Edit Ngọc Trúc
Trăng sáng khác thường, ánh sáng chiếu rọi cả thế giới bạc trắng.
Giữa rừng sâu, những căn phòng nhỏ bé như tổ chim chen chúc giữa các thân cây. Các thú nhân quây tụ bên nhau.
Lặng lẽ chết cùng nhau.
Bạch Tranh Tranh ngồi trước mặt cha mình, bàn tay đặt lên vai ông, bóp chặt đến nỗi khiến ông đau điếng.
Gã thú nhân sắc mặt u ám chau mày, liên tục liếc nhìn ra bên ngoài. Ông vội vàng dặn:
“Tranh Tranh, nhớ kỹ, cứ men theo bờ biển mà đi về phía bắc. Chỉ khi đến nơi có tuyết bao phủ mới được dừng lại.”
“Không được quay lại!”
Bộ lạc đã bị xâm lấn.
So với những lần thú nhân xâm nhập trước đây, lần này tàn khốc hơn nhiều. Những thanh niên khỏe mạnh và cả lão nhân đều cầm vũ khí quyết tử chiến.
Mùi máu tanh nồng nặc trong khoang mũi khiến người ta buồn nôn.
Ánh trăng dường như cũng nhuốm màu máu.
“Đuổi theo!”
Bạch Tranh Tranh nghiến chặt răng, cố hết sức cõng đám nhóc con chạy trốn. Gió rít lên sau lưng, lông tơ dựng đứng.
Không thể thoát.
Giữa lúc tuyệt vọng, có người đẩy hắn ra.
Móng vuốt sắc bén xuyên thủng thân thể thú nhân kia, máu tươi văng tung tóe lên mặt hắn. Đồng tử Bạch Tranh Tranh co rút lại ——
“Ca ca!”
Bạch Tranh Tranh bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong mắt chỉ là một mảnh tối đen.
Là mơ.
Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Mãi một lúc sau, ý thức mới dần rõ ràng lại, cơ thể cứng đờ cũng đổ xuống.
Sóng biển gào thét, tiếng chim rừng rền rĩ mơ hồ.
Tán cây theo gió đung đưa, xào xạc vang lên.
Trên đám rêu ẩm thấp bên cạnh, một con sâu nhỏ giáp xác màu đen bò qua, đầu thò ra cặp xúc tu bé xíu. Mấy giọt sương đọng trên lớp rêu, ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Bạch Tranh Tranh hung hăng lau mặt, ngón tay run rẩy, cố trấn tĩnh cơn hoảng loạn và nỗi đau nhức trong tim.
Hắn là một á thú nhân lưng gầy, dáng người mảnh khảnh. Tóc đen, mắt đen, làn da trắng bệch đến không có chút máu. Trên eo chỉ quấn vài chiếc lá làm váy cỏ, thân hình gầy gò đầy những vết máu dài do cành lá quất qua.
Có vết đã đóng vảy, hồng hồng lớp thịt non bên dưới, có vết vẫn còn đọng máu thành từng giọt.
“Ô…” Ngoài hốc cây truyền tới tiếng mèo con khe khẽ khóc, non nớt, yếu ớt.
Bạch Tranh Tranh nhéo lòng bàn tay, kéo bản thân khỏi nỗi sợ hãi.
Hắn chui ra khỏi hốc cây, bước nhanh ra ngoài, trước mắt là khu rừng rậm sâu thẳm, ngoài rừng thấp thoáng sóng biển gợn trôi.
Dưới gốc đại thụ rợp trời, những tán lá khô xếp lại thành một cái ổ lớn. Trong ổ, mấy con mèo con vừa mới tròn tháng đang co lại như những sợi lông sâu.
Chúng rên rỉ khe khẽ, xung quanh là hơn mười con mèo cùng màu, lớn có nhỏ có, ánh mắt đều hoảng hốt.
Bạch Tranh Tranh bước nhanh lại gần, cẩn thận nâng lấy một con mèo con mềm mại, ôm vào lòng.
Mèo con bị kinh động, dán tai lên ngực hắn, nghe được tiếng tim đập nhè nhẹ, mới chầm chậm mở mắt.
