi ngang qua cây này rất nhiều lần, Thanh từng thấy chim ăn nên cũng hái thử nếm, kết quả vừa chua vừa đắng.
Mấy đứa nhỏ ăn một cái liền xụ mặt.
Bạch Tranh Tranh hái một quả, nhấn nhẹ, quả mềm oặt. Bẻ ra thấy hạt chiếm hơn nửa.
Mùi quả rất nồng, hắn nếm thử một chút, liền giật nảy người, vị chua tỏa khắp miệng.
Chua muốn rụng răng.
Đắng thì còn chịu được.
Đám nhỏ thấy hắn lè lưỡi cũng không nhịn được tò mò.
Cả đám thi nhau trèo lên người hắn, lần lượt bò đến gần chỗ quả.
Từng đứa không cam lòng, thò đầu ra liếm thử. Rồi thân thể cứng đờ, suýt nữa lăn xuống đất.
Bạch Tranh Tranh nhanh tay đỡ lấy, bật cười thành tiếng.
Hắn cười tươi rạng rỡ, đôi mắt cong cong, nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Thịt cúi đầu, giận dữ đào một cái hố lớn bên cạnh rễ cây. Cái gì mà có mà không ăn được, tức chết!
Vụn gỗ tung tóe dưới móng, chỉ nghe “rầm” một tiếng, thân cây vang lên âm thanh ù ù liên tiếp.
Chỉ trong chớp mắt, con mèo con đang ngồi chồm hỗm ở gốc cây liền bị đống quả hạch trút xuống chôn lấp.
Bạch Tranh Tranh kinh hoảng, vội vàng đào mèo ra.
“Quả quả! Nhiều quả quá!”
Từng đống quả hạch lớn như quả núi lăn ra từ trong hốc cây, cuồn cuộn không ngớt. Có hạt thông, có quả phỉ, còn có rất nhiều loại mà Bạch Tranh Tranh không nhận ra.
Lũ ấu tể còn kích động hơn cả Bạch Tranh Tranh, thi nhau nhào tới đống quả hạch.
“Ô ô!”
Bạch Tranh Tranh nhanh tay tóm lấy Thịt, kiểm tra kỹ càng. Thấy tay chân không sao, hắn mới xoa thân thể tròn tròn mũm mĩm của nó, bế lên, rồi hôn mạnh lên trán nó một cái.
“Giỏi lắm!”
Đào rễ cây mà cũng tìm được kho lương của sóc.
“Tranh Tranh! Có ăn được không?”
“Dọn đi.”
Giỏ mây lúc này phát huy công dụng.
Chỉ đống quả hạch trong hốc cây đã đầy nửa cái giỏ mây.
Sau đó xếp gọn nấm vào, Bạch Tranh Tranh vác một cái giỏ, tay xách một cái, dẫn theo đại quân mèo con hớn hở quay về sơn động.
Hắn chọn ít quả hạch đem rửa sạch, cho đám nhỏ tập cắn, sau đó đi xử lý mớ nấm.
Năm thấy hắn trở về, vẫy tay nói: “Ta đi đốn củi.”
Năm cơ bắp chân rắn chắc, trên eo chỉ quấn một váy cỏ, lắc lư làm rớt mấy chiếc lá.
Bạch Tranh Tranh thấy tóc hắn còn dính đầy vụn gỗ, đang định nhắc nhở thì đảo mắt lại chẳng thấy người đâu nữa.
Chưa kịp phản ứng, đám mèo con mới theo hắn về đã lại chạy theo Năm, vừa chơi vừa cười, lao vút vào rừng sâu.
Nấm không thể để lâu, cần nhanh chóng hong khô.
Bạch Tranh Tranh ra suối cắt vài phiến lá lớn giống như lá chuối, mang về đặt vòng quanh đống lửa.
Nấm được đổ ra, lật đều tay, chỉ còn chờ từ từ hong khô.
Lần này trong động không còn chỗ đặt chân.
Hắn dứt khoát chuyển đến bên cạnh nhân ngư đang nằm trên ổ cỏ khô, ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt trống rỗng của nhân ngư một lát.
Lại bắt mạch một lần, xác nhận không có gì bất thường, hắn mới thả lỏng vai, đảo mắt nhìn khắp trong động.
Hiện tại lương thực tích trữ cũng không tính là thiếu.