“Tranh Tranh!”
“Tranh Tranh, ngươi tỉnh rồi!”
Lũ mèo con xúm lại quanh hắn, có con đặt móng vuốt lên làn da hắn, có con rúc đầu cọ cọ vào người, con lanh lợi hơn thì leo cả lên lưng hắn.
Bạch Tranh Tranh đứng thẳng, làm cây nhà cho lũ mèo trèo. Ngón tay nhẹ gãi gãi đầu con mèo con trong lòng.
“Nhung Cầu đói bụng.”
“Vậy đi bờ biển kiếm ăn thôi!” Một con mèo trán trắng bỗng chốc biến thành hình người với một chỏm tóc bạc trên trán.
Người này tuổi chừng mười mấy, vóc người vững chãi hơn Bạch Tranh Tranh, da ngăm, tứ chi chắc nịch, cơ bắp săn gọn.
Hắn tên là Năm, là thú nhân lớn thứ hai trong nhóm này.
Các thú nhân còn lại cũng lần lượt biến hình người, tiện tay vơ vài chiếc lá lớn, dùng cỏ làm dây quấn ngang eo thành váy, vài kẻ không buồn che chắn gì.
Bạch Tranh Tranh đứng dậy, đặt mèo con đã dỗ yên vào ổ. Trong ổ còn có ba đứa nhỏ chưa đầy một tuổi đang ngủ say.
Thấy đám nhỏ ngoan ngoãn không khóc nháo, hắn mới hướng ra bờ biển mà đi.
Bầu trời xanh thẫm, ánh nắng chói chang, nhưng gió biển lại lạnh thấu xương.
Bạch Tranh Tranh vốn là một thiếu niên mười tám tuổi, sau kỳ thi đại học, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học yêu thích, ăn mừng một đêm, tỉnh lại đã thành một á thú nhân mèo trong rừng, sống ở bộ lạc mèo bên bờ biển.
Hắn có móng vuốt đen, đôi mắt tròn cùng thân thể lớn.
Dựa theo tuổi tác của thân thể này tính ra, hắn chỉ mới trưởng thành được gần một năm, chưa đến hai mươi mốt tuổi.
Thú nhân trong bộ lạc đều nhỏ bé, dù trưởng thành cũng chỉ bằng một con mèo đen. Họ sống nhờ vào săn bắn trong rừng và lượm hải sản ven biển.
Thú nhân có thể biến thành thú hoặc người. Nhưng khác với thế giới hắn từng biết, nơi này còn có á thú nhân dáng vẻ giống hệt thú nhân đực, chỉ là cơ thể mảnh khảnh hơn và có thể sinh con.
Bạch Tranh Tranh chính là con lai giữa một thú nhân đực và một á thú nhân.
Cuộc sống của thú nhân tuy nghèo khổ nhưng yên bình. Tuy nhiên, đây là một xã hội nguyên thủy, luật rừng ngự trị. Tranh đấu giữa các bộ lạc chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ mới một tháng trước, bộ lạc của họ đã bị theo dõi.
Cảnh tượng đêm đó cứ liên tục hiện về trong đầu khiến huyệt thái dương hắn đau nhói. Dường như trên mặt vẫn còn cảm nhận được độ ấm của máu ca ca.
“Tranh Tranh, nhanh lên!”
Hắn giật mình trong thoáng chốc, bản năng bước nhanh hơn.
Hắn và ca ca là những người được chọn để bồi dưỡng thành tộc trưởng và tư tế đời sau của bộ lạc.
Đêm hôm đó, cha hắn phát hiện ý đồ của bộ lạc khác, nhưng đã không còn thời gian để rút lui. Ông lập tức sắp xếp cho hắn và ca ca mang theo lũ trẻ rời đi, còn bản thân thì ở lại cầm chân địch.
Nhưng đám thú nhân kia hiển nhiên không định bỏ qua. Họ truy sát đến cùng.
Ca ca bị bắt lại, hắn may mắn mang được đám nhãi con thoát thân.
Đám thú nhân hắn dẫn đi đều còn nhỏ hơn hắn, người trưởng thành tính cả hắn chỉ có ba người.
Ở thế giới thú nhân, ấu tể của mỗi bộ lạc được bảo vệ nghiêm ngặt, thức ăn đầu tiên luôn dành cho thú nhân trưởng thành và trẻ con.
Hiện tại không còn ai ngoài họ, muốn nuôi sống bọn nhỏ, có thể nói là khó như lên trời.
Việc cấp bách nhất bây giờ, là sống sót.
— * —
Miêu bộ lạc sống ven biển, đời đời đã biết rõ cái gì trong biển có thể ăn, cái gì thì không.
Năm cùng vài đứa nhỏ đã bắt đầu nhặt hải sản.
Bạch Tranh Tranh ra khỏi rừng, trước mặt là biển xanh trời biếc.
Vịnh này sóng yên gió lặng, thủy triều chưa rút, nhưng một phần đá ngầm đã lộ ra. Cá tôm cua cùng sò ốc kẹt trong khe đá là nguồn thực phẩm dồi dào.
Chẳng bao lâu, một đống hải sản đã được chất lên.
Bạch Tranh Tranh thấy các thú nhân nhặt tới điên cuồng, nói:
“Đủ rồi, quay về thôi.”
Chẳng cần hô to gọi lớn, các thú nhân ôm đồ ăn chạy trở lại.
Trên đường chạy trốn, họ từng bị truy đuổi, chẳng mang theo được gì. Ngay cả váy da thú cũng bị rách nát, giờ đều mặc tạm váy lá.
Mồi lửa, đương nhiên không có.
Bạch Tranh Tranh chui vào rừng, nhặt nhánh cây khô cùng lá khô. Hắn gọt vỏ, dùng đá nhọn chà mạnh vào cành cây tạo thành mảnh vỡ nhỏ.
Sau đó lại đi tìm thêm đá.
Các thú nhân thấy hắn làm liền ném hết hải sản xuống, chạy vào rừng phụ giúp.
Bạch Tranh Tranh thấy thế mới hơi thả lỏng mày, giọng khàn khàn:
“Dùng đá xếp vòng lại, đừng để lửa lan.”
Năm gật đầu, lập tức làm theo.
Trong nhóm này, hắn là người khỏe nhất.
Nghĩ đến đám nhóc còn đang đói, Bạch Tranh Tranh ngồi xuống, bắt đầu đánh lửa.
Mấy ấu tể trong ổ cũng lảo đảo bò ra, bốn chân nhỏ chạy lon ton.
Thú nhân ấu tể phải một tuổi mới có thể biến hình người, rời khỏi vòng tay cha mẹ. Mấy đứa nhóc này vẫn còn phải bồng bế.
Chúng leo lên chân hắn, cái bụng tròn mềm áp chặt vào người.
Bạch Tranh Tranh nhẹ nhàng nghiêng chân, đẩy bọn nhỏ ra xa khỏi đầu gỗ, tiếp tục đánh lửa.
Mấy thú nhân xung quanh mắt mở to tròn xoe, lỗ tai dựng thẳng.
Bộ lạc vốn có sẵn lửa, khi dùng chỉ cần nhóm lại. Cách này, họ chưa từng thấy.
Bạch Tranh Tranh xoa đến tay tê rần. Lúc nhìn xuống, vài con mèo con đã rướn người lên, mắt sáng rực.
Móng vuốt mềm nhưng móng lại sắc.
Hắn cũng căng thẳng.
Tập trung nhìn vào nhánh gỗ, bên tai toàn tiếng thở dồn dập của lũ thú nhân.
Bỗng, một làn khói mỏng lặng lẽ bốc lên.
“Có khói rồi, có khói rồi!” Cả đám kích động giậm chân, vớ lấy lá khô đẩy tới.
Bạch Tranh Tranh tay rát bỏng.
Thấy đã ổn, hắn nhanh tay nhặt mảnh vỡ cùng cỏ khô vo lại, nhét vào khe gỗ nơi có tia lửa.
“Hô—” Hắn chầm chậm thổi.
“Hô—” Mấy cái đầu thò qua cùng thổi.
Tia lửa le lói, dừng trên nhánh cỏ khô.