Tử Bì Căn chất thành núi, ít nhất cũng năm sáu trăm cân. Hải sản đã phơi khô cũng được bảy tám chục cân, còn chưa tính mớ mới mang về hôm nay và chỗ trước đó chưa kịp xử lý.
Dã thú nhỏ săn được hơn năm mươi con, bao gồm thỏ rừng, gà rừng, cả mấy loại chim không rõ tên.
Ngoài ra còn có nấm, rau dại, và các loại thực vật ăn được đã thu gom trước đó…
Các ấu tể hiện tại ăn không nhiều, số nguyên liệu này nếu nấu chung thì đủ ăn hai ba tháng.
Lại dựa theo tốc độ bắt hải điểu buổi sáng của nhóm thanh mười mấy con một lượt chỉ cần thêm vài chục con nữa, mùa đông không thành vấn đề.
Huống hồ chỉ cần bờ biển không hoàn toàn đóng băng, vẫn có thể nhặt thêm hải sản tươi để bổ sung. Nói cho cùng cũng không phải hoàn toàn ngồi không mà ăn hết của tích trữ.
Bạch Tranh Tranh sau khi đánh giá xong xuôi, trong lòng đã có tính toán rõ ràng.
Trên giường, mấy con mèo con ngửi thấy hơi thở của hắn, lần lượt tỉnh lại, mềm nhũn lăn lộn trên đống cỏ khô, để lộ cái bụng tròn trĩnh.
Vài ngày nay lũ ấu tể chưa từng bị đói, trái lại còn được nuôi cho béo thêm một chút.
Bạch Tranh Tranh tay còn bẩn, không chạm vào bọn chúng.
Giờ phút này hắn có chút mệt mỏi, không muốn động đậy. Nhưng dáng vẻ mệt mỏi không thích hợp để ấu tể nhìn thấy, hắn liền rũ đầu, yên lặng ngồi nghỉ một lát.
Chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, ánh sáng nơi cửa động đã trở nên u ám.
Trời không còn sớm, một chuyến đi hái nấm cũng đã chiếm mất cả buổi chiều, giờ phải chuẩn bị bữa tối.
Hắn nhặt một mớ nấm, trực tiếp hầm chung với một con gà rừng.
Lửa bập bùng cháy, cái nồi nấu canh sôi ùng ục.
Bạch Tranh Tranh dứt khoát lôi đống lông chim hải điểu về, ngồi cạnh đống lửa vừa hong tay vừa lựa chọn. Lớp lông tơ mềm mịn nhất giữ lại làm ấm.
Những cọng lông cứng hắn nhổ ra để riêng, không thể dùng.
Tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng gom lại được một mớ ít ỏi.
“Vẫn còn thiếu nhiều lắm.”
Bạch Tranh Tranh gom đống lông không dùng được sang một bên, chỗ có thể dùng thì gói lại bằng lá lớn, dùng dây cỏ buộc chặt.
Nồi nước sôi, trên mặt canh nổi lên chút dầu.
Hương vị vẫn chưa ra hết.
“Tranh Tranh, mau ra giúp một tay!”
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Tranh Tranh vội chạy ra cửa động. Chỉ thấy thanh dẫn theo một đám thiếu niên, mênh mông cuồn cuộn đi về phía sơn động.
Bọn họ mỗi người cầm một cây gậy gỗ, đầu gậy buộc nhánh cỏ đỏ đó là để dẫn dụ hải điểu.
Bạch Tranh Tranh chưa kịp kinh ngạc, lập tức chạy tới đỡ lấy cái giỏ mây sắp lật nhào.
Giỏ mây này làm thô sơ, thoạt nhìn không phải do thanh đan.
Hắn cúi đầu nhìn vào trong, bất ngờ thấy đầy ắp những quả trứng trắng, cỡ lớn bằng trứng gà, ít nhất cũng hai mươi quả.
“Đây là… trứng hải điểu?”
“Ừ!” Thiếu niên thú nhân xoay người, đưa cây gậy gỗ ra trước mặt hắn.
Con hải điểu treo trên gậy rất to, lớn hơn hai ba lần so với mấy con thấy lúc trước trên bãi cát.
Ít nhất cũng nặng ba bốn cân.
Trời dần tối sầm, Bạch Tranh Tranh liếc mắt nhìn, cảm thấy con này không giống với mấy con từng thấy bay trên trời.