Bạch Tranh Tranh thổi đến đỏ mặt, các thú nhân cũng phồng má, áp tai xuống thấp.
Cuối cùng, lửa lan ra, một đốm lửa nhỏ “phụt” một tiếng bùng cháy.
“Lửa rồi! Có lửa rồi!”
Bạch Tranh Tranh nhanh chóng quăng cỏ khô vào vòng đá, ngọn lửa màu cam bốc lên, khói ngày càng dày.
Các thú nhân vội vàng tiếp củi.
Bạch Tranh Tranh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, len lén chà chà lòng bàn tay bỏng rát lên đùi, mắt vẫn dán chặt vào đống lửa.
Lòng bàn tay mềm nhũn ——
Mấy con mèo con chen nhau lại gần, thò đầu lưỡi nhỏ liếm nhẹ.
Bạch Tranh Tranh lập tức mềm lòng rối loạn cả lên.
Hắn bế mấy con mèo lên, thả vào ổ lót lá, từng con dỗ dành, vuốt lông mượt.
“Ngoan ngoãn đợi, sắp xong rồi.”
Dẫn lửa xong, Bạch Tranh Tranh vội vàng ném mấy con sò, ốc biển còn tươi sống vào đống lửa. Con nào cần moi ruột thì hắn bắt lấy, đem ra bờ nước làm sạch.
Chẳng bao lâu, hương thịt nướng thơm lừng đã lan khắp nơi.
Vỏ sò đặt cạnh đống lửa bắt đầu sôi sùng sục, bọt nước trào ra lách tách.
Bạch Tranh Tranh nói: “Đừng để cháy khét, mau ăn đi.”
Vừa dứt lời, đám thú nhân đã cầm gậy gỗ xông tới, bắt đầu đào thức ăn ra.
Bạch Tranh Tranh vớt ra mấy con, dùng lá cây bóc bỏ vỏ ngoài. Nước sốt bên trong nóng hổi, thịt bên trong đã mềm tơi.
Hắn lấy phần thịt đó, đặt lên lá cây sạch sẽ, rồi mang tới trước mặt mấy đứa nhỏ.
Nhìn bọn nhỏ vùi đầu ăn ngấu nghiến, lỗ tai run lên run lên, Bạch Tranh Tranh mới quay lại ăn phần của mình.
Vừa mới ngồi xuống, hắn đã thấy chỗ mình rời đi được trải một lớp lá lớn, trên đó có thịt ốc đã lột vỏ, thịt cua, còn có cả một con cá nguyên vẹn.
Bạch Tranh Tranh nhìn mấy đứa nhỏ bên kia.
Mắt chúng sáng bừng, mặt đầy mong chờ.
“Tranh Tranh ăn đi!”
Yết hầu Bạch Tranh Tranh nghẹn lại, hắn ho nhẹ một tiếng, im lặng ăn hết phần hải sản mộc mạc trước mặt.
Ăn no xong, đám mèo con thi nhau nhào tới, ném váy cỏ sang một bên, từng đứa lăn một vòng hóa thành hình mèo, tranh nhau chen chúc lao về phía hắn.
Bạch Tranh Tranh ngồi xuống bên ổ lá cây.
Chỉ trong chớp mắt, trên đùi, trong ngực, trên vai, thậm chí cả trên đầu hắn đều phủ đầy mèo con.
Hắn lập tức bị bao bọc trong đám lông mềm mại, ấm áp đến mức thoải mái rã rời, đầu tựa xuống, vùi vào lớp lông của một đứa nhỏ.
No bụng rồi, bọn nhỏ chỉ thích nằm im một chỗ. Ngủ một giấc, tỉnh dậy ăn thêm mấy bữa, thế là trôi qua một ngày.
Nhưng đó là trước kia.
Suốt mấy ngày trốn chạy, bọn họ không dám dừng lại quá lâu ở bất cứ nơi nào.
Bạch Tranh Tranh tựa cằm vào bộ lông của một đứa nhỏ, ánh mắt mơ màng vô định.
Trên vai, một đứa nhỏ cuộn người lại, khẽ hỏi: “Tranh Tranh, chúng ta còn phải chạy nữa không?”